Lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm…
Chương 103
Gã Độc Thân Vàng MườiTác giả: Công Tử CaTruyện Đam MỹLúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm… Nghe nó dọa thế Trần Hổ bật cười, đứng lại thật, thấy gã cười Ngải Đông Đông cũng đứng lại luôn, mặt nó đỏ dừ vì tức: “Anh nghĩ tôi không làm được hả?”“Được được chứ, nhưng mày không nỡ đâu.”“Vớ vẩn, anh tưởng anh là ai?” Ngải Đông Đông cười khẩy, nó tức lắm rồi: “Đã thế thì anh chờ đấy, để xem tôi có nỡ không.”“Làm to chuyện thì mày cũng có hay hớm gì đâu nào?”Trần Hổ hai tay đút túi quần, đi ra dưới tán cây: “Anh xin lỗi mà, anh em mình nói chuyện đàng hoàng, được không?”Ngải Đông Đông thả tay Chu Đình ra, bảo con bé: “Bé bi ra kia đợi anh một tí.”Chu Đình lo lắng níu áo nó: “Nhưng mà anh đấy…”“Không sao đâu, ở đây đông người ổng không dám làm gì đâu.” nói đến đây Ngải Đông Đông mới nhận ra bây giờ không biết phải giải thích chuyện vừa nãy với Chu Đình kiểu gì. Ban ngày ban mặt nó lại bị một thằng đàn ông cưỡng hôn, cưỡng thật chứ không phải đùa.Bấy giờ Chu Đình mới chịu buông áo nó ra rồi đi ra xa xa đứng. Ngải Đông Đông lừ mắt với Trần Hổ, bảo: “Anh có ý với tôi thật đấy à?”“Đã bảo gặp mày lần đầu là anh thích rồi mà. Tính anh điên lắm, đã thích thì không dễ gì bỏ đâu.” Trần Hổ nhìn nó chằm chằm: “Anh nhớ mày lắm, anh vừa được ra ba hôm nay.”Trần Hổ có vẻ rất thành thật, gã hỏi nó: “Thấy bảo mày đi theo Chu Cương anh còn chưa tin, hóa ra là thật à? Nhà họ Chu rộng rãi thế, họ nhận mày thật hả?”“Không phải việc của anh.” Ngải Đông Đông hơi chột dạ, nó bảo: “Em đã bảo anh ba nuôi em là người đàng hoàng mà, ổng coi em như con vậy đó. Giờ em cũng hiểu chuyện rồi, lúc trước ở tù là em trèo cao, bây giờ được toại nguyện. Nhà họ Chu đối xử với em tốt lắm, họ coi em như người nhà rồi.”Trần Hổ mỉm cười, hỏi: “Thế thì anh mày còn cơ hội đúng không?”“Còn cái búa ấy, ở tù như thế không lẽ ra rồi em vẫn thế hả? Em có phải anh đâu, người ta không đồng tính nha ông.” nói xong nó đánh mắt cười gian với Trần Hổ: “Sao anh không đi kiếm Trịnh Dung ấy, em thấy anh với nó đúng là một cặp trời sinh.”Trần Hổ cười phá lên: “Đúng là cái mồm mày lanh không chịu được.”Ngải Đông Đông hơi bĩu môi, Trần Hổ lại bảo: “Thôi được rồi, hôm nay không tiện lắm thì thôi. Bữa nào anh đến nhà họ Chu kiếm mày mày phải chịu đấy nhé. Có di động đấy không cho anh số đi.”Ngải Đông Đông lắc đầu: “Không có!”