Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 152
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 152Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…Ôi chao là thơm!Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.…Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.Chắc đây chính là Ngô Quảng – chồng sắp cưới của Vương Tuyết.Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.
Chương 152
Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.
Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.
Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…
Ôi chao là thơm!
Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.
Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.
Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.
Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.
Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!
Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.
Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.
Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.
Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.
Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.
Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.
“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”
“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”
“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.
“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.
…
Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?
Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.
Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.
Chắc đây chính là Ngô Quảng – chồng sắp cưới của Vương Tuyết.
Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.
So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.
Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.
Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.
Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.
Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 152Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…Ôi chao là thơm!Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.…Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.Chắc đây chính là Ngô Quảng – chồng sắp cưới của Vương Tuyết.Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.