Lưu Mạn Mạn nỗ lực cử động chân tay, không để ý đến chỗ đau trên đầu, khẽ động tâm mi, khi cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô nghi ngờ đây có phải là nằm mơ không, Khung cảnh hoàn toàn xa lạ không hề có chút dáng vẻ của thành phố sầm uất, náo nhiệt, ồn ào như ngày thường, quan trọng hơn cô phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng đất cực kỳ cũ nát, bốn phía là những bức tường đất được xây tạm bợ, trần nhà thì dùng cỏ tranh đan thành, bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, cạnh giường là cái chậu gỗ bốc lên hơi nóng, trên chậu vắt cái khăn đã sờn phai, kế bên còn một cái tủ tre đã cũ. Trong góc phòng đặt một cái gương đồ hẳn là dùng để chứa y phục, phía trên còn để một bộ y phục đầy mụn vá đã được giặt sạch. Ngoài ra, thì căn phòng không còn dư thừa gì cả. Khoan đã! Đây đâu giống phòng ngủ nhà cô? Mặc dù phòng cô tuy nhỏ nhưng cũng là công sức máy năm trời cày cấy sớm tối mới tích góp đủ tiền mà mua được, những vật dụng bên trong đều được cô bố trí rất cẩn…
Chương 36: Đồ Chua
Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ ĐạiTác giả: Hạ An KhiếtTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLưu Mạn Mạn nỗ lực cử động chân tay, không để ý đến chỗ đau trên đầu, khẽ động tâm mi, khi cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô nghi ngờ đây có phải là nằm mơ không, Khung cảnh hoàn toàn xa lạ không hề có chút dáng vẻ của thành phố sầm uất, náo nhiệt, ồn ào như ngày thường, quan trọng hơn cô phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng đất cực kỳ cũ nát, bốn phía là những bức tường đất được xây tạm bợ, trần nhà thì dùng cỏ tranh đan thành, bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, cạnh giường là cái chậu gỗ bốc lên hơi nóng, trên chậu vắt cái khăn đã sờn phai, kế bên còn một cái tủ tre đã cũ. Trong góc phòng đặt một cái gương đồ hẳn là dùng để chứa y phục, phía trên còn để một bộ y phục đầy mụn vá đã được giặt sạch. Ngoài ra, thì căn phòng không còn dư thừa gì cả. Khoan đã! Đây đâu giống phòng ngủ nhà cô? Mặc dù phòng cô tuy nhỏ nhưng cũng là công sức máy năm trời cày cấy sớm tối mới tích góp đủ tiền mà mua được, những vật dụng bên trong đều được cô bố trí rất cẩn… Về đến nhà nàng đem tất cả số cỏ cắt được để ra sân phơi, một ít đem cho gà ăn, lại vào bếp lấy mấy bao nông sản ra rửa sạch để chuẩn bị ủ chua, đồ chua muốn ngon phải nhờ phần lớn vào thời gian nên nàng phải làm cho kịp dùng vào đông."Tiểu Mạn, con đang làm gì vậy", Tích thị từ phòng bước ra, bà sợ người ta thấy mặt đã khỏi nên khi ra ngoài còn lấy khăn mỏng che gần hết khuôn mặt.Nàng xoay người thấy mẫu thân:"Nương, người sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi?".Tích thị quơ quơ tay:"Ta ở trong phòng, rất bất tiện nên muốn ra ngoài.Mà con có vào trong coi số nông sản chưa? Ta đã nghĩ chúng ta nên tìm biện pháp xử lý chúng, để đó lâu sẽ hư"."Người không cần lo để lâu sẽ hư, con đang muốn đem một phần làm đồ chua, một phần thì dùng vào việc thích hợp"."