Lưu Mạn Mạn nỗ lực cử động chân tay, không để ý đến chỗ đau trên đầu, khẽ động tâm mi, khi cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô nghi ngờ đây có phải là nằm mơ không, Khung cảnh hoàn toàn xa lạ không hề có chút dáng vẻ của thành phố sầm uất, náo nhiệt, ồn ào như ngày thường, quan trọng hơn cô phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng đất cực kỳ cũ nát, bốn phía là những bức tường đất được xây tạm bợ, trần nhà thì dùng cỏ tranh đan thành, bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, cạnh giường là cái chậu gỗ bốc lên hơi nóng, trên chậu vắt cái khăn đã sờn phai, kế bên còn một cái tủ tre đã cũ. Trong góc phòng đặt một cái gương đồ hẳn là dùng để chứa y phục, phía trên còn để một bộ y phục đầy mụn vá đã được giặt sạch. Ngoài ra, thì căn phòng không còn dư thừa gì cả. Khoan đã! Đây đâu giống phòng ngủ nhà cô? Mặc dù phòng cô tuy nhỏ nhưng cũng là công sức máy năm trời cày cấy sớm tối mới tích góp đủ tiền mà mua được, những vật dụng bên trong đều được cô bố trí rất cẩn…
Chương 8: Lên Trấn Kiếm Bạc Hạ
Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ ĐạiTác giả: Hạ An KhiếtTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLưu Mạn Mạn nỗ lực cử động chân tay, không để ý đến chỗ đau trên đầu, khẽ động tâm mi, khi cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô nghi ngờ đây có phải là nằm mơ không, Khung cảnh hoàn toàn xa lạ không hề có chút dáng vẻ của thành phố sầm uất, náo nhiệt, ồn ào như ngày thường, quan trọng hơn cô phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng đất cực kỳ cũ nát, bốn phía là những bức tường đất được xây tạm bợ, trần nhà thì dùng cỏ tranh đan thành, bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, cạnh giường là cái chậu gỗ bốc lên hơi nóng, trên chậu vắt cái khăn đã sờn phai, kế bên còn một cái tủ tre đã cũ. Trong góc phòng đặt một cái gương đồ hẳn là dùng để chứa y phục, phía trên còn để một bộ y phục đầy mụn vá đã được giặt sạch. Ngoài ra, thì căn phòng không còn dư thừa gì cả. Khoan đã! Đây đâu giống phòng ngủ nhà cô? Mặc dù phòng cô tuy nhỏ nhưng cũng là công sức máy năm trời cày cấy sớm tối mới tích góp đủ tiền mà mua được, những vật dụng bên trong đều được cô bố trí rất cẩn… Nàng không có thời gian ở chỗ này tha thiết đứng thưởng thức, chủ yếu chăm chú nhìn xem cửa hàng bán những trang sức gì, lại xem một gian hàng có mấy vị phu nhân tiểu thư khí chất tao nhã cao quý, sau đó nàng liền bước đến phía trước.Tuy nói nàng có thân phận thấp hơn các nàng kia, nhưng không hề cảm thấy có một chút chán nản.Cuộc sống tốt còn phải dựa vào đôi tay của bản thân, nàng cảm thấy lời nói này rất đúng, cho nên nàng rất vui, nâng tinh thần lên cao, lòng cũng thập phần nhẹ nhàng.Một tiểu nhị nhìn thấy nàng mặt mày hớn hở chào hỏi:"Cô nương muốn mua gì?" nhưng khi thấy quần áo nàng mặc, lại hơi hơi híp híp mắt.Nàng không chút nào để ý mặt tiểu nhị hơi thay đổi, chỉ là duỗi tay lấy trong giỏ ra bộ trang sức ngọc phỉ thúy đưa đến trước mặt tiểu nhị.Tiểu nhị nhìn thấy bộ trang sức, cầm lên xem xét, sau khi đã xác định được liền mời nàng ngồi xuống bàn chờ rồi đi vào phòng trong, sau