Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 227
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 227Cái két cao bằng nửa người lập tức mở ra, bên trong để đầy ngân phiếu, còn có giấy tờ đất, cổ phiếu, vàng bạc trang sức, kim cương hột xoàn….Tần Khải đứng cạnh chiếc két mà suýt bị ánh sáng từ bên trong làm chói mắt.Thế này gọi là không có tiền sao?Đừng nói hai mươi triệu tệ, dù có là hai trăm triệu tệ thì Trần Hổ cũng lấy ra được.“Không phải ở đây có rất nhiều tiền sao giám đốc Trần? Đừng cố lừa tôi, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi”, Tần Khải cười híp mắt cầm lấy một viên kim cương, ngắm nghía một lát rồi ném trở lại trước ánh mắt hoảng loạn của Trần Hổ.Người quân tử dù có thích tiền tài nhưng sẽ không tuỳ tiện lấy của người khác.Huống hồ, chút tiền này Tần Khải chẳng để tâm.“Cậu, cậu làm như vậy là ăn cướp. Có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu, cho cậu đi tù rũ xương không? Ranh con tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm càn!”, Trần Hổ sầm mặt lại, sẵng giọng uy h**p.“Ha ha… ông nói vậy cũng vô ích. Trong tay tôi có giấy trắng mực đen, có muốn nguỵ tạo cũng không được!”, Tần Khải lạnh giọng đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Hổ.Điều khiến Tần Khải ngạc nhiên là Trần Hổ đến nước này rồi vẫn cắn chặt không buông.Ngược lại ông ta còn nghiến răng, hống hách hét vào mặt Tần Khải: “Không có tiền, đây là vốn lưu động của công ty, không thể đưa cho cậu! Dù gì tiền không có rồi, có cái mạng này muốn lấy thì lấy, có giỏi thì lấy mạng tôi đi. Nếu không thì chỗ tiền này một xu cũng đừng hòng lấy được!”“Được lắm, xem ra giám đốc Trần đúng là người cứng cỏi, tôi thích đấy!”Tần Khải cười híp mắt rồi vỗ tay, đặt tập tài liệu lên bàn, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài lấy đồ.Máy cắt chi, khoan mở não, dao phẫu thuật bụng.Từng thứ một được Tần Khải lôi ra rồi cầm trên tay, những tiếng kim loại va chạm vào nhau lách cách.“Giám đốc Trần, thực không giấu gì, tôi thích nhất là những người cứng cỏi như ông. Không muốn trả tiền cũng được thôi, mấy món bảo bối này của tôi, ông chọn một thứ đi?”“Tôi…”Trần Hổ trân trối nhìn những món đồ Tần Khải vừa lấy ra.Mỗi lúc anh lôi ra thêm một món là mặt Trần Hổ lại tái đi một phần.Cho vay nặng lãi vốn là cái nghề cần máu liều nhiều hơn máu não.Có thể dấn thân vào cái ngành này, Trần Hổ đương nhiên không phải kẻ nhát gan, nhưng giờ phút này đứng trước Tần Khải ông ta thực sự sợ hãi!“Tôi không vội gì hết, thời gian vẫn còn rất nhiều, ông chủ Trần cứ từ từ suy nghĩ”.Tần Khải cầm dụng cụ mở nắp sọ trên tay, đứng phía xa mô phỏng động tác mở đầu của Trần Hổ rồi cúi xuống điều chỉnh kích thước.Động tác của anh thong thả nhưng lại vô cùng thuần thục.Trần Hổ ngồi đối diện, thấy vậy thì bủn rủn tay chân, trán vã mồ hôi lạnh.Mặc dù Trần Hổ cảm thấy Tần Khải sẽ không làm gì mình nhưng lại không dám đặt cược mạng sống.Trần Hổ không có đủ dũng khí lấy tính mạng của mình ra cược với quyết tâm của Tần Khải.Tần Khải ngẩng đầu lên, hai người liền bắt gặp phải ánh mắt của nhau.Sự tự tin của Trần Hổ lập tức sụp đổ hoàn toàn chỉ trong tích tắc.