Được, để ta phụ con làm, hai người thì làm nhanh hơn".Nhìn số dưa chuột, củ cải và cải thảo, nàng cảm thấy có chút làm khó mình, nàng và mẫu thân hai người cũng không có khả năng một bữa liền có thể đem số nông sản này làm hết trong một ngày.Hiện tại phụ thân mới làm ruộng về nên để người nghỉ ngơi, Tiểu Yên thì trông Bánh Bao, Tiểu Phúc và Thạch Đầu càng không được hai đứa về chưa bao lâu đã chạy đi chơi."A Mạn, ta có đồ ngon cho ngươi!"Tiểu Cúc hí hửng đẩy cửa vào, trên tay nàng cầm cái rổ cũ.Nàng nhận rổ bánh từ tay Tiểu Cúc:"Ngươi cho ta bánh thật thơm"."Không chi, ta làm ít cái cho bà bà, nhớ đến ngươi liền đem qua cho ngươi ăn.Ngươi đang làm gì vậy?""Ta muốn làm đồ chua, gửi cho mấy tẩu, thẩm một ít ăn""Ta hiện tại cũng rảnh, để ta phụ cho""Đa tạ ngươi Tiểu Cúc, ta mới nghĩ chỉ có hai người thì không làm hết, may thay có ngươi phụ".Nàng tìm ra mấy cái bình nhỏ rửa sạch sẽ, đổ lượng nước đủ dùng vào trong nồi, sau đó nhóm lửa nấu, một lát sau nước trong nồi đã sôi, nàng nhờ Tiểu Cúc lấy nước nóng tráng sạch lại mấy cái bình nhỏ:"Múc chút nước nóng đem hai cái bình trên bàn súc rửa lại dùm ta"Tiểu Cúc theo lời nói của nàng, đem mấy cái bình tỉ mỉ súc rửa, khiến nàng nguyên bản còn làm không cẩn thận cũng vừa lòng gật gật đầu.Nàng đem nước rót vào mấy cái bình, rót hơn phân nửa bình, thì lấy số dưa chuột, củ cải và cải thảo mẫu thân đã rửa sạch đem đi cắt lát nhỏ vừa miệngTích thị nhìn nhi nữ đao pháp thuần thục, vẫn nhịn không được dặn dò một tiếng cẩn thận."Như thế này được chưa?" Tiểu Cúc dừng lại, để nàng nhìn một chút, đến khi thấy nàng gật đầu, mới nhanh chóng cắt tiếp."Đem mấy củ gừng này đập nát một chút rồi bỏ vào trong bình, còn có cái này," nàng lấy ra một ít ớt cắt lát mỏng "Cũng bỏ vào đi."Tiểu Cúc tuy rằng thấy mùi hoa ớt kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi, nàng có chút chờ mong thứ này làm xong sẽ có mùi vị như thế nào!"Nhất định phải cho muối và đường vào!" Bởi vì nước làm đồ chua lần đầu tiên là nước trong, phải cho đường muối để nó càng ngắm vào."Lại đem dưa chuột,củ cải và cải thảo cắt xong rồi thả vào đi, cải thảo thì cho vào ba bình, dưa chuột cho vào sáu bình và củ cải thì cho vào bốn bình còn lại."Chờ làm xong, "Lấy cái nắp đậy lên, đổ thêm một chút nước lên phía trên, để lâu ăn rất ngon còn bắt cơm!"Ba người đem tổng cộng mười ba cái bình đặt ở chỗ đất trống trong phòng kho, nàng không quên lấy một ít cho Tiểu Cúc đem về nhà ăn.Số khoai tây, nàng dự định để phụ thân đem bán hết, còn ớt, nghệ nàng lấy một phần đi phơ khô để ăn lâu dài, một phần đem đi vào không gian trồng lại.********Chạng vạng trong thôn lục tục bay lên khói bếp, nàng cắt cá thành lát mỏng xong rồi bỏ vào trong nồi canh đang sôi, cá nấu không mất nhiều thời gian, chưa đến mười lăm phút nàng liền múc ra đặt lên bàn, Tiểu Yên giúp nàng chuẩn bị tốt cá cùng đồ ăn xong liền đi tới phòng gọi mọi người ra dùng cơm."Đúng rồi! Lúc trưa làm ít đồ chua!" Đem cơm bưng lên bàn xong, nàng nhớ tới đồ chua, vì thế liền lấy đôi đũa, đem theo một cái chén nhỏ đi tới phòng kho, nhẹ nhàng mở ra cái nắp tròn, một cỗ mùi vị quen thuộc liền xông ra."Thành công!" nàng nếm nếm mùi vị, tuy rằng so ra kém với mùi vị vừa cay vừa chua ở hiện đại, nhưng vẫn được coi là ngon miệng.Mặc dù chưa để lâu nhưng cũng coi như đã ngắm gia vị."Nhị tỷ, nương, chúng ta đã trở về!" Trong viện truyền đến tiếng nói Tiểu Phúc, Thạch Đầu từ xa đến gần, nàng cũng cẩn thận đậy lên cái nắp tròn, đem chén nhỏ đã gắp đầy đồ chua bưng lên bàn, "Cơm đã xong, mau đi rửa tay ra ăn".Tiểu Phúc dùng khăn lau khô tay vừa mới