Mùa đông ở Tây bắc không khí lạnh thường tới sớm Hàn Như kéo cổ áo cao hơn một chút, chào tạm biệt bạn học nhanh đạp xe về. nhà Hàn Như cách trường khá xa phải đi mất 20 phút. Về đến nhà Hàn Như mới phát hiện nhà cô hôm nay có đông người hơn mọi khi có lẽ là chú cô lại mời mấy người bạn về nhà ăn uống. Cô vốn không thích những cuộc tụ tập như thế này nhưng chú cô tuổi còn trẻ lại chưa lập gia đình nên thường xuyên tụ tập bạn bè ăn uống. Nhà Hàn Như ở gần nhà bà nội chỉ cách một bức tường, ông nội cô là Hàn xuyên trước đây công tác ở quân đội nghỉ hưu ông bị liệt nửa người do tai biến ông là một người hiền lành có nụ cười ấm áp, bà nội Vân Tâm lại trái ngược hoàn toàn bà rất khắc nghiệt với con dâu nhiều nhiều khi cô nghĩ đấy phải chăng là sự bù trừ của số phận. Thở dài cất xe đạp vào sân Hàn Như rảo bước về hướng nhà mình cô không thích những bữa ăn như vậy bởi vì ông ngoại của cô vẫn đang ở căn nhà ven sông, năm xưa nhà ngoại cô rất nghèo bà ngoại bị bệnh tim mất sớm một mình ông ở…
Chương 12: Chương 12
Bác Sĩ Mafia Chú Thật Tệ BạcTác giả: Bee beeTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa đông ở Tây bắc không khí lạnh thường tới sớm Hàn Như kéo cổ áo cao hơn một chút, chào tạm biệt bạn học nhanh đạp xe về. nhà Hàn Như cách trường khá xa phải đi mất 20 phút. Về đến nhà Hàn Như mới phát hiện nhà cô hôm nay có đông người hơn mọi khi có lẽ là chú cô lại mời mấy người bạn về nhà ăn uống. Cô vốn không thích những cuộc tụ tập như thế này nhưng chú cô tuổi còn trẻ lại chưa lập gia đình nên thường xuyên tụ tập bạn bè ăn uống. Nhà Hàn Như ở gần nhà bà nội chỉ cách một bức tường, ông nội cô là Hàn xuyên trước đây công tác ở quân đội nghỉ hưu ông bị liệt nửa người do tai biến ông là một người hiền lành có nụ cười ấm áp, bà nội Vân Tâm lại trái ngược hoàn toàn bà rất khắc nghiệt với con dâu nhiều nhiều khi cô nghĩ đấy phải chăng là sự bù trừ của số phận. Thở dài cất xe đạp vào sân Hàn Như rảo bước về hướng nhà mình cô không thích những bữa ăn như vậy bởi vì ông ngoại của cô vẫn đang ở căn nhà ven sông, năm xưa nhà ngoại cô rất nghèo bà ngoại bị bệnh tim mất sớm một mình ông ở… Hàn Như lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu quay lại nhìn Lương Hải:“Lương Tổng anh đến đây là muốn thu phí bảo kê hay muốn dùng đồ uống.”Lương Hải cười lạnh giỏi lắm Hàn Như càng ngày bản lĩnh càng lớn rồi, nếu không cho cô một bài học cô sẽ không biết mình sai.“Tôi đến là để đón con tôi về.”Hàn Như nghe vậy mặt mũi tái nhợt cả người bủn rủn bàn tay không tự giác nắm chặt nấy cạnh bàn, nhìn về phía Lương Hải.“Lương Hải anh nói vậy là có ý gì?”“Tôi không cho phép con mình lưu lạc bên ngoài càng không cho phép sau này nó bị mang tiếng là con riêng, một là em theo tôi về chúng ta lập tức kết hôn, hai là em phải bỏ đứa bé.”Lương Hải vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Hàn Như, anh ép mình không được mềm lòng Lương Hải rất sợ cô sẽ tuyệt tình xóa bỏ đứa bé, nhưng anh càng sợ mất cô hơn anh sẽ không buông tay dù cô chọn thế nào thì anh vẫn sẽ ép cô bên mình.“Lương Hải anh không phải con người.”Hàn Như vừa khóc vừa ôm lấy cạnh bàn tại sao lại đối xử với cô như thế anh đã từng là người duy nhất dịu dàng với cô nhưng bây giờ anh lại muốn lấy mạng hai đứa trẻ của cô.Hàn Như bước đến trước mặt Lương Hải từng bước xiêu vẹo.