Tác giả:

Lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm…

Chương 108

Gã Độc Thân Vàng MườiTác giả: Công Tử CaTruyện Đam MỹLúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm… Một lúc sau Ngải Đông Đông chạy ra, vừa thấy nó mắt Trần Hổ đã sáng rực, Ngải Đông Đông bây giờ đúng là phổng phao khác hẳn ngày còn ở tù, nó không chỉ đẹp hơn cả chục lần mà vóc dáng còn mảnh mai dong dỏng, da dẻ trắng trẻo mịn màng, áo quần gọn gàng tươm tất. Chưa kể nhác trông là biết về sau nó còn đẹp nữa, Trần Hổ bắt đầu thấy ngứa ngáy hết cả người, gã chẹp miệng hỏi: “Đi đâu bây giờ?”“Tùy anh.” Ngải Đông Đông leo lên xe rồi quay lại bảo Chu Phóng: “Chú bảo ba nuôi con con đi chơi một tí sẽ về ngay nhé.”Chu Phóng gật đầu rồi quay sang bảo Trần Hổ: “Ông anh này, thỉnh thoảng lại nhà chơi nhá.”“OK.” Trần Hổ cầm đầu lọc rít cố hai hơi rồi quẳng điếu thuốc xuống đất, đoạn gã nhấn ga phi vèo đi, khí thế với tiếng rồ ga phải nói là vang rền nửa con phố. Ngải Đông Đông không mặc áo ấm mà gã phóng xe thế này làm gió táp nó rét run, nó vỗ vai Trần Hổ: “Tấp vô tấp vô đi.”Trần Hổ bóp phanh rồi nhả bánh cho xòe kít một vòng làm Ngải Đông Đông sợ hú hồn, nó vội ôm siết lấy eo gã, Trần Hổ rùng mình sướng rơn, trong giây lát gã cảm thấy như có dòng điện chạy rần rật khắp mình mẩy.Xe dừng hẳn Ngải Đông Đông mới thở phào buông lỏng vòng tay không ngờ Trần Hổ đã ghìm cánh tay nó lại không cho rời ra, gã cười hì hì bảo: “Ôm thêm tí đi mà.”“Anh muốn ăn đòn phỏng?” Ngải Đông Đông ngúng nguẩy rút phứt tay ra, Trần Hổ gạt chân chống leo xuống xe, đợi Ngải Đông Đông cũng xuống gã mới dắt xe gọn vào lề đường.“Thế tìm em có việc gì?”“Nào nào, đừng có lạnh lùng thế. Có việc gì đâu, anh nhớ mày muốn đến gặp mày tí thôi mà.”“Đừng có giở bài với em, đã bảo là em không có tình tang gì với anh đâu mà.”“Không có thì từ từ mình bồi dưỡng sẽ có mà.”“Bồi cái đầu anh í, đã bảo không thích là không thích mà, anh không phải gu em.”Nghe thế Trần Hổ tắt luôn nụ cười, giọng điệu gã cũng bắt đầu bực tức: “Thế gu mày là gì, như Chu Cương ấy à, anh thì kém gì ổng, chẳng cùng một loại hay sao?”“Ba nuôi em đứng đắn hơn anh tỉ lần ấy, trông anh ba trợn ba trạo kìa…” Ngải Đông Đông chẹp miệng, nghĩ bụng thôi đừng chọc tức gã quá: “Nếu anh có lòng thì anh em mình kết nghĩa huynh đệ vậy, được không?”“Được, tốt quá, kết luôn!”Trần Hổ đồng ý ngay tắp lự làm Ngải Đông Đông ngớ cả mặt.

Một lúc sau Ngải Đông Đông chạy ra, vừa thấy nó mắt Trần Hổ đã sáng rực, Ngải Đông Đông bây giờ đúng là phổng phao khác hẳn ngày còn ở tù, nó không chỉ đẹp hơn cả chục lần mà vóc dáng còn mảnh mai dong dỏng, da dẻ trắng trẻo mịn màng, áo quần gọn gàng tươm tất. Chưa kể nhác trông là biết về sau nó còn đẹp nữa, Trần Hổ bắt đầu thấy ngứa ngáy hết cả người, gã chẹp miệng hỏi: “Đi đâu bây giờ?”

“Tùy anh.” Ngải Đông Đông leo lên xe rồi quay lại bảo Chu Phóng: “Chú bảo ba nuôi con con đi chơi một tí sẽ về ngay nhé.”

Chu Phóng gật đầu rồi quay sang bảo Trần Hổ: “Ông anh này, thỉnh thoảng lại nhà chơi nhá.”

“OK.” Trần Hổ cầm đầu lọc rít cố hai hơi rồi quẳng điếu thuốc xuống đất, đoạn gã nhấn ga phi vèo đi, khí thế với tiếng rồ ga phải nói là vang rền nửa con phố. Ngải Đông Đông không mặc áo ấm mà gã phóng xe thế này làm gió táp nó rét run, nó vỗ vai Trần Hổ: “Tấp vô tấp vô đi.”

Trần Hổ bóp phanh rồi nhả bánh cho xòe kít một vòng làm Ngải Đông Đông sợ hú hồn, nó vội ôm siết lấy eo gã, Trần Hổ rùng mình sướng rơn, trong giây lát gã cảm thấy như có dòng điện chạy rần rật khắp mình mẩy.

