Tác giả:

Lúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm…

Chương 133

Gã Độc Thân Vàng MườiTác giả: Công Tử CaTruyện Đam MỹLúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm… “Cái đấy mà cũng liên quan à?” Ngải Đông Đông vẫn lẩm bẩm mãi câu này, Chu Cương đoán là nó xấu hổ nhưng gã đâu ngờ cái đầu nó đã bắt đầu ngoắt ngoéo hơi bị xa…Và thế là…“Này, Ngải Đông Đông.” Chu Cương co cẳng đạp thằng con sắp nửa đêm vẫn đang cắm đầu học bài: “Dạo này mày sao đấy?”“Sao đâu ạ?”Chu Cương húng hắng ho mấy tiếng: “Mình… ờ… lâu lâu mình chưa ấy rồi… sao hả, định cữ hả mậy?”Ngải Đông Đông mím mím môi, lại quay đầu hí hoáy viết lách: “Ba quên à, bác sĩ bảo con phải hạn chế mà.”“Bác sĩ nào, bảo bao giờ?”“Thì ông lang Lưu bảo đấy thôi. Ổng bảo hormone con dồi dào quá, làm nhiều thì khỏi mụn thế nào được.”“Khỏi rồi đấy thôi?” Chu Cương ngồi dậy xích lại cạnh bàn học, săm soi mặt Ngải Đông Đông: “Đây này, chỉ còn hơi hồng hồng thôi. Không sao đâu, đang uống thuốc Bắc rồi còn gì?”“Không thể cậy uống thuốc rồi chủ quan được, vì sao phải uống thuốc ạ? Thuốc vào để chữa mụn, uống thuốc xong lại làm cái việc hại cho da thế quá bằng công cốc à?” Ngải Đông Đông chặc lưỡi: “Thôi, ba chịu khó nhịn vậy…”Chu Cương thở dài, lại nằm vật ra giường. Ngải Đông Đông nghĩ nghĩ một lúc rồi tự dưng quăng bút, xoay người lại, nhích nhích ghế lại gần giường rồi bảo: “Con thương lượng với ba chuyện này nhé.”“Ờ…” Chu Cương uể oải đáp.“Là vầy, ông lang đã bảo thế thì từ giờ mình… ờ, ý là… ý con là mình không thể mỗi ngày một lần, thậm chí hai ba lần như hồi trước được đâu, phải tiết chế mới được.”Chu Cương nhíu mày, rõ ràng gã chẳng lấy gì làm vui với đề tài này.“Đợi con qua tuổi dậy thì…”“Mày dậy thì xong á?” Chu Cương giật giọng: “Thế chẳng hai ba năm nữa à?”“Làm gì mà lâu thế…”“Thôi được rồi, ở nhà không được thỏa mãn cùng lắm thì ra ngoài.”“Ba dám à!!” Ngải Đông Đông nhảy dựng lên, mắt nó long sòng sọc!Nó giận đùng đùng như thế mà lại chẳng xi nhê gì với Chu Cương, gã nhướn mày nhìn nó, bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra mình hơi bị lố, nó xị mặt dằn dỗi: “Sao tự dưng ba dọa con?”“Dọa là thế nào, ba mày nói thật đấy. Nhu cầu của ba mạnh thế đấy, mày tính sao thì tính.”Ngải Đông Đông liền cởi phăng áo ra, leo lên người gã. Chu Cương lập tức ôm nó vật xuống giường, mây mưa thỏa thích. Xong việc Ngải Đông Đông nằm ngửa trên giường thở hổn hển, đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt, mắt còn ngơ ngác như chưa tỉnh trí hẳn. Đến khi Chu Cương cúi xuống hôn hôn môi nó nó mới lẩm bẩm: “Thôi xong rồi, tưng bừng thế này không biết người con nó tiết ra bao nhiêu hormone nữa!”“Không sao đâu, con có bị mụn trứng cá đâu nào. Ông Lưu đã bảo chủ yếu là nóng trong, hormone các thứ chỉ là phụ thôi. Ai lại vì chuyện nhỏ thế mà để ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng, phải không nào?”Ngải Đông Đông nóng cả mặt, cãi: “Gì mà sinh hoạt vợ chồng…”“Đây chẳng phải sinh hoạt vợ chồng thì sao…” Chu Cương dấn dấn cây hàng còn đang ấm chỗ bên trong Ngải Đông Đông, gã cọ cọ mà làm thằng nhỏ phải bật r*n r*, giọng mềm như tơ.

“Cái đấy mà cũng liên quan à?” Ngải Đông Đông vẫn lẩm bẩm mãi câu này, Chu Cương đoán là nó xấu hổ nhưng gã đâu ngờ cái đầu nó đã bắt đầu ngoắt ngoéo hơi bị xa…

Và thế là…

“Này, Ngải Đông Đông.” Chu Cương co cẳng đạp thằng con sắp nửa đêm vẫn đang cắm đầu học bài: “Dạo này mày sao đấy?”

