Tác giả:

Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…

Chương 189

Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 189Mặt hắn lúc này trắng bệch như một tờ giấy.“Chỉ được cái cứng miệng thôi, chỉ dựa vào anh mà dám uy h**p tôi?”Tần Khải cười híp mắt, nhấc chân tiến lại gần.Không chút chần chừ, anh túm lấy cổ áo của Lý Tiếu Lai và đập thẳng đầu hắn vào cửa sổ.Tiếng kính vỡ vang lênLý Tiếu Lai hét lên, mặt bị găm đầy mảnh kính.Tần Khải siết chặt cổ Lý Tiếu Lai bằng một tay và đẩy hắn ra ngoài cửa sổ.Không biết anh đã dùng bao nhiêu lực nhưng nửa người Lý Tiếu Lai đã ở ngoài cửa sổ.Trong nháy mắt, ở độ cao chín mươi mét so với mặt đường có thể nhìn thấy những chiếc xe nhỏ như bao diêm đi lại bên dưới.Đầu Lý Tiếu Lai choáng váng, ống quần trong nháy mắt nhỏ giọt ướt sũng.Người nhà họ Lý ai nấy đều cụp mắt lại và rút lui theo bản năng.Bọn họ cắn chặt răng, môi run lên vì sợ hãi.Lúc này, những người này mới nhận ra mình đã đụng phải một con sói dữ.Tần Khải không chỉ dám đánh người, mà dường như còn dám giết người…Trong tình hình hiện tại, chỉ cần Tần Khải tùy tiện đẩy một cái là Lý Tiếu Lai sẽ bị xe cộ bên dưới nghiền nát ngay lập tức.Tình thế nguy cấp, không ai dám lên tiếng.Bao gồm cả Lý Tiếu Lai lúc này toàn thân run rẩy, sợ tới mức tè ra quần.Người duy nhất còn phát ra tiếng động là Triệu Băng Linh. Cô che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kinh ngạc, trông cô lúc này lại càng xinh đẹp.“Bây giờ, nói cho tôi biết, gia tộc họ Lý của anh thế nào?”Tần Khải nhéo vào cổ Lý Tiếu Lai, cười híp mắt trông vô cùng ngây thơ vô số tội.Lý Tiểu Lai sắc mặt tái nhợt, nhăn còn hơn ăn phải mướp đắng.“Đừng, đại ca, đừng kích động. Nhà họ Lý… nhà họ Lý không bằng cái rắm! Làm ơn, làm ơn buông tôi ra, cho tôi. . . cho tôi một cơ hội đi mà”.Lý Tiếu Lai giãy giụa, biểu cảm trên mặt còn khổ sở hơn cả khóc.“Tôi vốn định ném anh xuống dưới kia, cho anh thịt nát xương tan. Nhưng nghĩ lại, anh không xứng”.Tần Khải lắc đầu, tiện tay kéo một cái khiến Lý Tiếu Lai “rầm” một tiếng ngã vào bên trong.Hắn còn chưa kịp đứng lên, Tần Khải đã một chân giẫm lên mặt hắn: “Hôm nay tôi có thể buông tha cho anh, cũng đã cố giữ thể diện cho nhà họ Lý rồi. Nhớ kỹ, lần sau anh còn chọc vào tôi thì coi như anh tận số rồi”.“Vâng vâng.”Với nửa khuôn mặt sưng tấy, Lý Tiếu Lai lúc này trông vô cùng nhếch nhác, cố rặn ra một nụ cười.Đối mặt với Tần Khải, lúc này hắn ta không dám hé răng nói một lời nào, đương nhiên cũng không dám buông những lời xấc xược như lúc trước.“Cút đi!”

Chương 189

Mặt hắn lúc này trắng bệch như một tờ giấy.

“Chỉ được cái cứng miệng thôi, chỉ dựa vào anh mà dám uy h**p tôi?”

Tần Khải cười híp mắt, nhấc chân tiến lại gần.

Không chút chần chừ, anh túm lấy cổ áo của Lý Tiếu Lai và đập thẳng đầu hắn vào cửa sổ.

Tiếng kính vỡ vang lên

Lý Tiếu Lai hét lên, mặt bị găm đầy mảnh kính.

Tần Khải siết chặt cổ Lý Tiếu Lai bằng một tay và đẩy hắn ra ngoài cửa sổ.

Không biết anh đã dùng bao nhiêu lực nhưng nửa người Lý Tiếu Lai đã ở ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt, ở độ cao chín mươi mét so với mặt đường có thể nhìn thấy những chiếc xe nhỏ như bao diêm đi lại bên dưới.

Đầu Lý Tiếu Lai choáng váng, ống quần trong nháy mắt nhỏ giọt ướt sũng.

Người nhà họ Lý ai nấy đều cụp mắt lại và rút lui theo bản năng.

Bọn họ cắn chặt răng, môi run lên vì sợ hãi.

Lúc này, những người này mới nhận ra mình đã đụng phải một con sói dữ.

Tần Khải không chỉ dám đánh người, mà dường như còn dám giết người…

Trong tình hình hiện tại, chỉ cần Tần Khải tùy tiện đẩy một cái là Lý Tiếu Lai sẽ bị xe cộ bên dưới nghiền nát ngay lập tức.

Tình thế nguy cấp, không ai dám lên tiếng.

Bao gồm cả Lý Tiếu Lai lúc này toàn thân run rẩy, sợ tới mức tè ra quần.