“Lương Hải coi như tôi cầu xin anh đừng cướp đi con của tôi, tôi sẽ đi thật xa có được không?”“Hàn Như em nghe không hiểu sao em muốn giữ đứa trẻ thì phải kết hôn với tôi.”Hàn Như quỳ xuống nước mắt mỗi lúc một nhiều đau đớn dồn nén trong cô cuối cùng cũng không thể kìm nén thêm nữa :“Lương Hải anh là tên khốn nạn năm đó anh xâm hại tôi khi tỉnh dậy anh lại hối hận, năm đó tôi đau khổ như thế nào anh có biết không, hai năm qua tôi chăm sóc em anh nuôi nấng cháu anh vậy mà bây giờ anh lại muốn giết con tôi.”Lương Hải đau đớn ôm lấy cô từng lời cô nói từng câu từng chữ như đánh vào tim anh năm đó anh sai rồi, nếu như có thể quay trở lại anh sẽ không để cô phải chịu những tổn thương đó nữa.“Hàn Như chúng ta kết hôn đi.”Hàn Như lắc đầu vừa cười vừa khóc: “Lương Hải anh thực chất không yêu tôi, bản thân anh không thể chấp nhận Tống Thoan làm những việc có lỗi với anh, anh thất vọng vì anh yêu cô ấy vậy lên anh muốn tôi thế vào chỗ Tống Thoan mà thôi.”“Không tôi yêu em.”Hàn Như nhắm mắt thì thào: “Lương Hải tôi cũng là con người tôi cũng biết đau.”Lương Hải và Hàn Như đang giằng co thì Tô Hùng vội vàng chạy vào nhìn Lương Hải đang ôm lấy Hàn Như thoáng kinh ngạc song nhớ ra chuyện quan trọng vội nói với Lương Hải:“Đại ca chị dâu à không Tống Thoan cô ấy bị Thiên Minh Hội bắt rồi.”Lương Hải phản ứng theo phản xạ, Tống Thoan từ nhỏ cùng anh lớn lên yêu cô nhiều năm như vậy dù cho bây giờ anh không còn yêu cô nữa nhưng anh vẫn coi cô ấy như Lương Yên, khi thấy thấy cô gặp nguy hiểm vẫn cảm thấy lo lắng.Hàn Như thấy biểu cảm của Lương Hải lo lắng không yên vòng tay ôm cô vô thức siết chặt thì cô đã có đáp án, Cục cưng mẹ xin lỗi mẹ có lỗi với các con rồi.Lương Hải đứng dậy đỡ hàn Như ra sân bay về nước, nhìn sắc mặt anh gấp gáp Hàn Như cũng không làm khó anh.“Tôi có chuyện cần dặn dò một chút anh ra xe trước đợi tôi.”Lương Hải gật đầu bước đi, Hàn Như quay lại quán nói với nhân viên trông quán giúp cô khoảng một tuần nữa cô sẽ về.Quãng đường từ chỗ cô đến sân bay khá xa Lương Hải liên tục gọi điện thoại về nước phân phó tất cả Hắc Long tìm tung tích của Tống Thoan.“Em có khát nước không?”Gọi xong điện thoại Lương Hải hỏi cô, Hàn Như chỉ lắc đầu không lên tiếng cũng không muốn ảnh hưởng đến anh lên nhắm mắt làm như mình đã ngủ.Về đến sân bay Miền Bắc, Lương Hải nhận được thoại của Trương Hàn nói đã tìm thấy chỗ Tống Thoan bị bắt Lương Hải không nghĩ ngợi nhiều cho xe chạy thẳng đến đó.Lương Hải cho bao vây toàn bộ kho hàng bỏ không để vài người bảo vệ Hàn Như rồi tự mình bước vào nhà kho để cứu Tống Thoan, hai bên xô xát bên Thiên Minh Hội chĩa súng về Tống Thoan yêu cầu Lương Hải bỏ súng xuống, cuối cùng Lương Hải cũng cứu được Tông Thoan nhưng anh cũng bị thương nặng.Lương Hải được đưa vào phòng cấp cứu Tống Thoan hối hận đứng ngồi không yên đỡ bụng bầu đi đi lại lại.Hàn Như lại bình tĩnh hơn cô chỉ ngồi yên một chỗ mắt nhìn vào phòng cấp cứu, lúc Lương Hải được đưa ra khỏi kho hàng cả người đầy máu anh cố với lấy tay Hàn Như đến khi cô lại gần anh mới mất ý thức mà mà ngất đi..
Hàn Như lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu quay lại nhìn Lương Hải:
“Lương Tổng anh đến đây là muốn thu phí bảo kê hay muốn dùng đồ uống.
