Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 195
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 195“Vợ à, anh vốn chỉ muốn trừng phạt họ một chút thôi. Là do bọn họ không kiềm chế được nên mới ra tay đánh nhau thật. Chuyện này không thể trách anh đấy nhé”, Tần Khải ho khan vài tiếng, lúng túng xua tay giải thích.Cảnh tượng vừa rồi là một màn kịch hay đối với anh. Song đối với Triệu Băng Linh, hai người họ suy cho cùng cũng là trưởng bối.“Tôi hiểu mà. Không sao. Chuyện hôm nay… cảm ơn anh nhé”.Triệu Băng Linh lắc đầu, hiếm khi không phản bác anh, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.“Cho anh này!”Nói đoạn, cô nhét thẳng chai nước vào tay Tần Khải.Tần Khải cũng chẳng nghĩ nhiều, mở nắp ra rồi ngửa đầu uống vài ngụm.“Hôm nay may nhờ có anh, không ngờ anh lại lợi hại như thế. Tôi thừa nhận là mình đã xem thường anh rồi”.Triệu Băng Linh ngồi sau bàn làm việc, trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.Hai tay cô day day trán, có thể thấy chuyện hôm nay khiến cô có phần mệt mỏi về cả tinh thần và thể chất.“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi! Tôi còn nhiều điểm lợi hại lắm, sau này cô sẽ biết!”Tần Khải cười ha ha: “Nhưng cô đừng ngưỡng mộ tôi, càng không được có ý gì với tôi đâu nhé. Anh đây chỉ là một truyền thuyết thôi, sẽ không từ bỏ biển cả vì một con cá đâu!”“Hừ, anh mơ đi!”Thấy Tần Khải tự khen bản thân như thế, Triệu Băng Linh liền trợn mắt nhìn anh, trông xinh đẹp vô cùng.Cái tên này, mới khen vài câu thôi đã hất mặt lên tận trời à?Nhưng không thể không nói, biểu hiện vừa rồi của Tần Khải đã khiến Triệu Băng Linh khá bất ngờ.Thậm chí là có cảm giác nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.Không đến mức thích, nhưng mức độ thiện cảm đã tăng lên rất nhiều.Nói sao nhỉ, chỉ cần tên này không chọc tức người khác, cẩn thận hơn trong lời nói, ngôn hành cử chỉ, cách ăn mặc có thẩm mỹ một chút.Thì trông cũng khá thuận mắt đấy chứ.“Ôi, cô khen tôi như vậy làm tôi suýt quên mất chính sự!”Tần Khải đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt lập tức nghiêm túc trở lại.Triệu Băng Linh ngẩn ra, nghĩ rằng Tần Khải định nói chuyện quan trọng gì đó nên vội vã xoay người nhìn về phía anh.Cô không hề phát giác rằng, tuy ngoài mặt cô rất ghét dính dáng đến Tần Khải, nhưng trên thực tế, cô đã có đôi chút hiếu kỳ về anh rồi.“Chính sự gì?”Triệu Băng Linh quay người tò mò hỏi.“Huỷ hôn đấy! Chúng ta hứa rồi mà, tôi giúp cô giải quyết rắc rối thì cô sẽ đồng ý huỷ hôn. Suýt tí nữa là quên béng chuyện này rồi”, Tần Khải lẩm bẩm nói, giọng điệu nghiêm chỉnh cực kỳ.Trong ba lô của anh vẫn còn rất nhiều giấy hôn thú, chúng đều là phiền phức vướng víu tay chân. Anh nên giải quyết càng sớm càng tốt, không thể lãng phí nhiều thời gian ở Trung Hải.“Anh…”
Chương 195
“Vợ à, anh vốn chỉ muốn trừng phạt họ một chút thôi. Là do bọn họ không kiềm chế được nên mới ra tay đánh nhau thật. Chuyện này không thể trách anh đấy nhé”, Tần Khải ho khan vài tiếng, lúng túng xua tay giải thích.
Cảnh tượng vừa rồi là một màn kịch hay đối với anh. Song đối với Triệu Băng Linh, hai người họ suy cho cùng cũng là trưởng bối.
“Tôi hiểu mà. Không sao. Chuyện hôm nay… cảm ơn anh nhé”.
Triệu Băng Linh lắc đầu, hiếm khi không phản bác anh, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Cho anh này!”
Nói đoạn, cô nhét thẳng chai nước vào tay Tần Khải.
Tần Khải cũng chẳng nghĩ nhiều, mở nắp ra rồi ngửa đầu uống vài ngụm.
“Hôm nay may nhờ có anh, không ngờ anh lại lợi hại như thế. Tôi thừa nhận là mình đã xem thường anh rồi”.
Triệu Băng Linh ngồi sau bàn làm việc, trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.
Hai tay cô day day trán, có thể thấy chuyện hôm nay khiến cô có phần mệt mỏi về cả tinh thần và thể chất.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi! Tôi còn nhiều điểm lợi hại lắm, sau này cô sẽ biết!”
Tần Khải cười ha ha: “Nhưng cô đừng ngưỡng mộ tôi, càng không được có ý gì với tôi đâu nhé. Anh đây chỉ là một truyền thuyết thôi, sẽ không từ bỏ biển cả vì một con cá đâu!”
“Hừ, anh mơ đi!”
Thấy Tần Khải tự khen bản thân như thế, Triệu Băng Linh liền trợn mắt nhìn anh, trông xinh đẹp vô cùng.