“Sao đâu ạ?”

Chu Cương húng hắng ho mấy tiếng: “Mình… ờ… lâu lâu mình chưa ấy rồi… sao hả, định cữ hả mậy?”

Ngải Đông Đông mím mím môi, lại quay đầu hí hoáy viết lách: “Ba quên à, bác sĩ bảo con phải hạn chế mà.”

“Bác sĩ nào, bảo bao giờ?”

“Thì ông lang Lưu bảo đấy thôi. Ổng bảo hormone con dồi dào quá, làm nhiều thì khỏi mụn thế nào được.”

“Khỏi rồi đấy thôi?” Chu Cương ngồi dậy xích lại cạnh bàn học, săm soi mặt Ngải Đông Đông: “Đây này, chỉ còn hơi hồng hồng thôi. Không sao đâu, đang uống thuốc Bắc rồi còn gì?”

“Không thể cậy uống thuốc rồi chủ quan được, vì sao phải uống thuốc ạ? Thuốc vào để chữa mụn, uống thuốc xong lại làm cái việc hại cho da thế quá bằng công cốc à?” Ngải Đông Đông chặc lưỡi: “Thôi, ba chịu khó nhịn vậy…”

Chu Cương thở dài, lại nằm vật ra giường. Ngải Đông Đông nghĩ nghĩ một lúc rồi tự dưng quăng bút, xoay người lại, nhích nhích ghế lại gần giường rồi bảo: “Con thương lượng với ba chuyện này nhé.”

“Ờ…” Chu Cương uể oải đáp.

“Là vầy, ông lang đã bảo thế thì từ giờ mình… ờ, ý là… ý con là mình không thể mỗi ngày một lần, thậm chí hai ba lần như hồi trước được đâu, phải tiết chế mới được.”

Chu Cương nhíu mày, rõ ràng gã chẳng lấy gì làm vui với đề tài này.

“Đợi con qua tuổi dậy thì…”

“Mày dậy thì xong á?” Chu Cương giật giọng: “Thế chẳng hai ba năm nữa à?”

“Làm gì mà lâu thế…”

“Thôi được rồi, ở nhà không được thỏa mãn cùng lắm thì ra ngoài.”

“Ba dám à!!” Ngải Đông Đông nhảy dựng lên, mắt nó long sòng sọc!

Nó giận đùng đùng như thế mà lại chẳng xi nhê gì với Chu Cương, gã nhướn mày nhìn nó, bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra mình hơi bị lố, nó xị mặt dằn dỗi: “Sao tự dưng ba dọa con?”

“Dọa là thế nào, ba mày nói thật đấy. Nhu cầu của ba mạnh thế đấy, mày tính sao thì tính.”

Ngải Đông Đông liền cởi phăng áo ra, leo lên người gã. Chu Cương lập tức ôm nó vật xuống giường, mây mưa thỏa thích. Xong việc Ngải Đông Đông nằm ngửa trên giường thở hổn hển, đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt, mắt còn ngơ ngác như chưa tỉnh trí hẳn. Đến khi Chu Cương cúi xuống hôn hôn môi nó nó mới lẩm bẩm: “Thôi xong rồi, tưng bừng thế này không biết người con nó tiết ra bao nhiêu hormone nữa!”

“Không sao đâu, con có bị mụn trứng cá đâu nào. Ông Lưu đã bảo chủ yếu là nóng trong, hormone các thứ chỉ là phụ thôi. Ai lại vì chuyện nhỏ thế mà để ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng, phải không nào?”

Ngải Đông Đông nóng cả mặt, cãi: “Gì mà sinh hoạt vợ chồng…”

“Đây chẳng phải sinh hoạt vợ chồng thì sao…” Chu Cương dấn dấn cây hàng còn đang ấm chỗ bên trong Ngải Đông Đông, gã cọ cọ mà làm thằng nhỏ phải bật r*n r*, giọng mềm như tơ.