”
Lương Hải cười lạnh giỏi lắm Hàn Như càng ngày bản lĩnh càng lớn rồi, nếu không cho cô một bài học cô sẽ không biết mình sai.
“Tôi đến là để đón con tôi về.
”
Hàn Như nghe vậy mặt mũi tái nhợt cả người bủn rủn bàn tay không tự giác nắm chặt nấy cạnh bàn, nhìn về phía Lương Hải.
“Lương Hải anh nói vậy là có ý gì?”
“Tôi không cho phép con mình lưu lạc bên ngoài càng không cho phép sau này nó bị mang tiếng là con riêng, một là em theo tôi về chúng ta lập tức kết hôn, hai là em phải bỏ đứa bé.
”
Lương Hải vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Hàn Như, anh ép mình không được mềm lòng Lương Hải rất sợ cô sẽ tuyệt tình xóa bỏ đứa bé, nhưng anh càng sợ mất cô hơn anh sẽ không buông tay dù cô chọn thế nào thì anh vẫn sẽ ép cô bên mình.
“Lương Hải anh không phải con người.
”
Hàn Như vừa khóc vừa ôm lấy cạnh bàn tại sao lại đối xử với cô như thế anh đã từng là người duy nhất dịu dàng với cô nhưng bây giờ anh lại muốn lấy mạng hai đứa trẻ của cô.
Hàn Như bước đến trước mặt Lương Hải từng bước xiêu vẹo.
“Lương Hải coi như tôi cầu xin anh đừng cướp đi con của tôi, tôi sẽ đi thật xa có được không?”
“Hàn Như em nghe không hiểu sao em muốn giữ đứa trẻ thì phải kết hôn với tôi.
”
Hàn Như quỳ xuống nước mắt mỗi lúc một nhiều đau đớn dồn nén trong cô cuối cùng cũng không thể kìm nén thêm nữa :
“Lương Hải anh là tên khốn nạn năm đó anh xâm hại tôi khi tỉnh dậy anh lại hối hận, năm đó tôi đau khổ như thế nào anh có biết không, hai năm qua tôi chăm sóc em anh nuôi nấng cháu anh vậy mà bây giờ anh lại muốn giết con tôi.
”
Lương Hải đau đớn ôm lấy cô từng lời cô nói từng câu từng chữ như đánh vào tim anh năm đó anh sai rồi, nếu như có thể quay trở lại anh sẽ không để cô phải chịu những tổn thương đó nữa.
“Hàn Như chúng ta kết hôn đi.
”
Hàn Như lắc đầu vừa cười vừa khóc: “Lương Hải anh thực chất không yêu tôi, bản thân anh không thể chấp nhận Tống Thoan làm những việc có lỗi với anh, anh thất vọng vì anh yêu cô ấy vậy lên anh muốn tôi thế vào chỗ Tống Thoan mà thôi.
”
“Không tôi yêu em.
”
Hàn Như nhắm mắt thì thào: “Lương Hải tôi cũng là con người tôi cũng biết đau.
”
Lương Hải và Hàn Như đang giằng co thì Tô Hùng vội vàng chạy vào nhìn Lương Hải đang ôm lấy Hàn Như thoáng kinh ngạc song nhớ ra chuyện quan trọng vội nói với Lương Hải:
“Đại ca chị dâu à không Tống Thoan cô ấy bị Thiên Minh Hội bắt rồi.
”
Lương Hải phản ứng theo phản xạ, Tống Thoan từ nhỏ cùng anh lớn lên yêu cô nhiều năm như vậy dù cho bây giờ anh không còn yêu cô nữa nhưng anh vẫn coi cô ấy như Lương Yên, khi thấy thấy cô gặp nguy hiểm vẫn cảm thấy lo lắng.
Hàn Như thấy biểu cảm của Lương Hải lo lắng không yên vòng tay ôm cô vô thức siết chặt thì cô đã có đáp án, Cục cưng mẹ xin lỗi mẹ có lỗi với các con rồi.
Lương Hải đứng dậy đỡ hàn Như ra sân bay về nước, nhìn sắc mặt anh gấp gáp Hàn Như cũng không làm khó anh.
“Tôi có chuyện cần dặn dò một chút anh ra xe trước đợi tôi.
”
Lương Hải gật đầu bước đi, Hàn Như quay lại quán nói với nhân viên trông quán giúp cô khoảng một tuần nữa cô sẽ về.
Quãng đường từ chỗ cô đến sân bay khá xa Lương Hải liên tục gọi điện thoại về nước phân phó tất cả Hắc Long tìm tung tích của Tống Thoan.
