Tác giả:

Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…

Chương 167

Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 167Có người ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay cầm lấy tác phẩm nghệ thuật được đặt trên bàn làm việc, còn chậc chậc mấy tiếng.Cũng có người nghịch mấy chậu cây mà Triệu Băng Linh yêu thích, tay nhào nặn những nụ hoa.Lý Tiếu Lai dẫn đầu thách thức nở nụ cười, không khách sáo ngồi xuống sofa.Đám người này ngang tàng vô lý như đám giặc bước vào thôn, làm cho thư ký của Triệu Băng Linh hoảng sợ, mặt mày tái nhợt.Sắc mặt của Triệu Băng Linh cũng rất khó coi.Cô là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Triệu Thị, là chủ nhân phòng làm việc này.Người nhà họ Lý ngang ngược, kiêu ngạo như vậy rõ là không xem Triệu Băng Linh ra gì.“Tiểu Trương, ở đây không có việc gì rồi, cô ra ngoài đi”.Phất tay bảo thư ký ra ngoài, Triệu Băng Linh lộ ra vẻ lạnh lùng.Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.Ánh mắt tránh khỏi mấy người nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Các người đến đây làm gì? Nơi này là tập đoàn Triệu Thị, không phải nhà họ Lý. Tôi cảnh cáo các người, lập tức ra khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.“Bốp!”Một âm thanh rõ to vang lên.Triệu Băng Linh trợn to mắt nhìn.Bức tượng Phật cổ thời Minh mà cô thích nhất đã bị đập vỡ.Còn kẻ đầu sỏ là một thanh niên nhà họ Lý lại tỏ ra xởi lởi đầy giả tạo: “Xin lỗi nhé, thật xin lỗi sếp Triệu, nhất thời trượt tay, trượt tay thôi, ha ha…”Không đợi Triệu Băng Linh lên tiếng, một bên khác lại vang lên tiếng choang.Một chậu hoa lan mà Triệu Băng Linh đặt trên cửa sổ bị đập vỡ.“Trượt tay, tôi cũng trượt tay, ha ha…”Người nhà họ Lý cười mỉa, nhấc chân đạp lên hoa lan bị vỡ.Nào có bộ dạng xin lỗi chứ?“Các… các người! Bắt nạt người quá đáng đấy, có còn biết tôn trọng luật pháp nữa không hả”.Triệu Băng Linh đập bàn đứng dậy, cũng không thể kiềm chế được cơn giận nữa.Nhưng đối mặt với Triệu Băng Linh đang nổi giận, hai người đập vỡ đồ đó không chỉ không sợ mà ngược lại còn khoanh tay, thích thú nhìn chằm chằm mặt Triệu Băng Linh.“Luật pháp? Ha ha… Sếp Triệu, cô đùa vui thật đấy, đã lúc này rồi mà cô còn vờ vịt với bọn tôi à? Nói đi, tiền nợ của nhà họ tôi, cô định giải quyết thế nào?”“Hiện giờ kinh tế suy thoái, ông cụ cũng không lạc quan với việc làm ăn trong tương lai nên chúng ta mong sếp Triệu có thể mau chóng trả xong những món nợ kia, nếu không lần sau bọn tôi tới, sẽ không chỉ đập phá của tượng Phật hay chậu hoa của cô đâu”.Người nhà họ Lý bật cười, đứng ở trước cửa văn phòng, bày ra dáng vẻ không trả tiền thì không đi đâu cả.Dù sao Triệu Băng Linh cũng là phụ nữ, có bao giờ gặp cảnh tượng này đâu?Dù sao cô đang cố gắng giữ hình tượng phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ hoảng loạn.

Chương 167

Có người ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay cầm lấy tác phẩm nghệ thuật được đặt trên bàn làm việc, còn chậc chậc mấy tiếng.

Cũng có người nghịch mấy chậu cây mà Triệu Băng Linh yêu thích, tay nhào nặn những nụ hoa.

Lý Tiếu Lai dẫn đầu thách thức nở nụ cười, không khách sáo ngồi xuống sofa.

Đám người này ngang tàng vô lý như đám giặc bước vào thôn, làm cho thư ký của Triệu Băng Linh hoảng sợ, mặt mày tái nhợt.

Sắc mặt của Triệu Băng Linh cũng rất khó coi.

Cô là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Triệu Thị, là chủ nhân phòng làm việc này.

Người nhà họ Lý ngang ngược, kiêu ngạo như vậy rõ là không xem Triệu Băng Linh ra gì.

“Tiểu Trương, ở đây không có việc gì rồi, cô ra ngoài đi”.

Phất tay bảo thư ký ra ngoài, Triệu Băng Linh lộ ra vẻ lạnh lùng.

Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.

Ánh mắt tránh khỏi mấy người nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Các người đến đây làm gì? Nơi này là tập đoàn Triệu Thị, không phải nhà họ Lý. Tôi cảnh cáo các người, lập tức ra khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.

“Bốp!”

Một âm thanh rõ to vang lên.

Triệu Băng Linh trợn to mắt nhìn.

Bức tượng Phật cổ thời Minh mà cô thích nhất đã bị đập vỡ.

Còn kẻ đầu sỏ là một thanh niên nhà họ Lý lại tỏ ra xởi lởi đầy giả tạo: “Xin lỗi nhé, thật xin lỗi sếp Triệu, nhất thời trượt tay, trượt tay thôi, ha ha…”

Không đợi Triệu Băng Linh lên tiếng, một bên khác lại vang lên tiếng choang.