Người duy nhất còn phát ra tiếng động là Triệu Băng Linh. Cô che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kinh ngạc, trông cô lúc này lại càng xinh đẹp.

“Bây giờ, nói cho tôi biết, gia tộc họ Lý của anh thế nào?”

Tần Khải nhéo vào cổ Lý Tiếu Lai, cười híp mắt trông vô cùng ngây thơ vô số tội.

Lý Tiểu Lai sắc mặt tái nhợt, nhăn còn hơn ăn phải mướp đắng.

“Đừng, đại ca, đừng kích động. Nhà họ Lý… nhà họ Lý không bằng cái rắm! Làm ơn, làm ơn buông tôi ra, cho tôi. . . cho tôi một cơ hội đi mà”.

Lý Tiếu Lai giãy giụa, biểu cảm trên mặt còn khổ sở hơn cả khóc.

“Tôi vốn định ném anh xuống dưới kia, cho anh thịt nát xương tan. Nhưng nghĩ lại, anh không xứng”.

Tần Khải lắc đầu, tiện tay kéo một cái khiến Lý Tiếu Lai “rầm” một tiếng ngã vào bên trong.

Hắn còn chưa kịp đứng lên, Tần Khải đã một chân giẫm lên mặt hắn: “Hôm nay tôi có thể buông tha cho anh, cũng đã cố giữ thể diện cho nhà họ Lý rồi. Nhớ kỹ, lần sau anh còn chọc vào tôi thì coi như anh tận số rồi”.

“Vâng vâng.”

Với nửa khuôn mặt sưng tấy, Lý Tiếu Lai lúc này trông vô cùng nhếch nhác, cố rặn ra một nụ cười.

Đối mặt với Tần Khải, lúc này hắn ta không dám hé răng nói một lời nào, đương nhiên cũng không dám buông những lời xấc xược như lúc trước.

“Cút đi!”

Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 189Mặt hắn lúc này trắng bệch như một tờ giấy.“Chỉ được cái cứng miệng thôi, chỉ dựa vào anh mà dám uy h**p tôi?”Tần Khải cười híp mắt, nhấc chân tiến lại gần.Không chút chần chừ, anh túm lấy cổ áo của Lý Tiếu Lai và đập thẳng đầu hắn vào cửa sổ.Tiếng kính vỡ vang lênLý Tiếu Lai hét lên, mặt bị găm đầy mảnh kính.Tần Khải siết chặt cổ Lý Tiếu Lai bằng một tay và đẩy hắn ra ngoài cửa sổ.Không biết anh đã dùng bao nhiêu lực nhưng nửa người Lý Tiếu Lai đã ở ngoài cửa sổ.Trong nháy mắt, ở độ cao chín mươi mét so với mặt đường có thể nhìn thấy những chiếc xe nhỏ như bao diêm đi lại bên dưới.Đầu Lý Tiếu Lai choáng váng, ống quần trong nháy mắt nhỏ giọt ướt sũng.Người nhà họ Lý ai nấy đều cụp mắt lại và rút lui theo bản năng.Bọn họ cắn chặt răng, môi run lên vì sợ hãi.Lúc này, những người này mới nhận ra mình đã đụng phải một con sói dữ.Tần Khải không chỉ dám đánh người, mà dường như còn dám giết người…Trong tình hình hiện tại, chỉ cần Tần Khải tùy tiện đẩy một cái là Lý Tiếu Lai sẽ bị xe cộ bên dưới nghiền nát ngay lập tức.Tình thế nguy cấp, không ai dám lên tiếng.Bao gồm cả Lý Tiếu Lai lúc này toàn thân run rẩy, sợ tới mức tè ra quần.Người duy nhất còn phát ra tiếng động là Triệu Băng Linh. Cô che cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kinh ngạc, trông cô lúc này lại càng xinh đẹp.“Bây giờ, nói cho tôi biết, gia tộc họ Lý của anh thế nào?”Tần Khải nhéo vào cổ Lý Tiếu Lai, cười híp mắt trông vô cùng ngây thơ vô số tội.Lý Tiểu Lai sắc mặt tái nhợt, nhăn còn hơn ăn phải mướp đắng.“Đừng, đại ca, đừng kích động. Nhà họ Lý… nhà họ Lý không bằng cái rắm! Làm ơn, làm ơn buông tôi ra, cho tôi. . . cho tôi một cơ hội đi mà”.Lý Tiếu Lai giãy giụa, biểu cảm trên mặt còn khổ sở hơn cả khóc.“Tôi vốn định ném anh xuống dưới kia, cho anh thịt nát xương tan. Nhưng nghĩ lại, anh không xứng”.Tần Khải lắc đầu, tiện tay kéo một cái khiến Lý Tiếu Lai “rầm” một tiếng ngã vào bên trong.Hắn còn chưa kịp đứng lên, Tần Khải đã một chân giẫm lên mặt hắn: “Hôm nay tôi có thể buông tha cho anh, cũng đã cố giữ thể diện cho nhà họ Lý rồi. Nhớ kỹ, lần sau anh còn chọc vào tôi thì coi như anh tận số rồi”.“Vâng vâng.”Với nửa khuôn mặt sưng tấy, Lý Tiếu Lai lúc này trông vô cùng nhếch nhác, cố rặn ra một nụ cười.Đối mặt với Tần Khải, lúc này hắn ta không dám hé răng nói một lời nào, đương nhiên cũng không dám buông những lời xấc xược như lúc trước.“Cút đi!”

Chương 189