“Em có khát nước không?”
Gọi xong điện thoại Lương Hải hỏi cô, Hàn Như chỉ lắc đầu không lên tiếng cũng không muốn ảnh hưởng đến anh lên nhắm mắt làm như mình đã ngủ.
Về đến sân bay Miền Bắc, Lương Hải nhận được thoại của Trương Hàn nói đã tìm thấy chỗ Tống Thoan bị bắt Lương Hải không nghĩ ngợi nhiều cho xe chạy thẳng đến đó.
Lương Hải cho bao vây toàn bộ kho hàng bỏ không để vài người bảo vệ Hàn Như rồi tự mình bước vào nhà kho để cứu Tống Thoan, hai bên xô xát bên Thiên Minh Hội chĩa súng về Tống Thoan yêu cầu Lương Hải bỏ súng xuống, cuối cùng Lương Hải cũng cứu được Tông Thoan nhưng anh cũng bị thương nặng.
Lương Hải được đưa vào phòng cấp cứu Tống Thoan hối hận đứng ngồi không yên đỡ bụng bầu đi đi lại lại.
Hàn Như lại bình tĩnh hơn cô chỉ ngồi yên một chỗ mắt nhìn vào phòng cấp cứu, lúc Lương Hải được đưa ra khỏi kho hàng cả người đầy máu anh cố với lấy tay Hàn Như đến khi cô lại gần anh mới mất ý thức mà mà ngất đi.
.
Bác Sĩ Mafia Chú Thật Tệ BạcTác giả: Bee beeTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa đông ở Tây bắc không khí lạnh thường tới sớm Hàn Như kéo cổ áo cao hơn một chút, chào tạm biệt bạn học nhanh đạp xe về. nhà Hàn Như cách trường khá xa phải đi mất 20 phút. Về đến nhà Hàn Như mới phát hiện nhà cô hôm nay có đông người hơn mọi khi có lẽ là chú cô lại mời mấy người bạn về nhà ăn uống. Cô vốn không thích những cuộc tụ tập như thế này nhưng chú cô tuổi còn trẻ lại chưa lập gia đình nên thường xuyên tụ tập bạn bè ăn uống. Nhà Hàn Như ở gần nhà bà nội chỉ cách một bức tường, ông nội cô là Hàn xuyên trước đây công tác ở quân đội nghỉ hưu ông bị liệt nửa người do tai biến ông là một người hiền lành có nụ cười ấm áp, bà nội Vân Tâm lại trái ngược hoàn toàn bà rất khắc nghiệt với con dâu nhiều nhiều khi cô nghĩ đấy phải chăng là sự bù trừ của số phận. Thở dài cất xe đạp vào sân Hàn Như rảo bước về hướng nhà mình cô không thích những bữa ăn như vậy bởi vì ông ngoại của cô vẫn đang ở căn nhà ven sông, năm xưa nhà ngoại cô rất nghèo bà ngoại bị bệnh tim mất sớm một mình ông ở… Hàn Như lấy lại bình tĩnh hít một hơi thật sâu quay lại nhìn Lương Hải:“Lương Tổng anh đến đây là muốn thu phí bảo kê hay muốn dùng đồ uống.”Lương Hải cười lạnh giỏi lắm Hàn Như càng ngày bản lĩnh càng lớn rồi, nếu không cho cô một bài học cô sẽ không biết mình sai.“Tôi đến là để đón con tôi về.”Hàn Như nghe vậy mặt mũi tái nhợt cả người bủn rủn bàn tay không tự giác nắm chặt nấy cạnh bàn, nhìn về phía Lương Hải.“Lương Hải anh nói vậy là có ý gì?”“Tôi không cho phép con mình lưu lạc bên ngoài càng không cho phép sau này nó bị mang tiếng là con riêng, một là em theo tôi về chúng ta lập tức kết hôn, hai là em phải bỏ đứa bé.”Lương Hải vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Hàn Như, anh ép mình không được mềm lòng Lương Hải rất sợ cô sẽ tuyệt tình xóa bỏ đứa bé, nhưng anh càng sợ mất cô hơn anh sẽ không buông tay dù cô chọn thế nào thì anh vẫn sẽ ép cô bên mình.“Lương Hải anh không phải con người.”Hàn Như vừa khóc vừa ôm lấy cạnh bàn tại sao lại đối xử với cô như thế anh đã từng là người duy nhất dịu dàng với cô nhưng bây giờ anh lại muốn lấy mạng hai đứa trẻ của cô.Hàn Như bước đến trước mặt Lương Hải từng bước xiêu vẹo.