“Chu Cương ki bo vậy, lắm tiền thế mà không mua di động cho mày à. Đợi đấy, lần sau gặp anh mang cho mày một cái.”Nói rồi không đợi Ngải Đông Đông từ chối Trần Hổ đã đi mất, Ngải Đông Đông rờ rờ môi rồi nhổ một bãi nước miếng, nhất thời đầu óc nó rối teng beng.Bao nhiêu vui tươi hớn hở của nó lúc đi xem hội đã bị Trần Hổ làm loạn hết, cả buổi còn lại nó cứ ù ù lì lì. Chu Cương thì bài bạc rất hăng say, gã với Chu Minh ngồi trong chiếu bạc cả ngày, bỏ luôn cơm trưa, cuối cùng Ngải Đông Đông phải mua bánh bao mang vào cho bọn gã. Lúc cả nhà ra về trời đã chạng vạng, vở tuồng chưa diễn xong nên bà Chu chưa muốn về lắm, Chu Minh bảo: “Qua bốn giờ là trở lạnh đấy bà ạ, bà thích nghe thì mai con lại chở bà ra.”Bấy giờ bà Chu mới đồng ý lên xe ra về, Chu Đình vẫn ngồi xe của Chu Cương, Ngải Đông Đông ôm một đống đồ ăn với đồ chơi mới mua, thở hồng hộc bảo: “Bữa nay bé bi mua nửa cái hội về rồi, mai còn mua nữa không?”Chu Đình cười hì hì mở cửa xe cho nó, Ngải Đông Đông thảy đống đồ vào ghế sau rồi lên ghế trước ngồi. Vừa ngồi xuống thì Chu Cương hỏi: “Sáng nay Trần Hổ tìm mày làm gì đấy?”Ngải Đông Đông chưa kịp đáp thì Chu Đình đã vội vàng cướp lời: “Papa ơi papa, bữa nay anh Đông Đông bị người ta cưỡng hôn đấy, chính con cứu anh nha!”
Nghe nó dọa thế Trần Hổ bật cười, đứng lại thật, thấy gã cười Ngải Đông Đông cũng đứng lại luôn, mặt nó đỏ dừ vì tức: “Anh nghĩ tôi không làm được hả?”
“Được được chứ, nhưng mày không nỡ đâu.”
“Vớ vẩn, anh tưởng anh là ai?” Ngải Đông Đông cười khẩy, nó tức lắm rồi: “Đã thế thì anh chờ đấy, để xem tôi có nỡ không.”
“Làm to chuyện thì mày cũng có hay hớm gì đâu nào?”
Trần Hổ hai tay đút túi quần, đi ra dưới tán cây: “Anh xin lỗi mà, anh em mình nói chuyện đàng hoàng, được không?”
Ngải Đông Đông thả tay Chu Đình ra, bảo con bé: “Bé bi ra kia đợi anh một tí.”
Chu Đình lo lắng níu áo nó: “Nhưng mà anh đấy…”
“Không sao đâu, ở đây đông người ổng không dám làm gì đâu.” nói đến đây Ngải Đông Đông mới nhận ra bây giờ không biết phải giải thích chuyện vừa nãy với Chu Đình kiểu gì. Ban ngày ban mặt nó lại bị một thằng đàn ông cưỡng hôn, cưỡng thật chứ không phải đùa.
Bấy giờ Chu Đình mới chịu buông áo nó ra rồi đi ra xa xa đứng. Ngải Đông Đông lừ mắt với Trần Hổ, bảo: “Anh có ý với tôi thật đấy à?”
“Đã bảo gặp mày lần đầu là anh thích rồi mà. Tính anh điên lắm, đã thích thì không dễ gì bỏ đâu.” Trần Hổ nhìn nó chằm chằm: “Anh nhớ mày lắm, anh vừa được ra ba hôm nay.”
Trần Hổ có vẻ rất thành thật, gã hỏi nó: “Thấy bảo mày đi theo Chu Cương anh còn chưa tin, hóa ra là thật à? Nhà họ Chu rộng rãi thế, họ nhận mày thật hả?”
“Không phải việc của anh.” Ngải Đông Đông hơi chột dạ, nó bảo: “Em đã bảo anh ba nuôi em là người đàng hoàng mà, ổng coi em như con vậy đó. Giờ em cũng hiểu chuyện rồi, lúc trước ở tù là em trèo cao, bây giờ được toại nguyện. Nhà họ Chu đối xử với em tốt lắm, họ coi em như người nhà rồi.”
Trần Hổ mỉm cười, hỏi: “Thế thì anh mày còn cơ hội đúng không?”