bước ra cùng một lão nhân ước chừng năm mươi tuổi, giới thiệu là Kim chưởng quầy ở đây.Kim chưởng quầy bộ dáng phúc hậu, cười rộ lên rất hòa khí, nhưng người có thể làm lên vị trí chưởng quầy khẳng định không đơn giản.Cho nên nàng không dám thả lỏng cảnh giác, đứng lên cười nói với Kim chưởng quầy: “Kim chưởng quầy xin chào, ta là Lưu Mạn Mạn, hôm nay ta đến đây gặp chưởng quầy là có chuyện muốn nói, có thể tìm nơi nào nói chuyện được không?’Kim chưởng quầy nhìn về phía nàng, mặc dù chỉ khoát vải thô nhưng thấy cách nói chuyện và khí chất của nàng tuyệt không giống một tiểu cô nương bình thường, cũng không dám có ý coi nhẹ, cười nói với nàng: “Mời Lưu cô nương đi theo ta.” Nói xong liền dẫn nàng vào một nhã gian ở lầu hai, “Mời Lưu cô nương ngồi.”Nàng ngồi xuống đối diện Kim chưởng quầy, Kim chưởng quầy biết nàng là người có thể làm chủ, lần này chắc cũng là nàng tìm bản thân có việc muốn nói, liền nói với nàng: “Không biết Lưu cô nương tìm ta có việc gì?”Nàng cười nói với Kim chưởng quầy: “Là như vậy, ta có một bộ ngọc phỉ thúy đỏ tổ truyền muốn bán cho Kim chưởng quầy, không biết Kim chưởng quầy có ý hay không?”Nàng biết người cổ đại có lòng truy đuổi cuồng nhiệt với tổ truyền, cho nên mới nói bộ ngọc phỉ thúy là vật tổ truyền, chính là hi vọng để sau có thể bán giá tốt.Nàng thấy Kim chưởng quầy không nói như vậy cũng thừa nước đục thả câu nói: “Là vật có thể tỏa ánh đỏ trong bóng tối rất đẹp".Kim chưởng quầy trong lòng càng thêm tò mò nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Thật sự có loại phỉ thúy như vậy sao? Lưu cô nương cũng đừng gạt ta, tiệm chúng ta nhưng lại thật sự có rất nhiều bộ phỉ thúy nhưng không có bộ nào có màu đỏ đẹp như vậy, mà còn có ánh đỏ vào ban đêm.”Ý là kêu nàng đừng nên lừa hắn, hắn nhưng là đã gặp qua rất nhiều đồ tốtNàng cũng không để ý, chỉ nói với Kim chưởng quầy:“Vậy chúng ta đến thử xem, ngày có thể đem nó vào trong bóng tối xem tiểu cô nương tôi đây nói có đúng sự thật không?".Kim chưởng quầy không chút do dự đồng ý, nếu thật sự có vật như vậy chính là bản thân lập công lớn, Lý gia khẳng định sẽ thưởng lớn cho bản thân.Kim chưởng quầy dẫn nàng cùng tiểu nhị đi viện sau của quý tiệm, rồi trực tiếp đưa vào một tầng hầm, Kim chưởng quầy nói đây là phòng chứa đồ của tiệm.Bộ phỉ thúy vừa vào chỗ tối đã hiện lên điều đặc biệt của nó, ánh sáng đỏ lấp lánh cả căn hầm tối.Do trong bóng tối nên nàng cũng không nhìn rõ được biểu hiện của hai người họ.Chờ tất cả rời khỏi hầm, Kim chưởng quầy mới bảo tiểu nhị rời khỏi đây, rồi mời nàng ngồi xuống ghế đá trong sân nói với nàng: “Không biết vật này Lưu cô nương bán thế nào?”Nàng nghe xong cao hứng nhìn về phía Kim chưởng quầy, vừa rồi nhìn Kim chưởng quầy đặc biệt căng thẳng, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, nghĩ tới bộ ngọc phỉ thúy này của nàng thật sự có thể bán với giá cao.Nàng điều chỉnh lại biểu hiện cao hứng của mình nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi chút kích động, trấn tĩnh nói với Kim chưởng quầy:“ 100 lượng bạc, cho ba món ngài thấy thế nào?"Kim chưởng quầy không nói chuyện, chỉ cúi đầu suy nghĩ:100 lượng mua ba vật này vẫn