Tác giả:

Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…

Chương 173

Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 173Nước mắt tuôn rơi, Triệu Băng Linh chỉ có thể nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.“Hừ! Ông ấy biết thì sao, dù sao cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa”. Lưu Hiểu Vi đảo mắt nói thầm.Triệu Hoành Quang nhăn mặt, vẫn giả vờ như không nghe thấy, cười nịnh với Lý Tiếu Lai: “Cậu Lý, vậy chúng tôi ra ngoài đợi trước, thật ra… Lần này đến, là vì chuyện của con trai tôi”.“Được, cũng chỉ là công việc cỏn con thôi sao? Bên này không cần, nhà họ Lý chúng tôi sắp xếp cho ông, nếu không có chuyện thì…”, Lý Tiếu Lai miệng cười nhưng trong lòng đã chẳng còn kiên nhẫn gì.Lý Tiêu Vi vừa nghe thấy vậy, thiếu điều cười ngoác cả miệng: “Được, được! Không còn chuyện gì cả, cậu Lý, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ra ngoài rồi nói tiếp, ha ha…”Lưu Hiểu Vi vung tay kéo Triệu Hoành Quang, quay người ra ngoài cùng người nhà họ Lý, Triệu Hoành Quang đi sau cùng.Mắt thấy bác cả quay đầu lại, Triệu Băng Linh vô cùng mong chờ Triệu Hoành Quang có thể nói giúp cô một câu.“Băng Băng à, cơ hội hiếm có, cháu ngoan ngoãn giao lưu với cậu Lý đi”.Thế nhưng, Triệu Hoành Quang căn bản chẳng buồn nhìn đến cháu gái, không giúp thì thôi, lại còn trở tay kéo cửa phòng làm việc lại.Cũng khiến Triệu Băng Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!Lý Tiếu Lai thấy không còn người ngoài, vươn tay lại chạm vào thắt lưng: “Băng Băng à, chúng ta tiếp tục, ha ha… Em ngoan chút đi, đừng ép anh phải chơi SM với em nha”.“Lý Tiếu Lai, anh điên rồi, anh đang phạm pháp đấy! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”, Triệu Băng Linh thấy Lý Tiếu Lai bắt đầu c ởi thắt lưng, chỉ đành bất lực vừa đe dọa vừa cầu xin.“Phạm pháp? Ha ha… Ở thành phố Trung Hải, tên nào không có mắt dám bắt anh? Được rồi, đừng dây dưa nữa, đêm xuân một khắc ngàn vàng, em tự cởi, hay là anh giúp em?”, Lý Tiếu Lai không kịp đợi vươn tay qua.Triệu Băng Linh bị Lý Tiếu Lai túm lấy tay áo thì bèn giãy dụa, người đã giãy được rồi, nhưng, áo vest trên người cũng bị Lý Tiếu Lai kéo xuống.Nửa thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.Quần áo bó sát, khiến vóc dáng Triệu Băng Linh càng thêm cuốn hút.Lý Tiếu Lai giống như một con sói dữ, nhìn Triệu Băng Linh chằm chằm, khóe miệng ch ảy nước miếng thấy rõ, không kịp lau đi.“Ha ha… Cởi áo, cởi áo được lắm, người đẹp của anh, để anh xem em chạy đi đâu được, ha ha… Xem ông đây lột s@ch em này!”. Miệng cười nhếch mép, Lý Tiếu Lai bỗng lao đến.Triệu Băng Linh lo lắng trong lòng, hốt hoảng tránh né, chạy sang bên kia.Thấy Lý Tiếu Lai đuổi đến, Triệu Băng Linh gấp đến mức cầm lấy đồ cổ, sách bày trên trên giá ném qua.Lý Tiếu Lai không vội không gấp tránh né, chân cũng từ từ lại gần.Hắn ta rất khoái cái trò mèo vờn chuột này.Nhất là nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của Triệu Băng Linh, cộng thêm vóc dáng mê người, gương mặt xinh đẹp kia….Lý Tiếu Lai nóng rực cả người, từng lỗ chân lông trên người đều phấn khích không thôi.Triệu Băng Linh thực sự bị dọa sợ, chỉ lo cầm được thứ gì thì ném thứ đó.Mãi đến khi cô vươn tay, chạm đến cái giá sau lưng đã trống không, vẻ mặt Triệu Băng Linh hoàn toàn trắng nhợt, cả người run bần bật.