“Lương Hải coi như tôi cầu xin anh đừng cướp đi con của tôi, tôi sẽ đi thật xa có được không?”“Hàn Như em nghe không hiểu sao em muốn giữ đứa trẻ thì phải kết hôn với tôi.”Hàn Như quỳ xuống nước mắt mỗi lúc một nhiều đau đớn dồn nén trong cô cuối cùng cũng không thể kìm nén thêm nữa :“Lương Hải anh là tên khốn nạn năm đó anh xâm hại tôi khi tỉnh dậy anh lại hối hận, năm đó tôi đau khổ như thế nào anh có biết không, hai năm qua tôi chăm sóc em anh nuôi nấng cháu anh vậy mà bây giờ anh lại muốn giết con tôi.”Lương Hải đau đớn ôm lấy cô từng lời cô nói từng câu từng chữ như đánh vào tim anh năm đó anh sai rồi, nếu như có thể quay trở lại anh sẽ không để cô phải chịu những tổn thương đó nữa.“Hàn Như chúng ta kết hôn đi.”Hàn Như lắc đầu vừa cười vừa khóc: “Lương Hải anh thực chất không yêu tôi, bản thân anh không thể chấp nhận Tống Thoan làm những việc có lỗi với anh, anh thất vọng vì anh yêu cô ấy vậy lên anh muốn tôi thế vào chỗ Tống Thoan mà thôi.”“Không tôi yêu em.”Hàn Như nhắm mắt thì thào: “Lương Hải tôi cũng là con người tôi cũng biết đau.”Lương Hải và Hàn Như đang giằng co thì Tô Hùng vội vàng chạy vào nhìn Lương Hải đang ôm lấy Hàn Như thoáng kinh ngạc song nhớ ra chuyện quan trọng vội nói với Lương Hải:“Đại ca chị dâu à không Tống Thoan cô ấy bị Thiên Minh Hội bắt rồi.”Lương Hải phản ứng theo phản xạ, Tống Thoan từ nhỏ cùng anh lớn lên yêu cô nhiều năm như vậy dù cho bây giờ anh không còn yêu cô nữa nhưng anh vẫn coi cô ấy như Lương Yên, khi thấy thấy cô gặp nguy hiểm vẫn cảm thấy lo lắng.Hàn Như thấy biểu cảm của Lương Hải lo lắng không yên vòng tay ôm cô vô thức siết chặt thì cô đã có đáp án, Cục cưng mẹ xin lỗi mẹ có lỗi với các con rồi.Lương Hải đứng dậy đỡ hàn Như ra sân bay về nước, nhìn sắc mặt anh gấp gáp Hàn Như cũng không làm khó anh.“Tôi có chuyện cần dặn dò một chút anh ra xe trước đợi tôi.”Lương Hải gật đầu bước đi, Hàn Như quay lại quán nói với nhân viên trông quán giúp cô khoảng một tuần nữa cô sẽ về.Quãng đường từ chỗ cô đến sân bay khá xa Lương Hải liên tục gọi điện thoại về nước phân phó tất cả Hắc Long tìm tung tích của Tống Thoan.“Em có khát nước không?”Gọi xong điện thoại Lương Hải hỏi cô, Hàn Như chỉ lắc đầu không lên tiếng cũng không muốn ảnh hưởng đến anh lên nhắm mắt làm như mình đã ngủ.Về đến sân bay Miền Bắc, Lương Hải nhận được thoại của Trương Hàn nói đã tìm thấy chỗ Tống Thoan bị bắt Lương Hải không nghĩ ngợi nhiều cho xe chạy thẳng đến đó.Lương Hải cho bao vây toàn bộ kho hàng bỏ không để vài người bảo vệ Hàn Như rồi tự mình bước vào nhà kho để cứu Tống Thoan, hai bên xô xát bên Thiên Minh Hội chĩa súng về Tống Thoan yêu cầu Lương Hải bỏ súng xuống, cuối cùng Lương Hải cũng cứu được Tông Thoan nhưng anh cũng bị thương nặng.Lương Hải được đưa vào phòng cấp cứu Tống Thoan hối hận đứng ngồi không yên đỡ bụng bầu đi đi lại lại.Hàn Như lại bình tĩnh hơn cô chỉ ngồi yên một chỗ mắt nhìn vào phòng cấp cứu, lúc Lương Hải được đưa ra khỏi kho hàng cả người đầy máu anh cố với lấy tay Hàn Như đến khi cô lại gần anh mới mất ý thức mà mà ngất đi..