“Em, em muốn nói là, em thích anh.” *** Hơn 10 giờ đêm, trăng mờ gió thoảng, Y Minh Trạch vào trường theo cửa hông hẻo lánh nhất phía Tây Nam như thường ngày, thình lình bị một bóng đen xông ào tới chắn đường đi. Anh thầm nghĩ tên trộm vặt nào dám ăn gan hùm mật gấu, tính cướp giật gì anh, đúng lúc tâm tình anh không được tốt cho lắm, quyết không bỏ qua bao cát dâng tới cửa này. Nhưng mà, khi anh vừa siết ngón tay “răng rắc”, thì trước mặt có một gương mặt nhỏ trắng trắng mềm mềm ngẩng lên, hứng đèn đường, hai gò má ửng hồng. “?” Y Minh Trạch phanh vội phanh vàng, ngẩn ra, đầu năm nay nhãi ranh suy dinh dưỡng cũng dám làm tội phạm cướp giật à? Nam sinh trước mặt này gầy gò nho nhỏ, đứng trước người cao một mét chín như anh càng giống con thỏ con, b*p ch*t còn e bẩn tay. Bé thỏ c*n m** d***, ngập ngừng cả buổi, rốt cuộc thốt ra lời: “Em là Lâm Tiểu Mãn khoa hóa học, anh à anh có thiếu chó cún không? Loại biết làm nũng biết bú sữa ấy.” Giọng nói giòn tan, có điều hơi run rẩy. Y Minh…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...