Gã Độc Thân Vàng MườiTác giả: Công Tử CaTruyện Đam MỹLúc bị bắt, Ngải Đông Đông nghĩ mình sẽ bị đưa vào trại giáo dưỡng thiếu niên các kiểu, nhưng cái thị trấn bé tí này chỉ có nhõi một trại giam, đâu ra mà đòi giáo dưỡng, đồng chí trưởng đồn công an quẳng luôn nó vào đấy, chẳng ai thèm hỏi nó đẻ năm nào. Thế là Ngải Đông Đông trở thành phạm nhân nhỏ nhất trong tù, sống những ngày nơm nớp sợ hãi như đi trên dây, nhìn quanh chỉ thấy một lũ đàn ông hổ báo, tấm thân mỏng manh của nó chưa một lần dám ưỡn lên. Lúc mới vào trại, nó đâu biết một đứa kiêu căng vênh váo như nó lại động lòng với một gã đàn ông trong tù. Đó là mối tình đầu của nó. Nói cho đúng hơn là tình yêu thầm của nó, ngọt ngào khấp khởi, khổ tâm bối rối, bởi vì là những trải nghiệm đầu đời nên mỗi phút mỗi giây đều khắc sâu trong lòng, khiến nó mãi mãi không quên. Gã đàn ông ấy ngời ngời khí thế, được tôn làm đại ca trong tù nhưng chưa từng bắt nạt một ai, ấy thế mà ai ai cũng sợ gã, kể cả Ngải Đông Đông. Nhưng Ngải Đông Đông không chỉ sợ, với gã nó còn ấp ủ cả một mối đắm… “Cái đấy mà cũng liên quan à?” Ngải Đông Đông vẫn lẩm bẩm mãi câu này, Chu Cương đoán là nó xấu hổ nhưng gã đâu ngờ cái đầu nó đã bắt đầu ngoắt ngoéo hơi bị xa…Và thế là…“Này, Ngải Đông Đông.” Chu Cương co cẳng đạp thằng con sắp nửa đêm vẫn đang cắm đầu học bài: “Dạo này mày sao đấy?”“Sao đâu ạ?”Chu Cương húng hắng ho mấy tiếng: “Mình… ờ… lâu lâu mình chưa ấy rồi… sao hả, định cữ hả mậy?”Ngải Đông Đông mím mím môi, lại quay đầu hí hoáy viết lách: “Ba quên à, bác sĩ bảo con phải hạn chế mà.”“Bác sĩ nào, bảo bao giờ?”“Thì ông lang Lưu bảo đấy thôi. Ổng bảo hormone con dồi dào quá, làm nhiều thì khỏi mụn thế nào được.”“Khỏi rồi đấy thôi?” Chu Cương ngồi dậy xích lại cạnh bàn học, săm soi mặt Ngải Đông Đông: “Đây này, chỉ còn hơi hồng hồng thôi. Không sao đâu, đang uống thuốc Bắc rồi còn gì?”“Không thể cậy uống thuốc rồi chủ quan được, vì sao phải uống thuốc ạ? Thuốc vào để chữa mụn, uống thuốc xong lại làm cái việc hại cho da thế quá bằng công cốc à?” Ngải Đông Đông chặc lưỡi: “Thôi, ba chịu khó nhịn vậy…”Chu Cương thở dài, lại nằm vật ra giường. Ngải Đông Đông nghĩ nghĩ một lúc rồi tự dưng quăng bút, xoay người lại, nhích nhích ghế lại gần giường rồi bảo: “Con thương lượng với ba chuyện này nhé.”“Ờ…” Chu Cương uể oải đáp.“Là vầy, ông lang đã bảo thế thì từ giờ mình… ờ, ý là… ý con là mình không thể mỗi ngày một lần, thậm chí hai ba lần như hồi trước được đâu, phải tiết chế mới được.”Chu Cương nhíu mày, rõ ràng gã chẳng lấy gì làm vui với đề tài này.“Đợi con qua tuổi dậy thì…”“Mày dậy thì xong á?” Chu Cương giật giọng: “Thế chẳng hai ba năm nữa à?”“Làm gì mà lâu thế…”“Thôi được rồi, ở nhà không được thỏa mãn cùng lắm thì ra ngoài.”“Ba dám à!!” Ngải Đông Đông nhảy dựng lên, mắt nó long sòng sọc!Nó giận đùng đùng như thế mà lại chẳng xi nhê gì với Chu Cương, gã nhướn mày nhìn nó, bấy giờ Ngải Đông Đông mới nhận ra mình hơi bị lố, nó xị mặt dằn dỗi: “Sao tự dưng ba dọa con?”“Dọa là thế nào, ba mày nói thật đấy. Nhu cầu của ba mạnh thế đấy, mày tính sao thì tính.”Ngải Đông Đông liền cởi phăng áo ra, leo lên người gã. Chu Cương lập tức ôm nó vật xuống giường, mây mưa thỏa thích. Xong việc Ngải Đông Đông nằm ngửa trên giường thở hổn hển, đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt, mắt còn ngơ ngác như chưa tỉnh trí hẳn. Đến khi Chu Cương cúi xuống hôn hôn môi nó nó mới lẩm bẩm: “Thôi xong rồi, tưng bừng thế này không biết người con nó tiết ra bao nhiêu hormone nữa!”“Không sao đâu, con có bị mụn trứng cá đâu nào. Ông Lưu đã bảo chủ yếu là nóng trong, hormone các thứ chỉ là phụ thôi. Ai lại vì chuyện nhỏ thế mà để ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng, phải không nào?”Ngải Đông Đông nóng cả mặt, cãi: “Gì mà sinh hoạt vợ chồng…”“Đây chẳng phải sinh hoạt vợ chồng thì sao…” Chu Cương dấn dấn cây hàng còn đang ấm chỗ bên trong Ngải Đông Đông, gã cọ cọ mà làm thằng nhỏ phải bật r*n r*, giọng mềm như tơ.

Chương 133