Buổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó…
Chương 231
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 231Ông ta bị đánh không nhẹ, cũng bị doạ không ít.Trần Hổ trong lòng vô cùng hận Tần Khải.“Con mẹ nó, đáng chết! Ông là cái đồ vô dụng, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, đứng sang một bên, lát nữa sẽ tính sổ với ông!”, Lý Tiếu Lai đá Trần Hổ sang một bên, hút xì gà, cười lạnh đi vào trong.“Ha ha… Tao muốn xem xem, là ai ăn gan báo, dám nói tao là cái rắm!”“Không cần tìm nữa, là tôi nói”.Trên ghế sô pha, Tần Khải bắt chéo chân, trên mặt cười híp mắt, nói: “Chúng ta đúng thật là có duyên, ha ha… Sao, cậu Lý cảm thấy tôi không đúng, có ý kiến với tôi?”“Mẹ kiếp!”Lý Tiếu Lai vừa nghe tiếng liền cảm thấy không đúng!Hắn ta vừa bước vào cửa gặp gương mặt cười của Tần Khải, lập tức bị doạ lùi về sau hai bước, miệng kêu lên đầy sợ hãi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.“Rất bất ngờ, rất ngạc nhiên đúng không? Chúng ta lại gặp nhau rồi”. Tần Khải chà hai tay, ra vẻ nhiệt tình cười nói.Đối mặt Tần Khải, gương mặt của Lý Tiếu Lai trong nháy mắt liền cứng đờ.Ngay cả đám vệ sĩ cũng đều đã từng bị chịu thiệt trong tay Tần Khải.Lần này lại gặp Tần Khải, một đám cường đạo hung thần ác sát liền biến thành những con tôm chân mềm*, nụ cười trên mặt cứng ngắc, không dám manh động.*chỉ người sợ phải làm việc gì đó hoặc là người lâm trận bỏ chạy“Con mẹ nó, nói chuyện với cậu Lý kiểu gì vậy hả! Dám đắc tội tao, còn mắng cậu Lý, nhóc con mày chết chắc rồi!”, Trần Hổ tiến gần đến, cáo mượn oai hùm, chỉ vào Tần Khải mở miệng mắng to.“Thế à?”, Tần Khải cười tủm tỉm hỏi, nhìn về phía ông ta.“Phải con mẹ mày, sắp chết đến nơi còn ra vẻ với tao!”, Trần Hổ mắng rất hứng khởi.Ông ta còn muốn kêu gào, bỗng nhiên, Lý Tiếu Lai đứng ở bên cạnh ông ta, trực tiếp nâng tay lên tát ông ta một cái.“Mẹ kiếp, ngu ngốc, đần thối, câm miệng lại cho ông!”Lý Tiếu Lai tóm lấy cổ áo Trần Hổ, hận không thể một phen b*p ch*t ông ta.Tên ngu xuẩn này, chọc ai không tốt, ông chọc hắn ta làm gì?Lý Tiếu Lai hối hận đến xanh ruột, sớm biết rằng Tần Khải ở đây, dù bị đánh chết, hắn ta cũng không đến lội xuống vũng nước bùn này.Điều duy nhất Lý Tiếu Lai vẫn thấy may mắn chính là, Tần Khải dường như vẫn chưa biết nhiều lắm, như vậy vẫn có đường cứu vãn.Đương nhiên, hắn ta cũng không biết, dưới sự đe doạ của Tần Khải, Trần Hổ đã nói hết toàn bộ mọi chuyện ra rồi.Lúc này, Tần Khải không nhắc gì đến chuyện đó, chỉ là cố ý giả ngu mà thôi.“Cậu Lý, cậu đánh tôi làm gì? Đánh hắn, đánh hắn mới đúng!”, Trần Hổ bụm mặt, giờ phút này lại chịu một cái tát, Trần Hổ lập tức sững sờ.Ông ta không ngờ, Lý Tiếu Lai không đánh Tần Khải, ngược lại lại xuống tay với mình.
Chương 231
Ông ta bị đánh không nhẹ, cũng bị doạ không ít.
Trần Hổ trong lòng vô cùng hận Tần Khải.
“Con mẹ nó, đáng chết! Ông là cái đồ vô dụng, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, đứng sang một bên, lát nữa sẽ tính sổ với ông!”, Lý Tiếu Lai đá Trần Hổ sang một bên, hút xì gà, cười lạnh đi vào trong.
“Ha ha… Tao muốn xem xem, là ai ăn gan báo, dám nói tao là cái rắm!”
“Không cần tìm nữa, là tôi nói”.
Trên ghế sô pha, Tần Khải bắt chéo chân, trên mặt cười híp mắt, nói: “Chúng ta đúng thật là có duyên, ha ha… Sao, cậu Lý cảm thấy tôi không đúng, có ý kiến với tôi?”
“Mẹ kiếp!”
Lý Tiếu Lai vừa nghe tiếng liền cảm thấy không đúng!
Hắn ta vừa bước vào cửa gặp gương mặt cười của Tần Khải, lập tức bị doạ lùi về sau hai bước, miệng kêu lên đầy sợ hãi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“Rất bất ngờ, rất ngạc nhiên đúng không? Chúng ta lại gặp nhau rồi”. Tần Khải chà hai tay, ra vẻ nhiệt tình cười nói.
Đối mặt Tần Khải, gương mặt của Lý Tiếu Lai trong nháy mắt liền cứng đờ.
Ngay cả đám vệ sĩ cũng đều đã từng bị chịu thiệt trong tay Tần Khải.
Lần này lại gặp Tần Khải, một đám cường đạo hung thần ác sát liền biến thành những con tôm chân mềm*, nụ cười trên mặt cứng ngắc, không dám manh động.
*chỉ người sợ phải làm việc gì đó hoặc là người lâm trận bỏ chạy
“Con mẹ nó, nói chuyện với cậu Lý kiểu gì vậy hả! Dám đắc tội tao, còn mắng cậu Lý, nhóc con mày chết chắc rồi!”, Trần Hổ tiến gần đến, cáo mượn oai hùm, chỉ vào Tần Khải mở miệng mắng to.
“Thế à?”, Tần Khải cười tủm tỉm hỏi, nhìn về phía ông ta.
“Phải con mẹ mày, sắp chết đến nơi còn ra vẻ với tao!”, Trần Hổ mắng rất hứng khởi.
Ông ta còn muốn kêu gào, bỗng nhiên, Lý Tiếu Lai đứng ở bên cạnh ông ta, trực tiếp nâng tay lên tát ông ta một cái.
“Mẹ kiếp, ngu ngốc, đần thối, câm miệng lại cho ông!”
Lý Tiếu Lai tóm lấy cổ áo Trần Hổ, hận không thể một phen b*p ch*t ông ta.
Tên ngu xuẩn này, chọc ai không tốt, ông chọc hắn ta làm gì?
Lý Tiếu Lai hối hận đến xanh ruột, sớm biết rằng Tần Khải ở đây, dù bị đánh chết, hắn ta cũng không đến lội xuống vũng nước bùn này.
Điều duy nhất Lý Tiếu Lai vẫn thấy may mắn chính là, Tần Khải dường như vẫn chưa biết nhiều lắm, như vậy vẫn có đường cứu vãn.
Đương nhiên, hắn ta cũng không biết, dưới sự đe doạ của Tần Khải, Trần Hổ đã nói hết toàn bộ mọi chuyện ra rồi.
Lúc này, Tần Khải không nhắc gì đến chuyện đó, chỉ là cố ý giả ngu mà thôi.
“Cậu Lý, cậu đánh tôi làm gì? Đánh hắn, đánh hắn mới đúng!”, Trần Hổ bụm mặt, giờ phút này lại chịu một cái tát, Trần Hổ lập tức sững sờ.
Ông ta không ngờ, Lý Tiếu Lai không đánh Tần Khải, ngược lại lại xuống tay với mình.