rất có lãi, Nếu thật sự có vật này, vậy bản thân kinh doanh được một chút tiếng tâm, vả lại đây là một bộ phỉ thúy rất đặt biệt nếu bán ra không chỉ có giá một trăm lượng, không chừng 500 lượng cũng xứng đáng, ta ở tửu lâu sẽ nâng cao thêm một bước, Lý gia khẳng định sẽ càng thêm coi trọng bản thân.Một lát sau, nàng hỏi:“Kim chưởng quầy, ngài nghĩ đến đâu rồi?”Nghe vậy, Kim chưởng quầy không lại do dự, hào khí nói:“Ta mua ta mua, liền giá này.”Nàng thấy Kim chưởng quầy đồng ý liền nói với Kim chưởng quầy:“Kim chưởng quầy, vậy ta liền giao ba món này cho ngài” nàng không sợ sau khi Kim chưởng quầy lấy được bộ ngọc liền sẽ không trả tiền, dù sao tửu lâu lớn như này chút danh dự đó vẫn phải có, lại nói chút bạc ấy chắc Kim chưởng quầy còn không để vào mắt đâu.Kim chưởng quầy sau khi nhận được đồ liền sai tiểu nhị đi lấy một trăm lượng bạc giao cho nàng, sau khi nhận được bạc nàng cất kỹ vào giỏ tre liền cáo từ Kim chưởng quầy rồi đi khỏi tiệm.Nàng nhờ Kim chưởng quầy đổi cho nàng một tờ ngân phiếu 50 lượng, 50 lượng đổi thành bạc.*1000 văn = 1 lượng bạc.
Nàng không có thời gian ở chỗ này tha thiết đứng thưởng thức, chủ yếu chăm chú nhìn xem cửa hàng bán những trang sức gì, lại xem một gian hàng có mấy vị phu nhân tiểu thư khí chất tao nhã cao quý, sau đó nàng liền bước đến phía trước.
Tuy nói nàng có thân phận thấp hơn các nàng kia, nhưng không hề cảm thấy có một chút chán nản.
Cuộc sống tốt còn phải dựa vào đôi tay của bản thân, nàng cảm thấy lời nói này rất đúng, cho nên nàng rất vui, nâng tinh thần lên cao, lòng cũng thập phần nhẹ nhàng.
Một tiểu nhị nhìn thấy nàng mặt mày hớn hở chào hỏi:"Cô nương muốn mua gì?" nhưng khi thấy quần áo nàng mặc, lại hơi hơi híp híp mắt.
Nàng không chút nào để ý mặt tiểu nhị hơi thay đổi, chỉ là duỗi tay lấy trong giỏ ra bộ trang sức ngọc phỉ thúy đưa đến trước mặt tiểu nhị.
Tiểu nhị nhìn thấy bộ trang sức, cầm lên xem xét, sau khi đã xác định được liền mời nàng ngồi xuống bàn chờ rồi đi vào phòng trong, sau bước ra cùng một lão nhân ước chừng năm mươi tuổi, giới thiệu là Kim chưởng quầy ở đây.
Kim chưởng quầy bộ dáng phúc hậu, cười rộ lên rất hòa khí, nhưng người có thể làm lên vị trí chưởng quầy khẳng định không đơn giản.
Cho nên nàng không dám thả lỏng cảnh giác, đứng lên cười nói với Kim chưởng quầy: “Kim chưởng quầy xin chào, ta là Lưu Mạn Mạn, hôm nay ta đến đây gặp chưởng quầy là có chuyện muốn nói, có thể tìm nơi nào nói chuyện được không?’
Kim chưởng quầy nhìn về phía nàng, mặc dù chỉ khoát vải thô nhưng thấy cách nói chuyện và khí chất của nàng tuyệt không giống một tiểu cô nương bình thường, cũng không dám có ý coi nhẹ, cười nói với nàng: “Mời Lưu cô nương đi theo ta.
” Nói xong liền dẫn nàng vào một nhã gian ở lầu hai, “Mời Lưu cô nương ngồi.
”
Nàng ngồi xuống đối diện Kim chưởng quầy, Kim chưởng quầy biết nàng là người có thể làm chủ, lần này chắc cũng là nàng tìm bản thân có việc muốn nói, liền nói với nàng: “Không biết Lưu cô nương tìm ta có việc gì?”
Nàng cười nói với Kim chưởng quầy: “Là như vậy, ta có một bộ ngọc phỉ thúy đỏ tổ truyền muốn bán cho Kim chưởng quầy, không biết Kim chưởng quầy có ý hay không?”