rửa sạch ngồi vào bàn, chưa đi tới cổng nhà đã nghe được mùi thơm đồ ăn nhị tỷ, làm hắn thèm muốn chết.Nàng để cả nhà ngồi đủ chỗ, liền xới cơm cho mỗi người một chén.Lưu Đại Sơn ăn nhiều đồ chua nhất, ăn một lần liền yêu thích mùi vị này, ngay cả cá cũng không ăn nhiều như ngày hôm qua, bất đắc dĩ nhị nhi nữ đành phải đi lấy thêm một nửa chén đồ chua cho mình."Cũng không thể ăn thêm nữa! Thứ này vị chua nhiều!" Ăn nhiều đối với dạ dày không tốt, tuy rằng cũng là một món đưa cơm"Tích thị nói với tướng công.Nàng rất hài lòng vì đồ chua nàng làm vừa miệng cá nhà,bữa cơm nhanh liền xong, Tiểu Yên phụ dọn dẹp xong rồi cũng trở về phòng.Ánh sao lấp lánh mỏng manh đã che kín bầu trời đêm, hiện giờ đã là đêm khuya giờ sửu, trong phòng tối đen.Nàng mệt mỏi một ngày nên bước lên giường ru hai đứa nhỏ ngủ hết, mình cũng chớp mắt.Xin cháo các bạn độc giả! Hiện tại mình có việc bận nên việc ra chap có thể sẽ không có thời gian cố định, nhưng mình vẫn sẽ cố gắng ra chap mới đầy đủ, mong các bạn thông cảm cho mình.Cảm ơn mọi người thời gian qua đã yêu mến tác phẩm" Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại".Hi vọng các độc giả sẽ đồng hành cùng tác phẩm đến cuối cùng..
Về đến nhà nàng đem tất cả số cỏ cắt được để ra sân phơi, một ít đem cho gà ăn, lại vào bếp lấy mấy bao nông sản ra rửa sạch để chuẩn bị ủ chua, đồ chua muốn ngon phải nhờ phần lớn vào thời gian nên nàng phải làm cho kịp dùng vào đông.
"Tiểu Mạn, con đang làm gì vậy", Tích thị từ phòng bước ra, bà sợ người ta thấy mặt đã khỏi nên khi ra ngoài còn lấy khăn mỏng che gần hết khuôn mặt.
Nàng xoay người thấy mẫu thân:"Nương, người sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi?".
Tích thị quơ quơ tay:"Ta ở trong phòng, rất bất tiện nên muốn ra ngoài.
Mà con có vào trong coi số nông sản chưa? Ta đã nghĩ chúng ta nên tìm biện pháp xử lý chúng, để đó lâu sẽ hư".
"Người không cần lo để lâu sẽ hư, con đang muốn đem một phần làm đồ chua, một phần thì dùng vào việc thích hợp".
"Được, để ta phụ con làm, hai người thì làm nhanh hơn".
Nhìn số dưa chuột, củ cải và cải thảo, nàng cảm thấy có chút làm khó mình, nàng và mẫu thân hai người cũng không có khả năng một bữa liền có thể đem số nông sản này làm hết trong một ngày.
Hiện tại phụ thân mới làm ruộng về nên để người nghỉ ngơi, Tiểu Yên thì trông Bánh Bao, Tiểu Phúc và Thạch Đầu càng không được hai đứa về chưa bao lâu đã chạy đi chơi.
"A Mạn, ta có đồ ngon cho ngươi!"Tiểu Cúc hí hửng đẩy cửa vào, trên tay nàng cầm cái rổ cũ.
Nàng nhận rổ bánh từ tay Tiểu Cúc:"Ngươi cho ta bánh thật thơm".
"Không chi, ta làm ít cái cho bà bà, nhớ đến ngươi liền đem qua cho ngươi ăn.
Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta muốn làm đồ chua, gửi cho mấy tẩu, thẩm một ít ăn"
"Ta hiện tại cũng rảnh, để ta phụ cho"
"Đa tạ ngươi Tiểu Cúc, ta mới nghĩ chỉ có hai người thì không làm hết, may thay có ngươi phụ".
Nàng tìm ra mấy cái bình nhỏ rửa sạch sẽ, đổ lượng nước đủ dùng vào trong nồi, sau đó nhóm lửa nấu, một lát sau nước trong nồi đã sôi, nàng nhờ Tiểu Cúc lấy nước nóng tráng sạch lại mấy cái bình nhỏ:"Múc chút nước nóng đem hai cái bình trên bàn súc rửa lại dùm ta"
Tiểu Cúc theo lời nói của nàng, đem mấy cái bình tỉ mỉ súc rửa, khiến nàng nguyên bản còn làm không cẩn thận cũng vừa lòng gật gật đầu.