“Còn cái búa ấy, ở tù như thế không lẽ ra rồi em vẫn thế hả? Em có phải anh đâu, người ta không đồng tính nha ông.” nói xong nó đánh mắt cười gian với Trần Hổ: “Sao anh không đi kiếm Trịnh Dung ấy, em thấy anh với nó đúng là một cặp trời sinh.”
Trần Hổ cười phá lên: “Đúng là cái mồm mày lanh không chịu được.”
Ngải Đông Đông hơi bĩu môi, Trần Hổ lại bảo: “Thôi được rồi, hôm nay không tiện lắm thì thôi. Bữa nào anh đến nhà họ Chu kiếm mày mày phải chịu đấy nhé. Có di động đấy không cho anh số đi.”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Không có!”
“Chu Cương ki bo vậy, lắm tiền thế mà không mua di động cho mày à. Đợi đấy, lần sau gặp anh mang cho mày một cái.”
Nói rồi không đợi Ngải Đông Đông từ chối Trần Hổ đã đi mất, Ngải Đông Đông rờ rờ môi rồi nhổ một bãi nước miếng, nhất thời đầu óc nó rối teng beng.
Bao nhiêu vui tươi hớn hở của nó lúc đi xem hội đã bị Trần Hổ làm loạn hết, cả buổi còn lại nó cứ ù ù lì lì. Chu Cương thì bài bạc rất hăng say, gã với Chu Minh ngồi trong chiếu bạc cả ngày, bỏ luôn cơm trưa, cuối cùng Ngải Đông Đông phải mua bánh bao mang vào cho bọn gã. Lúc cả nhà ra về trời đã chạng vạng, vở tuồng chưa diễn xong nên bà Chu chưa muốn về lắm, Chu Minh bảo: “Qua bốn giờ là trở lạnh đấy bà ạ, bà thích nghe thì mai con lại chở bà ra.”
Bấy giờ bà Chu mới đồng ý lên xe ra về, Chu Đình vẫn ngồi xe của Chu Cương, Ngải Đông Đông ôm một đống đồ ăn với đồ chơi mới mua, thở hồng hộc bảo: “Bữa nay bé bi mua nửa cái hội về rồi, mai còn mua nữa không?”
Chu Đình cười hì hì mở cửa xe cho nó, Ngải Đông Đông thảy đống đồ vào ghế sau rồi lên ghế trước ngồi. Vừa ngồi xuống thì Chu Cương hỏi: “Sáng nay Trần Hổ tìm mày làm gì đấy?”
Ngải Đông Đông chưa kịp đáp thì Chu Đình đã vội vàng cướp lời: “Papa ơi papa, bữa nay anh Đông Đông bị người ta cưỡng hôn đấy, chính con cứu anh nha!”
Gã Độc Thân Vàng MườiTác giả: Công Tử CaTruyện Đam MỹLúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm… Nghe nó dọa thế Trần Hổ bật cười, đứng lại thật, thấy gã cười Ngải Đông Đông cũng đứng lại luôn, mặt nó đỏ dừ vì tức: “Anh nghĩ tôi không làm được hả?”“Được được chứ, nhưng mày không nỡ đâu.”“Vớ vẩn, anh tưởng anh là ai?” Ngải Đông Đông cười khẩy, nó tức lắm rồi: “Đã thế thì anh chờ đấy, để xem tôi có nỡ không.”“Làm to chuyện thì mày cũng có hay hớm gì đâu nào?”Trần Hổ hai tay đút túi quần, đi ra dưới tán cây: “Anh xin lỗi mà, anh em mình nói chuyện đàng hoàng, được không?”Ngải Đông Đông thả tay Chu Đình ra, bảo con bé: “Bé bi ra kia đợi anh một tí.”Chu Đình lo lắng níu áo nó: “Nhưng mà anh đấy…”“Không sao đâu, ở đây đông người ổng không dám làm gì đâu.” nói đến đây Ngải Đông Đông mới nhận ra bây giờ không biết phải giải thích chuyện vừa nãy với Chu Đình kiểu gì. Ban ngày ban mặt nó lại bị một thằng đàn ông cưỡng hôn, cưỡng thật chứ không phải đùa.Bấy giờ Chu Đình mới chịu buông áo nó ra rồi đi ra xa xa đứng. Ngải Đông Đông lừ mắt với Trần Hổ, bảo: “Anh có ý với tôi thật đấy à?”