Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 137
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 137“Sao rồi, thần y Tần, em trai tôi…”Tần Khải vừa đứng lên, Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường nôn nóng tiến tới.“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, tôi vừa dùng kim đánh tan máu bầm của ông ấy, tạm thời không sao!”Tần Khải nói chuyện xong thì cũng đi tới trước bàn, Từ Vọng Đức còn tinh tế kéo ghế cho anh ngồi.Anh ngồi xuống, cầm bút viết ra mấy chữ lớn, nét như gà bới vậy.Người của nhà họ Đinh không rõ kiến thức chuyên ngành nên Từ Vọng Đức phải cẩn thận đứng xem.Đây là chữ bác sĩ, tên thuốc cũng viết tắt khá nhiều, đường nét của chữ có hơi khác bình thường, người ngoài không đọc ra.Chỉ bác sĩ hoặc dược sĩ mới hiểu những gì Tần Khải viết.Từ Vọng Đức đứng cạnh quan sát, càng nhìn trong lòng càng ngạc nhiên.Ông ấy cứ tưởng Tần Khải chỉ tinh thông Đông y, nhưng giờ ông ấy lại thấy anh thành thạo viết đơn thuốc Tây y và bệnh án.Từ Vọng Đức là người thường nhìn nhận khách quan theo ấn tượng ban đầu, giờ ông ấy đã thay đổi ấn tượng về Tần Khải.Trừ Đông y và châm cứu thành thạo thì hiển nhiên Tần Khải cũng rất hiểu biết về y học hiện đại.Dù biết rõ bệnh tình Đinh Kim Lộc nhưng Từ Vọng Đức cũng không thể kê ra vài loại thuốc hiếm thấy.Tần Khải lại có thể ghi ra, hốt thuốc đúng bệnh, anh có thể cho ra phương án trị liệu tốt nhất với tác dụng phụ ít nhất.Trình độ như thế, ông ấy chỉ có thể ngưỡng mộ!“Cầm lấy, đi vào hiệu thuốc mà mua, uống thế nào thì bên kia sẽ có người hướng dẫn cho anh”.Tần Khải vừa nói vừa đưa đơn thuốc cho Đinh Quốc Cường.Làm xong tất cả, anh mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.“Thần y Tần, em của tôi… thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi. Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu. Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.Tần Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp một ngụm rồi mới nói.“Phiền cậu quá thần y Tần!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.Nếu phải do Hồ Tiểu Chiêu thích thể hiện thì em trai ông ấy hoàn toàn không cần phải chịu khổ như thế.Tới giờ thì em trai ông ấy vẫn phải nằm trên giường, ốm đau không dậy nổi, món nợ này thì ông ấy phải tính hết lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.Mà Hồ Tiểu Chiêu ở cửa cũng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt khó coi quay đầu lại.Ánh mắt hai bên đụng nhau, cơn giận của Đinh Kim Phúc vọt thẳng lên đầu, không thể đè ép được nữa.“Ranh con, chẳng phải cậu nên giải thích về chuyện em trai tôi sao?”Đinh Kim Phúc lạnh lùng mở miệng, mặt ngoài cười nhưng ánh mắt không mấy vui vẻ.Người nhà họ Đinh cũng xông tới như thể sợ Hồ Tiểu Chiêu chạy trốn vậy.
Chương 137
“Sao rồi, thần y Tần, em trai tôi…”
Tần Khải vừa đứng lên, Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường nôn nóng tiến tới.
“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, tôi vừa dùng kim đánh tan máu bầm của ông ấy, tạm thời không sao!”
Tần Khải nói chuyện xong thì cũng đi tới trước bàn, Từ Vọng Đức còn tinh tế kéo ghế cho anh ngồi.
Anh ngồi xuống, cầm bút viết ra mấy chữ lớn, nét như gà bới vậy.
Người của nhà họ Đinh không rõ kiến thức chuyên ngành nên Từ Vọng Đức phải cẩn thận đứng xem.
Đây là chữ bác sĩ, tên thuốc cũng viết tắt khá nhiều, đường nét của chữ có hơi khác bình thường, người ngoài không đọc ra.
Chỉ bác sĩ hoặc dược sĩ mới hiểu những gì Tần Khải viết.
Từ Vọng Đức đứng cạnh quan sát, càng nhìn trong lòng càng ngạc nhiên.
Ông ấy cứ tưởng Tần Khải chỉ tinh thông Đông y, nhưng giờ ông ấy lại thấy anh thành thạo viết đơn thuốc Tây y và bệnh án.
Từ Vọng Đức là người thường nhìn nhận khách quan theo ấn tượng ban đầu, giờ ông ấy đã thay đổi ấn tượng về Tần Khải.
Trừ Đông y và châm cứu thành thạo thì hiển nhiên Tần Khải cũng rất hiểu biết về y học hiện đại.
Dù biết rõ bệnh tình Đinh Kim Lộc nhưng Từ Vọng Đức cũng không thể kê ra vài loại thuốc hiếm thấy.