Chương 227
Cái két cao bằng nửa người lập tức mở ra, bên trong để đầy ngân phiếu, còn có giấy tờ đất, cổ phiếu, vàng bạc trang sức, kim cương hột xoàn….
Tần Khải đứng cạnh chiếc két mà suýt bị ánh sáng từ bên trong làm chói mắt.
Thế này gọi là không có tiền sao?
Đừng nói hai mươi triệu tệ, dù có là hai trăm triệu tệ thì Trần Hổ cũng lấy ra được.
“Không phải ở đây có rất nhiều tiền sao giám đốc Trần? Đừng cố lừa tôi, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi”, Tần Khải cười híp mắt cầm lấy một viên kim cương, ngắm nghía một lát rồi ném trở lại trước ánh mắt hoảng loạn của Trần Hổ.
Người quân tử dù có thích tiền tài nhưng sẽ không tuỳ tiện lấy của người khác.
Huống hồ, chút tiền này Tần Khải chẳng để tâm.
“Cậu, cậu làm như vậy là ăn cướp. Có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu, cho cậu đi tù rũ xương không? Ranh con tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm càn!”, Trần Hổ sầm mặt lại, sẵng giọng uy h**p.
“Ha ha… ông nói vậy cũng vô ích. Trong tay tôi có giấy trắng mực đen, có muốn nguỵ tạo cũng không được!”, Tần Khải lạnh giọng đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Hổ.
Điều khiến Tần Khải ngạc nhiên là Trần Hổ đến nước này rồi vẫn cắn chặt không buông.
Ngược lại ông ta còn nghiến răng, hống hách hét vào mặt Tần Khải: “Không có tiền, đây là vốn lưu động của công ty, không thể đưa cho cậu! Dù gì tiền không có rồi, có cái mạng này muốn lấy thì lấy, có giỏi thì lấy mạng tôi đi. Nếu không thì chỗ tiền này một xu cũng đừng hòng lấy được!”
“Được lắm, xem ra giám đốc Trần đúng là người cứng cỏi, tôi thích đấy!”
Tần Khải cười híp mắt rồi vỗ tay, đặt tập tài liệu lên bàn, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài lấy đồ.
Máy cắt chi, khoan mở não, dao phẫu thuật bụng.
Từng thứ một được Tần Khải lôi ra rồi cầm trên tay, những tiếng kim loại va chạm vào nhau lách cách.
“Giám đốc Trần, thực không giấu gì, tôi thích nhất là những người cứng cỏi như ông. Không muốn trả tiền cũng được thôi, mấy món bảo bối này của tôi, ông chọn một thứ đi?”
“Tôi…”
Trần Hổ trân trối nhìn những món đồ Tần Khải vừa lấy ra.
Mỗi lúc anh lôi ra thêm một món là mặt Trần Hổ lại tái đi một phần.
Cho vay nặng lãi vốn là cái nghề cần máu liều nhiều hơn máu não.
Có thể dấn thân vào cái ngành này, Trần Hổ đương nhiên không phải kẻ nhát gan, nhưng giờ phút này đứng trước Tần Khải ông ta thực sự sợ hãi!
“Tôi không vội gì hết, thời gian vẫn còn rất nhiều, ông chủ Trần cứ từ từ suy nghĩ”.
Tần Khải cầm dụng cụ mở nắp sọ trên tay, đứng phía xa mô phỏng động tác mở đầu của Trần Hổ rồi cúi xuống điều chỉnh kích thước.
Động tác của anh thong thả nhưng lại vô cùng thuần thục.
Trần Hổ ngồi đối diện, thấy vậy thì bủn rủn tay chân, trán vã mồ hôi lạnh.
Mặc dù Trần Hổ cảm thấy Tần Khải sẽ không làm gì mình nhưng lại không dám đặt cược mạng sống.
Trần Hổ không có đủ dũng khí lấy tính mạng của mình ra cược với quyết tâm của Tần Khải.
Tần Khải ngẩng đầu lên, hai người liền bắt gặp phải ánh mắt của nhau.
Sự tự tin của Trần Hổ lập tức sụp đổ hoàn toàn chỉ trong tích tắc.