Một chậu hoa lan mà Triệu Băng Linh đặt trên cửa sổ bị đập vỡ.

“Trượt tay, tôi cũng trượt tay, ha ha…”

Người nhà họ Lý cười mỉa, nhấc chân đạp lên hoa lan bị vỡ.

Nào có bộ dạng xin lỗi chứ?

“Các… các người! Bắt nạt người quá đáng đấy, có còn biết tôn trọng luật pháp nữa không hả”.

Triệu Băng Linh đập bàn đứng dậy, cũng không thể kiềm chế được cơn giận nữa.

Nhưng đối mặt với Triệu Băng Linh đang nổi giận, hai người đập vỡ đồ đó không chỉ không sợ mà ngược lại còn khoanh tay, thích thú nhìn chằm chằm mặt Triệu Băng Linh.

“Luật pháp? Ha ha… Sếp Triệu, cô đùa vui thật đấy, đã lúc này rồi mà cô còn vờ vịt với bọn tôi à? Nói đi, tiền nợ của nhà họ tôi, cô định giải quyết thế nào?”

“Hiện giờ kinh tế suy thoái, ông cụ cũng không lạc quan với việc làm ăn trong tương lai nên chúng ta mong sếp Triệu có thể mau chóng trả xong những món nợ kia, nếu không lần sau bọn tôi tới, sẽ không chỉ đập phá của tượng Phật hay chậu hoa của cô đâu”.

Người nhà họ Lý bật cười, đứng ở trước cửa văn phòng, bày ra dáng vẻ không trả tiền thì không đi đâu cả.

Dù sao Triệu Băng Linh cũng là phụ nữ, có bao giờ gặp cảnh tượng này đâu?

Dù sao cô đang cố gắng giữ hình tượng phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ hoảng loạn.

Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 167Có người ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay cầm lấy tác phẩm nghệ thuật được đặt trên bàn làm việc, còn chậc chậc mấy tiếng.Cũng có người nghịch mấy chậu cây mà Triệu Băng Linh yêu thích, tay nhào nặn những nụ hoa.Lý Tiếu Lai dẫn đầu thách thức nở nụ cười, không khách sáo ngồi xuống sofa.Đám người này ngang tàng vô lý như đám giặc bước vào thôn, làm cho thư ký của Triệu Băng Linh hoảng sợ, mặt mày tái nhợt.Sắc mặt của Triệu Băng Linh cũng rất khó coi.Cô là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Triệu Thị, là chủ nhân phòng làm việc này.Người nhà họ Lý ngang ngược, kiêu ngạo như vậy rõ là không xem Triệu Băng Linh ra gì.“Tiểu Trương, ở đây không có việc gì rồi, cô ra ngoài đi”.Phất tay bảo thư ký ra ngoài, Triệu Băng Linh lộ ra vẻ lạnh lùng.Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.Ánh mắt tránh khỏi mấy người nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Các người đến đây làm gì? Nơi này là tập đoàn Triệu Thị, không phải nhà họ Lý. Tôi cảnh cáo các người, lập tức ra khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.“Bốp!”Một âm thanh rõ to vang lên.Triệu Băng Linh trợn to mắt nhìn.Bức tượng Phật cổ thời Minh mà cô thích nhất đã bị đập vỡ.Còn kẻ đầu sỏ là một thanh niên nhà họ Lý lại tỏ ra xởi lởi đầy giả tạo: “Xin lỗi nhé, thật xin lỗi sếp Triệu, nhất thời trượt tay, trượt tay thôi, ha ha…”Không đợi Triệu Băng Linh lên tiếng, một bên khác lại vang lên tiếng choang.Một chậu hoa lan mà Triệu Băng Linh đặt trên cửa sổ bị đập vỡ.“Trượt tay, tôi cũng trượt tay, ha ha…”Người nhà họ Lý cười mỉa, nhấc chân đạp lên hoa lan bị vỡ.Nào có bộ dạng xin lỗi chứ?“Các… các người! Bắt nạt người quá đáng đấy, có còn biết tôn trọng luật pháp nữa không hả”.Triệu Băng Linh đập bàn đứng dậy, cũng không thể kiềm chế được cơn giận nữa.Nhưng đối mặt với Triệu Băng Linh đang nổi giận, hai người đập vỡ đồ đó không chỉ không sợ mà ngược lại còn khoanh tay, thích thú nhìn chằm chằm mặt Triệu Băng Linh.“Luật pháp? Ha ha… Sếp Triệu, cô đùa vui thật đấy, đã lúc này rồi mà cô còn vờ vịt với bọn tôi à? Nói đi, tiền nợ của nhà họ tôi, cô định giải quyết thế nào?”“Hiện giờ kinh tế suy thoái, ông cụ cũng không lạc quan với việc làm ăn trong tương lai nên chúng ta mong sếp Triệu có thể mau chóng trả xong những món nợ kia, nếu không lần sau bọn tôi tới, sẽ không chỉ đập phá của tượng Phật hay chậu hoa của cô đâu”.Người nhà họ Lý bật cười, đứng ở trước cửa văn phòng, bày ra dáng vẻ không trả tiền thì không đi đâu cả.Dù sao Triệu Băng Linh cũng là phụ nữ, có bao giờ gặp cảnh tượng này đâu?Dù sao cô đang cố gắng giữ hình tượng phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ hoảng loạn.

Chương 167