Nàng biết người cổ đại có lòng truy đuổi cuồng nhiệt với tổ truyền, cho nên mới nói bộ ngọc phỉ thúy là vật tổ truyền, chính là hi vọng để sau có thể bán giá tốt.
Nàng thấy Kim chưởng quầy không nói như vậy cũng thừa nước đục thả câu nói: “Là vật có thể tỏa ánh đỏ trong bóng tối rất đẹp".
Kim chưởng quầy trong lòng càng thêm tò mò nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Thật sự có loại phỉ thúy như vậy sao? Lưu cô nương cũng đừng gạt ta, tiệm chúng ta nhưng lại thật sự có rất nhiều bộ phỉ thúy nhưng không có bộ nào có màu đỏ đẹp như vậy, mà còn có ánh đỏ vào ban đêm.
”
Ý là kêu nàng đừng nên lừa hắn, hắn nhưng là đã gặp qua rất nhiều đồ tốt
Nàng cũng không để ý, chỉ nói với Kim chưởng quầy:“Vậy chúng ta đến thử xem, ngày có thể đem nó vào trong bóng tối xem tiểu cô nương tôi đây nói có đúng sự thật không?".
Kim chưởng quầy không chút do dự đồng ý, nếu thật sự có vật như vậy chính là bản thân lập công lớn, Lý gia khẳng định sẽ thưởng lớn cho bản thân.
Kim chưởng quầy dẫn nàng cùng tiểu nhị đi viện sau của quý tiệm, rồi trực tiếp đưa vào một tầng hầm, Kim chưởng quầy nói đây là phòng chứa đồ của tiệm.
Bộ phỉ thúy vừa vào chỗ tối đã hiện lên điều đặc biệt của nó, ánh sáng đỏ lấp lánh cả căn hầm tối.
Do trong bóng tối nên nàng cũng không nhìn rõ được biểu hiện của hai người họ.
Chờ tất cả rời khỏi hầm, Kim chưởng quầy mới bảo tiểu nhị rời khỏi đây, rồi mời nàng ngồi xuống ghế đá trong sân nói với nàng: “Không biết vật này Lưu cô nương bán thế nào?”
Nàng nghe xong cao hứng nhìn về phía Kim chưởng quầy, vừa rồi nhìn Kim chưởng quầy đặc biệt căng thẳng, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, nghĩ tới bộ ngọc phỉ thúy này của nàng thật sự có thể bán với giá cao.
Nàng điều chỉnh lại biểu hiện cao hứng của mình nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi chút kích động, trấn tĩnh nói với Kim chưởng quầy:“ 100 lượng bạc, cho ba món ngài thấy thế nào?"
Kim chưởng quầy không nói chuyện, chỉ cúi đầu suy nghĩ:100 lượng mua ba vật này vẫn rất có lãi, Nếu thật sự có vật này, vậy bản thân kinh doanh được một chút tiếng tâm, vả lại đây là một bộ phỉ thúy rất đặt biệt nếu bán ra không chỉ có giá một trăm lượng, không chừng 500 lượng cũng xứng đáng, ta ở tửu lâu sẽ nâng cao thêm một bước, Lý gia khẳng định sẽ càng thêm coi trọng bản thân.
Một lát sau, nàng hỏi:“Kim chưởng quầy, ngài nghĩ đến đâu rồi?”
Nghe vậy, Kim chưởng quầy không lại do dự, hào khí nói:“Ta mua ta mua, liền giá này.
”
Nàng thấy Kim chưởng quầy đồng ý liền nói với Kim chưởng quầy:“Kim chưởng quầy, vậy ta liền giao ba món này cho ngài” nàng không sợ sau khi Kim chưởng quầy lấy được bộ ngọc liền sẽ không trả tiền, dù sao tửu lâu lớn như này chút danh dự đó vẫn phải có, lại nói chút bạc ấy chắc Kim chưởng quầy còn không để vào mắt đâu.
Kim chưởng quầy sau khi nhận được đồ liền sai tiểu nhị đi lấy một trăm lượng bạc giao cho nàng, sau khi nhận được bạc nàng cất kỹ vào giỏ tre liền cáo từ Kim chưởng quầy rồi đi khỏi tiệm.
Nàng nhờ Kim chưởng quầy đổi cho nàng một tờ ngân phiếu 50 lượng, 50 lượng đổi thành bạc.