Nàng đem nước rót vào mấy cái bình, rót hơn phân nửa bình, thì lấy số dưa chuột, củ cải và cải thảo mẫu thân đã rửa sạch đem đi cắt lát nhỏ vừa miệng
Tích thị nhìn nhi nữ đao pháp thuần thục, vẫn nhịn không được dặn dò một tiếng cẩn thận.
"Như thế này được chưa?" Tiểu Cúc dừng lại, để nàng nhìn một chút, đến khi thấy nàng gật đầu, mới nhanh chóng cắt tiếp.
"Đem mấy củ gừng này đập nát một chút rồi bỏ vào trong bình, còn có cái này," nàng lấy ra một ít ớt cắt lát mỏng "Cũng bỏ vào đi."
Tiểu Cúc tuy rằng thấy mùi hoa ớt kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi, nàng có chút chờ mong thứ này làm xong sẽ có mùi vị như thế nào!
"Nhất định phải cho muối và đường vào!" Bởi vì nước làm đồ chua lần đầu tiên là nước trong, phải cho đường muối để nó càng ngắm vào.
"Lại đem dưa chuột,củ cải và cải thảo cắt xong rồi thả vào đi, cải thảo thì cho vào ba bình, dưa chuột cho vào sáu bình và củ cải thì cho vào bốn bình còn lại."
Chờ làm xong, "Lấy cái nắp đậy lên, đổ thêm một chút nước lên phía trên, để lâu ăn rất ngon còn bắt cơm!"
Ba người đem tổng cộng mười ba cái bình đặt ở chỗ đất trống trong phòng kho, nàng không quên lấy một ít cho Tiểu Cúc đem về nhà ăn.
Số khoai tây, nàng dự định để phụ thân đem bán hết, còn ớt, nghệ nàng lấy một phần đi phơ khô để ăn lâu dài, một phần đem đi vào không gian trồng lại.
********
Chạng vạng trong thôn lục tục bay lên khói bếp, nàng cắt cá thành lát mỏng xong rồi bỏ vào trong nồi canh đang sôi, cá nấu không mất nhiều thời gian, chưa đến mười lăm phút nàng liền múc ra đặt lên bàn, Tiểu Yên giúp nàng chuẩn bị tốt cá cùng đồ ăn xong liền đi tới phòng gọi mọi người ra dùng cơm.
"Đúng rồi! Lúc trưa làm ít đồ chua!" Đem cơm bưng lên bàn xong, nàng nhớ tới đồ chua, vì thế liền lấy đôi đũa, đem theo một cái chén nhỏ đi tới phòng kho, nhẹ nhàng mở ra cái nắp tròn, một cỗ mùi vị quen thuộc liền xông ra.
"Thành công!" nàng nếm nếm mùi vị, tuy rằng so ra kém với mùi vị vừa cay vừa chua ở hiện đại, nhưng vẫn được coi là ngon miệng.
Mặc dù chưa để lâu nhưng cũng coi như đã ngắm gia vị.
"Nhị tỷ, nương, chúng ta đã trở về!" Trong viện truyền đến tiếng nói Tiểu Phúc, Thạch Đầu từ xa đến gần, nàng cũng cẩn thận đậy lên cái nắp tròn, đem chén nhỏ đã gắp đầy đồ chua bưng lên bàn, "Cơm đã xong, mau đi rửa tay ra ăn".
Tiểu Phúc dùng khăn lau khô tay vừa mới rửa sạch ngồi vào bàn, chưa đi tới cổng nhà đã nghe được mùi thơm đồ ăn nhị tỷ, làm hắn thèm muốn chết.
Nàng để cả nhà ngồi đủ chỗ, liền xới cơm cho mỗi người một chén.
Lưu Đại Sơn ăn nhiều đồ chua nhất, ăn một lần liền yêu thích mùi vị này, ngay cả cá cũng không ăn nhiều như ngày hôm qua, bất đắc dĩ nhị nhi nữ đành phải đi lấy thêm một nửa chén đồ chua cho mình.
"Cũng không thể ăn thêm nữa! Thứ này vị chua nhiều!" Ăn nhiều đối với dạ dày không tốt, tuy rằng cũng là một món đưa cơm"Tích thị nói với tướng công.
Nàng rất hài lòng vì đồ chua nàng làm vừa miệng cá nhà,bữa cơm nhanh liền xong, Tiểu Yên phụ dọn dẹp xong rồi cũng trở về phòng.