Tần Khải lại có thể ghi ra, hốt thuốc đúng bệnh, anh có thể cho ra phương án trị liệu tốt nhất với tác dụng phụ ít nhất.
Trình độ như thế, ông ấy chỉ có thể ngưỡng mộ!
“Cầm lấy, đi vào hiệu thuốc mà mua, uống thế nào thì bên kia sẽ có người hướng dẫn cho anh”.
Tần Khải vừa nói vừa đưa đơn thuốc cho Đinh Quốc Cường.
Làm xong tất cả, anh mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.
“Thần y Tần, em của tôi… thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.
“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi. Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu. Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.
Tần Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp một ngụm rồi mới nói.
“Phiền cậu quá thần y Tần!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.
Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.
Nếu phải do Hồ Tiểu Chiêu thích thể hiện thì em trai ông ấy hoàn toàn không cần phải chịu khổ như thế.
Tới giờ thì em trai ông ấy vẫn phải nằm trên giường, ốm đau không dậy nổi, món nợ này thì ông ấy phải tính hết lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.
Mà Hồ Tiểu Chiêu ở cửa cũng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt khó coi quay đầu lại.
Ánh mắt hai bên đụng nhau, cơn giận của Đinh Kim Phúc vọt thẳng lên đầu, không thể đè ép được nữa.
“Ranh con, chẳng phải cậu nên giải thích về chuyện em trai tôi sao?”
Đinh Kim Phúc lạnh lùng mở miệng, mặt ngoài cười nhưng ánh mắt không mấy vui vẻ.
Người nhà họ Đinh cũng xông tới như thể sợ Hồ Tiểu Chiêu chạy trốn vậy.
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 137“Sao rồi, thần y Tần, em trai tôi…”Tần Khải vừa đứng lên, Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường nôn nóng tiến tới.“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, tôi vừa dùng kim đánh tan máu bầm của ông ấy, tạm thời không sao!”Tần Khải nói chuyện xong thì cũng đi tới trước bàn, Từ Vọng Đức còn tinh tế kéo ghế cho anh ngồi.Anh ngồi xuống, cầm bút viết ra mấy chữ lớn, nét như gà bới vậy.Người của nhà họ Đinh không rõ kiến thức chuyên ngành nên Từ Vọng Đức phải cẩn thận đứng xem.Đây là chữ bác sĩ, tên thuốc cũng viết tắt khá nhiều, đường nét của chữ có hơi khác bình thường, người ngoài không đọc ra.Chỉ bác sĩ hoặc dược sĩ mới hiểu những gì Tần Khải viết.Từ Vọng Đức đứng cạnh quan sát, càng nhìn trong lòng càng ngạc nhiên.Ông ấy cứ tưởng Tần Khải chỉ tinh thông Đông y, nhưng giờ ông ấy lại thấy anh thành thạo viết đơn thuốc Tây y và bệnh án.Từ Vọng Đức là người thường nhìn nhận khách quan theo ấn tượng ban đầu, giờ ông ấy đã thay đổi ấn tượng về Tần Khải.Trừ Đông y và châm cứu thành thạo thì hiển nhiên Tần Khải cũng rất hiểu biết về y học hiện đại.Dù biết rõ bệnh tình Đinh Kim Lộc nhưng Từ Vọng Đức cũng không thể kê ra vài loại thuốc hiếm thấy.Tần Khải lại có thể ghi ra, hốt thuốc đúng bệnh, anh có thể cho ra phương án trị liệu tốt nhất với tác dụng phụ ít nhất.Trình độ như thế, ông ấy chỉ có thể ngưỡng mộ!“Cầm lấy, đi vào hiệu thuốc mà mua, uống thế nào thì bên kia sẽ có người hướng dẫn cho anh”.Tần Khải vừa nói vừa đưa đơn thuốc cho Đinh Quốc Cường.Làm xong tất cả, anh mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.“Thần y Tần, em của tôi… thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi. Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu. Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.Tần Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp một ngụm rồi mới nói.“Phiền cậu quá thần y Tần!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.Nếu phải do Hồ Tiểu Chiêu thích thể hiện thì em trai ông ấy hoàn toàn không cần phải chịu khổ như thế.Tới giờ thì em trai ông ấy vẫn phải nằm trên giường, ốm đau không dậy nổi, món nợ này thì ông ấy phải tính hết lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.Mà Hồ Tiểu Chiêu ở cửa cũng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt khó coi quay đầu lại.Ánh mắt hai bên đụng nhau, cơn giận của Đinh Kim Phúc vọt thẳng lên đầu, không thể đè ép được nữa.“Ranh con, chẳng phải cậu nên giải thích về chuyện em trai tôi sao?”Đinh Kim Phúc lạnh lùng mở miệng, mặt ngoài cười nhưng ánh mắt không mấy vui vẻ.Người nhà họ Đinh cũng xông tới như thể sợ Hồ Tiểu Chiêu chạy trốn vậy.