Chương 173

Nước mắt tuôn rơi, Triệu Băng Linh chỉ có thể nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.

“Hừ! Ông ấy biết thì sao, dù sao cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa”. Lưu Hiểu Vi đảo mắt nói thầm.

Triệu Hoành Quang nhăn mặt, vẫn giả vờ như không nghe thấy, cười nịnh với Lý Tiếu Lai: “Cậu Lý, vậy chúng tôi ra ngoài đợi trước, thật ra… Lần này đến, là vì chuyện của con trai tôi”.

“Được, cũng chỉ là công việc cỏn con thôi sao? Bên này không cần, nhà họ Lý chúng tôi sắp xếp cho ông, nếu không có chuyện thì…”, Lý Tiếu Lai miệng cười nhưng trong lòng đã chẳng còn kiên nhẫn gì.

Lý Tiêu Vi vừa nghe thấy vậy, thiếu điều cười ngoác cả miệng: “Được, được! Không còn chuyện gì cả, cậu Lý, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ra ngoài rồi nói tiếp, ha ha…”

Lưu Hiểu Vi vung tay kéo Triệu Hoành Quang, quay người ra ngoài cùng người nhà họ Lý, Triệu Hoành Quang đi sau cùng.

Mắt thấy bác cả quay đầu lại, Triệu Băng Linh vô cùng mong chờ Triệu Hoành Quang có thể nói giúp cô một câu.

“Băng Băng à, cơ hội hiếm có, cháu ngoan ngoãn giao lưu với cậu Lý đi”.

Thế nhưng, Triệu Hoành Quang căn bản chẳng buồn nhìn đến cháu gái, không giúp thì thôi, lại còn trở tay kéo cửa phòng làm việc lại.

Cũng khiến Triệu Băng Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!

Lý Tiếu Lai thấy không còn người ngoài, vươn tay lại chạm vào thắt lưng: “Băng Băng à, chúng ta tiếp tục, ha ha… Em ngoan chút đi, đừng ép anh phải chơi SM với em nha”.

“Lý Tiếu Lai, anh điên rồi, anh đang phạm pháp đấy! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”, Triệu Băng Linh thấy Lý Tiếu Lai bắt đầu c ởi thắt lưng, chỉ đành bất lực vừa đe dọa vừa cầu xin.

“Phạm pháp? Ha ha… Ở thành phố Trung Hải, tên nào không có mắt dám bắt anh? Được rồi, đừng dây dưa nữa, đêm xuân một khắc ngàn vàng, em tự cởi, hay là anh giúp em?”, Lý Tiếu Lai không kịp đợi vươn tay qua.

Triệu Băng Linh bị Lý Tiếu Lai túm lấy tay áo thì bèn giãy dụa, người đã giãy được rồi, nhưng, áo vest trên người cũng bị Lý Tiếu Lai kéo xuống.

Nửa thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.

Quần áo bó sát, khiến vóc dáng Triệu Băng Linh càng thêm cuốn hút.

Lý Tiếu Lai giống như một con sói dữ, nhìn Triệu Băng Linh chằm chằm, khóe miệng ch ảy nước miếng thấy rõ, không kịp lau đi.

“Ha ha… Cởi áo, cởi áo được lắm, người đẹp của anh, để anh xem em chạy đi đâu được, ha ha… Xem ông đây lột s@ch em này!”. Miệng cười nhếch mép, Lý Tiếu Lai bỗng lao đến.

Triệu Băng Linh lo lắng trong lòng, hốt hoảng tránh né, chạy sang bên kia.

Thấy Lý Tiếu Lai đuổi đến, Triệu Băng Linh gấp đến mức cầm lấy đồ cổ, sách bày trên trên giá ném qua.

Lý Tiếu Lai không vội không gấp tránh né, chân cũng từ từ lại gần.

Hắn ta rất khoái cái trò mèo vờn chuột này.

Nhất là nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của Triệu Băng Linh, cộng thêm vóc dáng mê người, gương mặt xinh đẹp kia….

Lý Tiếu Lai nóng rực cả người, từng lỗ chân lông trên người đều phấn khích không thôi.

Triệu Băng Linh thực sự bị dọa sợ, chỉ lo cầm được thứ gì thì ném thứ đó.

Mãi đến khi cô vươn tay, chạm đến cái giá sau lưng đã trống không, vẻ mặt Triệu Băng Linh hoàn toàn trắng nhợt, cả người run bần bật.

Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 173Nước mắt tuôn rơi, Triệu Băng Linh chỉ có thể nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.“Hừ! Ông ấy biết thì sao, dù sao cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa”. Lưu Hiểu Vi đảo mắt nói thầm.Triệu Hoành Quang nhăn mặt, vẫn giả vờ như không nghe thấy, cười nịnh với Lý Tiếu Lai: “Cậu Lý, vậy chúng tôi ra ngoài đợi trước, thật ra… Lần này đến, là vì chuyện của con trai tôi”.“Được, cũng chỉ là công việc cỏn con thôi sao? Bên này không cần, nhà họ Lý chúng tôi sắp xếp cho ông, nếu không có chuyện thì…”, Lý Tiếu Lai miệng cười nhưng trong lòng đã chẳng còn kiên nhẫn gì.Lý Tiêu Vi vừa nghe thấy vậy, thiếu điều cười ngoác cả miệng: “Được, được! Không còn chuyện gì cả, cậu Lý, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ra ngoài rồi nói tiếp, ha ha…”Lưu Hiểu Vi vung tay kéo Triệu Hoành Quang, quay người ra ngoài cùng người nhà họ Lý, Triệu Hoành Quang đi sau cùng.Mắt thấy bác cả quay đầu lại, Triệu Băng Linh vô cùng mong chờ Triệu Hoành Quang có thể nói giúp cô một câu.“Băng Băng à, cơ hội hiếm có, cháu ngoan ngoãn giao lưu với cậu Lý đi”.Thế nhưng, Triệu Hoành Quang căn bản chẳng buồn nhìn đến cháu gái, không giúp thì thôi, lại còn trở tay kéo cửa phòng làm việc lại.Cũng khiến Triệu Băng Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!Lý Tiếu Lai thấy không còn người ngoài, vươn tay lại chạm vào thắt lưng: “Băng Băng à, chúng ta tiếp tục, ha ha… Em ngoan chút đi, đừng ép anh phải chơi SM với em nha”.“Lý Tiếu Lai, anh điên rồi, anh đang phạm pháp đấy! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”, Triệu Băng Linh thấy Lý Tiếu Lai bắt đầu c ởi thắt lưng, chỉ đành bất lực vừa đe dọa vừa cầu xin.“Phạm pháp? Ha ha… Ở thành phố Trung Hải, tên nào không có mắt dám bắt anh? Được rồi, đừng dây dưa nữa, đêm xuân một khắc ngàn vàng, em tự cởi, hay là anh giúp em?”, Lý Tiếu Lai không kịp đợi vươn tay qua.Triệu Băng Linh bị Lý Tiếu Lai túm lấy tay áo thì bèn giãy dụa, người đã giãy được rồi, nhưng, áo vest trên người cũng bị Lý Tiếu Lai kéo xuống.Nửa thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.Quần áo bó sát, khiến vóc dáng Triệu Băng Linh càng thêm cuốn hút.Lý Tiếu Lai giống như một con sói dữ, nhìn Triệu Băng Linh chằm chằm, khóe miệng ch ảy nước miếng thấy rõ, không kịp lau đi.“Ha ha… Cởi áo, cởi áo được lắm, người đẹp của anh, để anh xem em chạy đi đâu được, ha ha… Xem ông đây lột s@ch em này!”. Miệng cười nhếch mép, Lý Tiếu Lai bỗng lao đến.Triệu Băng Linh lo lắng trong lòng, hốt hoảng tránh né, chạy sang bên kia.Thấy Lý Tiếu Lai đuổi đến, Triệu Băng Linh gấp đến mức cầm lấy đồ cổ, sách bày trên trên giá ném qua.Lý Tiếu Lai không vội không gấp tránh né, chân cũng từ từ lại gần.Hắn ta rất khoái cái trò mèo vờn chuột này.Nhất là nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của Triệu Băng Linh, cộng thêm vóc dáng mê người, gương mặt xinh đẹp kia….Lý Tiếu Lai nóng rực cả người, từng lỗ chân lông trên người đều phấn khích không thôi.Triệu Băng Linh thực sự bị dọa sợ, chỉ lo cầm được thứ gì thì ném thứ đó.Mãi đến khi cô vươn tay, chạm đến cái giá sau lưng đã trống không, vẻ mặt Triệu Băng Linh hoàn toàn trắng nhợt, cả người run bần bật.

Chương 173