Xe dừng hẳn Ngải Đông Đông mới thở phào buông lỏng vòng tay không ngờ Trần Hổ đã ghìm cánh tay nó lại không cho rời ra, gã cười hì hì bảo: “Ôm thêm tí đi mà.”

“Anh muốn ăn đòn phỏng?” Ngải Đông Đông ngúng nguẩy rút phứt tay ra, Trần Hổ gạt chân chống leo xuống xe, đợi Ngải Đông Đông cũng xuống gã mới dắt xe gọn vào lề đường.

“Thế tìm em có việc gì?”

“Nào nào, đừng có lạnh lùng thế. Có việc gì đâu, anh nhớ mày muốn đến gặp mày tí thôi mà.”

“Đừng có giở bài với em, đã bảo là em không có tình tang gì với anh đâu mà.”

“Không có thì từ từ mình bồi dưỡng sẽ có mà.”

“Bồi cái đầu anh í, đã bảo không thích là không thích mà, anh không phải gu em.”

Nghe thế Trần Hổ tắt luôn nụ cười, giọng điệu gã cũng bắt đầu bực tức: “Thế gu mày là gì, như Chu Cương ấy à, anh thì kém gì ổng, chẳng cùng một loại hay sao?”

“Ba nuôi em đứng đắn hơn anh tỉ lần ấy, trông anh ba trợn ba trạo kìa…” Ngải Đông Đông chẹp miệng, nghĩ bụng thôi đừng chọc tức gã quá: “Nếu anh có lòng thì anh em mình kết nghĩa huynh đệ vậy, được không?”

“Được, tốt quá, kết luôn!”

Trần Hổ đồng ý ngay tắp lự làm Ngải Đông Đông ngớ cả mặt.

Gã Độc Thân Vàng MườiTác giả: Công Tử CaTruyện Đam MỹLúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm… Một lúc sau Ngải Đông Đông chạy ra, vừa thấy nó mắt Trần Hổ đã sáng rực, Ngải Đông Đông bây giờ đúng là phổng phao khác hẳn ngày còn ở tù, nó không chỉ đẹp hơn cả chục lần mà vóc dáng còn mảnh mai dong dỏng, da dẻ trắng trẻo mịn màng, áo quần gọn gàng tươm tất. Chưa kể nhác trông là biết về sau nó còn đẹp nữa, Trần Hổ bắt đầu thấy ngứa ngáy hết cả người, gã chẹp miệng hỏi: “Đi đâu bây giờ?”“Tùy anh.” Ngải Đông Đông leo lên xe rồi quay lại bảo Chu Phóng: “Chú bảo ba nuôi con con đi chơi một tí sẽ về ngay nhé.”Chu Phóng gật đầu rồi quay sang bảo Trần Hổ: “Ông anh này, thỉnh thoảng lại nhà chơi nhá.”“OK.” Trần Hổ cầm đầu lọc rít cố hai hơi rồi quẳng điếu thuốc xuống đất, đoạn gã nhấn ga phi vèo đi, khí thế với tiếng rồ ga phải nói là vang rền nửa con phố. Ngải Đông Đông không mặc áo ấm mà gã phóng xe thế này làm gió táp nó rét run, nó vỗ vai Trần Hổ: “Tấp vô tấp vô đi.”Trần Hổ bóp phanh rồi nhả bánh cho xòe kít một vòng làm Ngải Đông Đông sợ hú hồn, nó vội ôm siết lấy eo gã, Trần Hổ rùng mình sướng rơn, trong giây lát gã cảm thấy như có dòng điện chạy rần rật khắp mình mẩy.Xe dừng hẳn Ngải Đông Đông mới thở phào buông lỏng vòng tay không ngờ Trần Hổ đã ghìm cánh tay nó lại không cho rời ra, gã cười hì hì bảo: “Ôm thêm tí đi mà.”“Anh muốn ăn đòn phỏng?” Ngải Đông Đông ngúng nguẩy rút phứt tay ra, Trần Hổ gạt chân chống leo xuống xe, đợi Ngải Đông Đông cũng xuống gã mới dắt xe gọn vào lề đường.“Thế tìm em có việc gì?”“Nào nào, đừng có lạnh lùng thế. Có việc gì đâu, anh nhớ mày muốn đến gặp mày tí thôi mà.”“Đừng có giở bài với em, đã bảo là em không có tình tang gì với anh đâu mà.”“Không có thì từ từ mình bồi dưỡng sẽ có mà.”“Bồi cái đầu anh í, đã bảo không thích là không thích mà, anh không phải gu em.”Nghe thế Trần Hổ tắt luôn nụ cười, giọng điệu gã cũng bắt đầu bực tức: “Thế gu mày là gì, như Chu Cương ấy à, anh thì kém gì ổng, chẳng cùng một loại hay sao?”“Ba nuôi em đứng đắn hơn anh tỉ lần ấy, trông anh ba trợn ba trạo kìa…” Ngải Đông Đông chẹp miệng, nghĩ bụng thôi đừng chọc tức gã quá: “Nếu anh có lòng thì anh em mình kết nghĩa huynh đệ vậy, được không?”“Được, tốt quá, kết luôn!”Trần Hổ đồng ý ngay tắp lự làm Ngải Đông Đông ngớ cả mặt.

Chương 108