“Đã bảo gặp mày lần đầu là anh thích rồi mà. Tính anh điên lắm, đã thích thì không dễ gì bỏ đâu.” Trần Hổ nhìn nó chằm chằm: “Anh nhớ mày lắm, anh vừa được ra ba hôm nay.”Trần Hổ có vẻ rất thành thật, gã hỏi nó: “Thấy bảo mày đi theo Chu Cương anh còn chưa tin, hóa ra là thật à? Nhà họ Chu rộng rãi thế, họ nhận mày thật hả?”“Không phải việc của anh.” Ngải Đông Đông hơi chột dạ, nó bảo: “Em đã bảo anh ba nuôi em là người đàng hoàng mà, ổng coi em như con vậy đó. Giờ em cũng hiểu chuyện rồi, lúc trước ở tù là em trèo cao, bây giờ được toại nguyện. Nhà họ Chu đối xử với em tốt lắm, họ coi em như người nhà rồi.”Trần Hổ mỉm cười, hỏi: “Thế thì anh mày còn cơ hội đúng không?”“Còn cái búa ấy, ở tù như thế không lẽ ra rồi em vẫn thế hả? Em có phải anh đâu, người ta không đồng tính nha ông.” nói xong nó đánh mắt cười gian với Trần Hổ: “Sao anh không đi kiếm Trịnh Dung ấy, em thấy anh với nó đúng là một cặp trời sinh.”Trần Hổ cười phá lên: “Đúng là cái mồm mày lanh không chịu được.”Ngải Đông Đông hơi bĩu môi, Trần Hổ lại bảo: “Thôi được rồi, hôm nay không tiện lắm thì thôi. Bữa nào anh đến nhà họ Chu kiếm mày mày phải chịu đấy nhé. Có di động đấy không cho anh số đi.”Ngải Đông Đông lắc đầu: “Không có!”“Chu Cương ki bo vậy, lắm tiền thế mà không mua di động cho mày à. Đợi đấy, lần sau gặp anh mang cho mày một cái.”Nói rồi không đợi Ngải Đông Đông từ chối Trần Hổ đã đi mất, Ngải Đông Đông rờ rờ môi rồi nhổ một bãi nước miếng, nhất thời đầu óc nó rối teng beng.Bao nhiêu vui tươi hớn hở của nó lúc đi xem hội đã bị Trần Hổ làm loạn hết, cả buổi còn lại nó cứ ù ù lì lì. Chu Cương thì bài bạc rất hăng say, gã với Chu Minh ngồi trong chiếu bạc cả ngày, bỏ luôn cơm trưa, cuối cùng Ngải Đông Đông phải mua bánh bao mang vào cho bọn gã. Lúc cả nhà ra về trời đã chạng vạng, vở tuồng chưa diễn xong nên bà Chu chưa muốn về lắm, Chu Minh bảo: “Qua bốn giờ là trở lạnh đấy bà ạ, bà thích nghe thì mai con lại chở bà ra.”Bấy giờ bà Chu mới đồng ý lên xe ra về, Chu Đình vẫn ngồi xe của Chu Cương, Ngải Đông Đông ôm một đống đồ ăn với đồ chơi mới mua, thở hồng hộc bảo: “Bữa nay bé bi mua nửa cái hội về rồi, mai còn mua nữa không?”Chu Đình cười hì hì mở cửa xe cho nó, Ngải Đông Đông thảy đống đồ vào ghế sau rồi lên ghế trước ngồi. Vừa ngồi xuống thì Chu Cương hỏi: “Sáng nay Trần Hổ tìm mày làm gì đấy?”Ngải Đông Đông chưa kịp đáp thì Chu Đình đã vội vàng cướp lời: “Papa ơi papa, bữa nay anh Đông Đông bị người ta cưỡng hôn đấy, chính con cứu anh nha!”