Tiểu Thần Y Xuống NúiTác giả: Bé HeoTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBuổi sáng tại thành phố Trung Hải. Tần Khải gầy gò mặc bộ đồ thể thao đã cũ đạp trên con xe ba bánh chầm chậm tiến tới tập đoàn Triệu Thị. Hai phút sau, xe đã dừng lại. Tần Khải ngẩng đầu lên nhìn toà nhà cao chót vót ở trước mặt với đôi mắt sáng ngời. “Chắc đây là tập đoàn Triệu Thị rồi nhỉ?” Anh nhảy từ trên xe xuống, sau đó tháo chiếc ba lô đã sờn hết màu do giặt quá nhiều lần xuống. Anh lục tìm mãi trong ba lô mới tìm thấy một phong thư đã nhàu nhĩ. Phong thư vẫn chưa được bóc ra, bên trên không có thông tin của người nhận và người gửi, cũng chẳng dán tem, chỉ viết nghuệch ngoạc vài chữ là Triệu Băng Linh, tập đoàn Triệu Thị. Nét chữ này đã quá quen thuộc với Tần Khải, đó chính là chữ viết của ông nội anh. Nhưng thứ ở trong phong thư này không phải là thư mà là một tờ giấy hôn thú. Anh đã ở trên núi mười năm, còn ông cụ thì đi khắp nơi rồi tìm đủ mối cưới hỏi cho anh. Triệu Băng Linh chính là một trong số đó. Chuyến này, ông cụ bắt anh phải xuống núi tu hành, cũng vì muốn nhân đó… Chương 231Ông ta bị đánh không nhẹ, cũng bị doạ không ít.Trần Hổ trong lòng vô cùng hận Tần Khải.“Con mẹ nó, đáng chết! Ông là cái đồ vô dụng, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, đứng sang một bên, lát nữa sẽ tính sổ với ông!”, Lý Tiếu Lai đá Trần Hổ sang một bên, hút xì gà, cười lạnh đi vào trong.“Ha ha… Tao muốn xem xem, là ai ăn gan báo, dám nói tao là cái rắm!”“Không cần tìm nữa, là tôi nói”.Trên ghế sô pha, Tần Khải bắt chéo chân, trên mặt cười híp mắt, nói: “Chúng ta đúng thật là có duyên, ha ha… Sao, cậu Lý cảm thấy tôi không đúng, có ý kiến với tôi?”“Mẹ kiếp!”Lý Tiếu Lai vừa nghe tiếng liền cảm thấy không đúng!Hắn ta vừa bước vào cửa gặp gương mặt cười của Tần Khải, lập tức bị doạ lùi về sau hai bước, miệng kêu lên đầy sợ hãi, sắc mặt thay đổi rõ rệt.“Rất bất ngờ, rất ngạc nhiên đúng không? Chúng ta lại gặp nhau rồi”. Tần Khải chà hai tay, ra vẻ nhiệt tình cười nói.Đối mặt Tần Khải, gương mặt của Lý Tiếu Lai trong nháy mắt liền cứng đờ.Ngay cả đám vệ sĩ cũng đều đã từng bị chịu thiệt trong tay Tần Khải.Lần này lại gặp Tần Khải, một đám cường đạo hung thần ác sát liền biến thành những con tôm chân mềm*, nụ cười trên mặt cứng ngắc, không dám manh động.*chỉ người sợ phải làm việc gì đó hoặc là người lâm trận bỏ chạy“Con mẹ nó, nói chuyện với cậu Lý kiểu gì vậy hả! Dám đắc tội tao, còn mắng cậu Lý, nhóc con mày chết chắc rồi!”, Trần Hổ tiến gần đến, cáo mượn oai hùm, chỉ vào Tần Khải mở miệng mắng to.“Thế à?”, Tần Khải cười tủm tỉm hỏi, nhìn về phía ông ta.“Phải con mẹ mày, sắp chết đến nơi còn ra vẻ với tao!”, Trần Hổ mắng rất hứng khởi.Ông ta còn muốn kêu gào, bỗng nhiên, Lý Tiếu Lai đứng ở bên cạnh ông ta, trực tiếp nâng tay lên tát ông ta một cái.“Mẹ kiếp, ngu ngốc, đần thối, câm miệng lại cho ông!”Lý Tiếu Lai tóm lấy cổ áo Trần Hổ, hận không thể một phen b*p ch*t ông ta.Tên ngu xuẩn này, chọc ai không tốt, ông chọc hắn ta làm gì?Lý Tiếu Lai hối hận đến xanh ruột, sớm biết rằng Tần Khải ở đây, dù bị đánh chết, hắn ta cũng không đến lội xuống vũng nước bùn này.Điều duy nhất Lý Tiếu Lai vẫn thấy may mắn chính là, Tần Khải dường như vẫn chưa biết nhiều lắm, như vậy vẫn có đường cứu vãn.Đương nhiên, hắn ta cũng không biết, dưới sự đe doạ của Tần Khải, Trần Hổ đã nói hết toàn bộ mọi chuyện ra rồi.Lúc này, Tần Khải không nhắc gì đến chuyện đó, chỉ là cố ý giả ngu mà thôi.“Cậu Lý, cậu đánh tôi làm gì? Đánh hắn, đánh hắn mới đúng!”, Trần Hổ bụm mặt, giờ phút này lại chịu một cái tát, Trần Hổ lập tức sững sờ.Ông ta không ngờ, Lý Tiếu Lai không đánh Tần Khải, ngược lại lại xuống tay với mình.