*1000 văn = 1 lượng bạc.
Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ ĐạiTác giả: Hạ An KhiếtTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLưu Mạn Mạn nỗ lực cử động chân tay, không để ý đến chỗ đau trên đầu, khẽ động tâm mi, khi cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô nghi ngờ đây có phải là nằm mơ không, Khung cảnh hoàn toàn xa lạ không hề có chút dáng vẻ của thành phố sầm uất, náo nhiệt, ồn ào như ngày thường, quan trọng hơn cô phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng đất cực kỳ cũ nát, bốn phía là những bức tường đất được xây tạm bợ, trần nhà thì dùng cỏ tranh đan thành, bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, cạnh giường là cái chậu gỗ bốc lên hơi nóng, trên chậu vắt cái khăn đã sờn phai, kế bên còn một cái tủ tre đã cũ. Trong góc phòng đặt một cái gương đồ hẳn là dùng để chứa y phục, phía trên còn để một bộ y phục đầy mụn vá đã được giặt sạch. Ngoài ra, thì căn phòng không còn dư thừa gì cả. Khoan đã! Đây đâu giống phòng ngủ nhà cô? Mặc dù phòng cô tuy nhỏ nhưng cũng là công sức máy năm trời cày cấy sớm tối mới tích góp đủ tiền mà mua được, những vật dụng bên trong đều được cô bố trí rất cẩn… Nàng không có thời gian ở chỗ này tha thiết đứng thưởng thức, chủ yếu chăm chú nhìn xem cửa hàng bán những trang sức gì, lại xem một gian hàng có mấy vị phu nhân tiểu thư khí chất tao nhã cao quý, sau đó nàng liền bước đến phía trước.Tuy nói nàng có thân phận thấp hơn các nàng kia, nhưng không hề cảm thấy có một chút chán nản.Cuộc sống tốt còn phải dựa vào đôi tay của bản thân, nàng cảm thấy lời nói này rất đúng, cho nên nàng rất vui, nâng tinh thần lên cao, lòng cũng thập phần nhẹ nhàng.Một tiểu nhị nhìn thấy nàng mặt mày hớn hở chào hỏi:"Cô nương muốn mua gì?" nhưng khi thấy quần áo nàng mặc, lại hơi hơi híp híp mắt.Nàng không chút nào để ý mặt tiểu nhị hơi thay đổi, chỉ là duỗi tay lấy trong giỏ ra bộ trang sức ngọc phỉ thúy đưa đến trước mặt tiểu nhị.Tiểu nhị nhìn thấy bộ trang sức, cầm lên xem xét, sau khi đã xác định được liền mời nàng ngồi xuống bàn chờ rồi đi vào phòng trong, sau bước ra cùng một lão nhân ước chừng năm mươi tuổi, giới thiệu là Kim chưởng quầy ở đây.Kim chưởng quầy bộ dáng phúc hậu, cười rộ lên rất hòa khí, nhưng người có thể làm lên vị trí chưởng quầy khẳng định không đơn giản.Cho nên nàng không dám thả lỏng cảnh giác, đứng lên cười nói với Kim chưởng quầy: “Kim chưởng quầy xin chào, ta là Lưu Mạn Mạn, hôm nay ta đến đây gặp chưởng quầy là có chuyện muốn nói, có thể tìm nơi nào nói chuyện được không?’Kim chưởng quầy nhìn về phía nàng, mặc dù chỉ khoát vải thô nhưng thấy cách nói chuyện và khí chất của nàng tuyệt không giống một tiểu cô nương bình thường, cũng không dám có ý coi nhẹ, cười nói với nàng: “Mời Lưu cô nương đi theo ta.” Nói xong liền dẫn nàng vào một nhã gian ở lầu hai, “Mời Lưu cô nương ngồi.”Nàng ngồi xuống đối diện Kim chưởng quầy, Kim chưởng quầy biết nàng là người có thể làm chủ, lần này chắc cũng là nàng tìm bản thân có việc muốn nói, liền nói với nàng: “Không biết Lưu cô nương tìm ta có việc gì?”Nàng cười nói với Kim chưởng quầy: “Là như vậy, ta có một bộ ngọc phỉ thúy đỏ tổ truyền muốn bán cho Kim chưởng quầy, không biết Kim chưởng quầy có ý hay không?”Nàng biết người cổ đại có lòng truy đuổi cuồng nhiệt với tổ truyền, cho nên mới nói bộ ngọc phỉ thúy là vật tổ truyền, chính là hi vọng để sau có thể bán giá tốt.Nàng thấy Kim chưởng quầy không nói như vậy cũng thừa nước đục thả câu nói: “Là vật có thể tỏa ánh đỏ trong bóng tối rất đẹp".Kim chưởng quầy trong lòng càng thêm tò mò nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Thật sự có loại phỉ thúy như vậy sao? Lưu cô nương cũng đừng gạt ta, tiệm chúng ta nhưng lại thật sự có rất nhiều bộ phỉ thúy nhưng không có bộ nào có màu đỏ đẹp như vậy, mà còn có ánh đỏ vào ban đêm.”Ý là kêu nàng đừng nên lừa hắn, hắn nhưng là đã gặp qua rất nhiều đồ tốtNàng cũng không để ý, chỉ nói với Kim chưởng quầy:“Vậy chúng ta đến thử xem, ngày có thể đem nó vào trong bóng tối xem tiểu cô nương tôi đây nói có đúng sự thật không?".Kim chưởng quầy không chút do dự đồng ý, nếu thật sự có vật như vậy chính là bản thân lập công lớn, Lý gia khẳng định sẽ thưởng lớn cho bản thân.Kim chưởng quầy dẫn nàng cùng tiểu nhị đi viện sau của quý tiệm, rồi trực tiếp đưa vào một tầng hầm, Kim chưởng quầy nói đây là phòng chứa đồ của tiệm.Bộ phỉ thúy vừa vào chỗ tối đã hiện lên điều đặc biệt của nó, ánh sáng đỏ lấp lánh cả căn hầm tối.Do trong bóng tối nên nàng cũng không nhìn rõ được biểu hiện của hai người họ.Chờ tất cả rời khỏi hầm, Kim chưởng quầy mới bảo tiểu nhị rời khỏi đây, rồi mời nàng ngồi xuống ghế đá trong sân nói với nàng: “Không biết vật này Lưu cô nương bán thế nào?”Nàng nghe xong cao hứng nhìn về phía Kim chưởng quầy, vừa rồi nhìn Kim chưởng quầy đặc biệt căng thẳng, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, nghĩ tới bộ ngọc phỉ thúy này của nàng thật sự có thể bán với giá cao.Nàng điều chỉnh lại biểu hiện cao hứng của mình nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi chút kích động, trấn tĩnh nói với Kim chưởng quầy:“ 100 lượng bạc, cho ba món ngài thấy thế nào?"Kim chưởng quầy không nói chuyện, chỉ cúi đầu suy nghĩ:100 lượng mua ba vật này vẫn rất có lãi, Nếu thật sự có vật này, vậy bản thân kinh doanh được một chút tiếng tâm, vả lại đây là một bộ phỉ thúy rất đặt biệt nếu bán ra không chỉ có giá một trăm lượng, không chừng 500 lượng cũng xứng đáng, ta ở tửu lâu sẽ nâng cao thêm một bước, Lý gia khẳng định sẽ càng thêm coi trọng bản thân.Một lát sau, nàng hỏi:“Kim chưởng quầy, ngài nghĩ đến đâu rồi?”Nghe vậy, Kim chưởng quầy không lại do dự, hào khí nói:“Ta mua ta mua, liền giá này.”Nàng thấy Kim chưởng quầy đồng ý liền nói với Kim chưởng quầy:“Kim chưởng quầy, vậy ta liền giao ba món này cho ngài” nàng không sợ sau khi Kim chưởng quầy lấy được bộ ngọc liền sẽ không trả tiền, dù sao tửu lâu lớn như này chút danh dự đó vẫn phải có, lại nói chút bạc ấy chắc Kim chưởng quầy còn không để vào mắt đâu.Kim chưởng quầy sau khi nhận được đồ liền sai tiểu nhị đi lấy một trăm lượng bạc giao cho nàng, sau khi nhận được bạc nàng cất kỹ vào giỏ tre liền cáo từ Kim chưởng quầy rồi đi khỏi tiệm.Nàng nhờ Kim chưởng quầy đổi cho nàng một tờ ngân phiếu 50 lượng, 50 lượng đổi thành bạc.*1000 văn = 1 lượng bạc.