Cái tên này, mới khen vài câu thôi đã hất mặt lên tận trời à?
Nhưng không thể không nói, biểu hiện vừa rồi của Tần Khải đã khiến Triệu Băng Linh khá bất ngờ.
Thậm chí là có cảm giác nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.
Không đến mức thích, nhưng mức độ thiện cảm đã tăng lên rất nhiều.
Nói sao nhỉ, chỉ cần tên này không chọc tức người khác, cẩn thận hơn trong lời nói, ngôn hành cử chỉ, cách ăn mặc có thẩm mỹ một chút.
Thì trông cũng khá thuận mắt đấy chứ.
“Ôi, cô khen tôi như vậy làm tôi suýt quên mất chính sự!”
Tần Khải đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt lập tức nghiêm túc trở lại.
Triệu Băng Linh ngẩn ra, nghĩ rằng Tần Khải định nói chuyện quan trọng gì đó nên vội vã xoay người nhìn về phía anh.
Cô không hề phát giác rằng, tuy ngoài mặt cô rất ghét dính dáng đến Tần Khải, nhưng trên thực tế, cô đã có đôi chút hiếu kỳ về anh rồi.
“Chính sự gì?”
Triệu Băng Linh quay người tò mò hỏi.
“Huỷ hôn đấy! Chúng ta hứa rồi mà, tôi giúp cô giải quyết rắc rối thì cô sẽ đồng ý huỷ hôn. Suýt tí nữa là quên béng chuyện này rồi”, Tần Khải lẩm bẩm nói, giọng điệu nghiêm chỉnh cực kỳ.
Trong ba lô của anh vẫn còn rất nhiều giấy hôn thú, chúng đều là phiền phức vướng víu tay chân. Anh nên giải quyết càng sớm càng tốt, không thể lãng phí nhiều thời gian ở Trung Hải.
“Anh…”
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 195“Vợ à, anh vốn chỉ muốn trừng phạt họ một chút thôi. Là do bọn họ không kiềm chế được nên mới ra tay đánh nhau thật. Chuyện này không thể trách anh đấy nhé”, Tần Khải ho khan vài tiếng, lúng túng xua tay giải thích.Cảnh tượng vừa rồi là một màn kịch hay đối với anh. Song đối với Triệu Băng Linh, hai người họ suy cho cùng cũng là trưởng bối.“Tôi hiểu mà. Không sao. Chuyện hôm nay… cảm ơn anh nhé”.Triệu Băng Linh lắc đầu, hiếm khi không phản bác anh, giọng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.“Cho anh này!”Nói đoạn, cô nhét thẳng chai nước vào tay Tần Khải.Tần Khải cũng chẳng nghĩ nhiều, mở nắp ra rồi ngửa đầu uống vài ngụm.“Hôm nay may nhờ có anh, không ngờ anh lại lợi hại như thế. Tôi thừa nhận là mình đã xem thường anh rồi”.Triệu Băng Linh ngồi sau bàn làm việc, trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.Hai tay cô day day trán, có thể thấy chuyện hôm nay khiến cô có phần mệt mỏi về cả tinh thần và thể chất.“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi! Tôi còn nhiều điểm lợi hại lắm, sau này cô sẽ biết!”Tần Khải cười ha ha: “Nhưng cô đừng ngưỡng mộ tôi, càng không được có ý gì với tôi đâu nhé. Anh đây chỉ là một truyền thuyết thôi, sẽ không từ bỏ biển cả vì một con cá đâu!”“Hừ, anh mơ đi!”Thấy Tần Khải tự khen bản thân như thế, Triệu Băng Linh liền trợn mắt nhìn anh, trông xinh đẹp vô cùng.Cái tên này, mới khen vài câu thôi đã hất mặt lên tận trời à?Nhưng không thể không nói, biểu hiện vừa rồi của Tần Khải đã khiến Triệu Băng Linh khá bất ngờ.Thậm chí là có cảm giác nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.Không đến mức thích, nhưng mức độ thiện cảm đã tăng lên rất nhiều.Nói sao nhỉ, chỉ cần tên này không chọc tức người khác, cẩn thận hơn trong lời nói, ngôn hành cử chỉ, cách ăn mặc có thẩm mỹ một chút.Thì trông cũng khá thuận mắt đấy chứ.“Ôi, cô khen tôi như vậy làm tôi suýt quên mất chính sự!”Tần Khải đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt lập tức nghiêm túc trở lại.Triệu Băng Linh ngẩn ra, nghĩ rằng Tần Khải định nói chuyện quan trọng gì đó nên vội vã xoay người nhìn về phía anh.Cô không hề phát giác rằng, tuy ngoài mặt cô rất ghét dính dáng đến Tần Khải, nhưng trên thực tế, cô đã có đôi chút hiếu kỳ về anh rồi.“Chính sự gì?”Triệu Băng Linh quay người tò mò hỏi.“Huỷ hôn đấy! Chúng ta hứa rồi mà, tôi giúp cô giải quyết rắc rối thì cô sẽ đồng ý huỷ hôn. Suýt tí nữa là quên béng chuyện này rồi”, Tần Khải lẩm bẩm nói, giọng điệu nghiêm chỉnh cực kỳ.Trong ba lô của anh vẫn còn rất nhiều giấy hôn thú, chúng đều là phiền phức vướng víu tay chân. Anh nên giải quyết càng sớm càng tốt, không thể lãng phí nhiều thời gian ở Trung Hải.“Anh…”