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 227Cái két cao bằng nửa người lập tức mở ra, bên trong để đầy ngân phiếu, còn có giấy tờ đất, cổ phiếu, vàng bạc trang sức, kim cương hột xoàn….Tần Khải đứng cạnh chiếc két mà suýt bị ánh sáng từ bên trong làm chói mắt.Thế này gọi là không có tiền sao?Đừng nói hai mươi triệu tệ, dù có là hai trăm triệu tệ thì Trần Hổ cũng lấy ra được.“Không phải ở đây có rất nhiều tiền sao giám đốc Trần? Đừng cố lừa tôi, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi”, Tần Khải cười híp mắt cầm lấy một viên kim cương, ngắm nghía một lát rồi ném trở lại trước ánh mắt hoảng loạn của Trần Hổ.Người quân tử dù có thích tiền tài nhưng sẽ không tuỳ tiện lấy của người khác.Huống hồ, chút tiền này Tần Khải chẳng để tâm.“Cậu, cậu làm như vậy là ăn cướp. Có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu, cho cậu đi tù rũ xương không? Ranh con tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm càn!”, Trần Hổ sầm mặt lại, sẵng giọng uy h**p.“Ha ha… ông nói vậy cũng vô ích. Trong tay tôi có giấy trắng mực đen, có muốn nguỵ tạo cũng không được!”, Tần Khải lạnh giọng đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Hổ.Điều khiến Tần Khải ngạc nhiên là Trần Hổ đến nước này rồi vẫn cắn chặt không buông.Ngược lại ông ta còn nghiến răng, hống hách hét vào mặt Tần Khải: “Không có tiền, đây là vốn lưu động của công ty, không thể đưa cho cậu! Dù gì tiền không có rồi, có cái mạng này muốn lấy thì lấy, có giỏi thì lấy mạng tôi đi. Nếu không thì chỗ tiền này một xu cũng đừng hòng lấy được!”“Được lắm, xem ra giám đốc Trần đúng là người cứng cỏi, tôi thích đấy!”Tần Khải cười híp mắt rồi vỗ tay, đặt tập tài liệu lên bàn, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài lấy đồ.Máy cắt chi, khoan mở não, dao phẫu thuật bụng.Từng thứ một được Tần Khải lôi ra rồi cầm trên tay, những tiếng kim loại va chạm vào nhau lách cách.“Giám đốc Trần, thực không giấu gì, tôi thích nhất là những người cứng cỏi như ông. Không muốn trả tiền cũng được thôi, mấy món bảo bối này của tôi, ông chọn một thứ đi?”“Tôi…”Trần Hổ trân trối nhìn những món đồ Tần Khải vừa lấy ra.Mỗi lúc anh lôi ra thêm một món là mặt Trần Hổ lại tái đi một phần.Cho vay nặng lãi vốn là cái nghề cần máu liều nhiều hơn máu não.Có thể dấn thân vào cái ngành này, Trần Hổ đương nhiên không phải kẻ nhát gan, nhưng giờ phút này đứng trước Tần Khải ông ta thực sự sợ hãi!“Tôi không vội gì hết, thời gian vẫn còn rất nhiều, ông chủ Trần cứ từ từ suy nghĩ”.Tần Khải cầm dụng cụ mở nắp sọ trên tay, đứng phía xa mô phỏng động tác mở đầu của Trần Hổ rồi cúi xuống điều chỉnh kích thước.Động tác của anh thong thả nhưng lại vô cùng thuần thục.Trần Hổ ngồi đối diện, thấy vậy thì bủn rủn tay chân, trán vã mồ hôi lạnh.Mặc dù Trần Hổ cảm thấy Tần Khải sẽ không làm gì mình nhưng lại không dám đặt cược mạng sống.Trần Hổ không có đủ dũng khí lấy tính mạng của mình ra cược với quyết tâm của Tần Khải.Tần Khải ngẩng đầu lên, hai người liền bắt gặp phải ánh mắt của nhau.Sự tự tin của Trần Hổ lập tức sụp đổ hoàn toàn chỉ trong tích tắc.