Ánh sao lấp lánh mỏng manh đã che kín bầu trời đêm, hiện giờ đã là đêm khuya giờ sửu, trong phòng tối đen.
Nàng mệt mỏi một ngày nên bước lên giường ru hai đứa nhỏ ngủ hết, mình cũng chớp mắt.
Xin cháo các bạn độc giả! Hiện tại mình có việc bận nên việc ra chap có thể sẽ không có thời gian cố định, nhưng mình vẫn sẽ cố gắng ra chap mới đầy đủ, mong các bạn thông cảm cho mình.
Cảm ơn mọi người thời gian qua đã yêu mến tác phẩm" Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại".
Hi vọng các độc giả sẽ đồng hành cùng tác phẩm đến cuối cùng..
Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ ĐạiTác giả: Hạ An KhiếtTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLưu Mạn Mạn nỗ lực cử động chân tay, không để ý đến chỗ đau trên đầu, khẽ động tâm mi, khi cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô nghi ngờ đây có phải là nằm mơ không, Khung cảnh hoàn toàn xa lạ không hề có chút dáng vẻ của thành phố sầm uất, náo nhiệt, ồn ào như ngày thường, quan trọng hơn cô phát hiện chính mình nằm trong một gian phòng đất cực kỳ cũ nát, bốn phía là những bức tường đất được xây tạm bợ, trần nhà thì dùng cỏ tranh đan thành, bên trong phòng cũng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường đất, cạnh giường là cái chậu gỗ bốc lên hơi nóng, trên chậu vắt cái khăn đã sờn phai, kế bên còn một cái tủ tre đã cũ. Trong góc phòng đặt một cái gương đồ hẳn là dùng để chứa y phục, phía trên còn để một bộ y phục đầy mụn vá đã được giặt sạch. Ngoài ra, thì căn phòng không còn dư thừa gì cả. Khoan đã! Đây đâu giống phòng ngủ nhà cô? Mặc dù phòng cô tuy nhỏ nhưng cũng là công sức máy năm trời cày cấy sớm tối mới tích góp đủ tiền mà mua được, những vật dụng bên trong đều được cô bố trí rất cẩn… Về đến nhà nàng đem tất cả số cỏ cắt được để ra sân phơi, một ít đem cho gà ăn, lại vào bếp lấy mấy bao nông sản ra rửa sạch để chuẩn bị ủ chua, đồ chua muốn ngon phải nhờ phần lớn vào thời gian nên nàng phải làm cho kịp dùng vào đông."Tiểu Mạn, con đang làm gì vậy", Tích thị từ phòng bước ra, bà sợ người ta thấy mặt đã khỏi nên khi ra ngoài còn lấy khăn mỏng che gần hết khuôn mặt.Nàng xoay người thấy mẫu thân:"Nương, người sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi?".Tích thị quơ quơ tay:"Ta ở trong phòng, rất bất tiện nên muốn ra ngoài.Mà con có vào trong coi số nông sản chưa? Ta đã nghĩ chúng ta nên tìm biện pháp xử lý chúng, để đó lâu sẽ hư"."Người không cần lo để lâu sẽ hư, con đang muốn đem một phần làm đồ chua, một phần thì dùng vào việc thích hợp"."Được, để ta phụ con làm, hai người thì làm nhanh hơn".Nhìn số dưa chuột, củ cải và cải thảo, nàng cảm thấy có chút làm khó mình, nàng và mẫu thân hai người cũng không có khả năng một bữa liền có thể đem số nông sản này làm hết trong một ngày.Hiện tại phụ thân mới làm ruộng về nên để người nghỉ ngơi, Tiểu Yên thì trông Bánh Bao, Tiểu Phúc và Thạch Đầu càng không được hai đứa về chưa bao lâu đã chạy đi chơi."A Mạn, ta có đồ ngon cho ngươi!"Tiểu Cúc hí hửng đẩy cửa vào, trên tay nàng cầm cái rổ cũ.Nàng nhận rổ bánh từ tay Tiểu Cúc:"Ngươi cho ta bánh thật thơm"."Không chi, ta làm ít cái cho bà bà, nhớ đến ngươi liền đem qua cho ngươi ăn.Ngươi đang làm gì vậy?""Ta muốn làm đồ chua, gửi cho mấy tẩu, thẩm một ít ăn""Ta hiện tại cũng rảnh, để ta phụ cho""Đa tạ ngươi Tiểu Cúc, ta mới nghĩ chỉ có hai người thì không làm hết, may thay có ngươi phụ".Nàng tìm ra mấy cái bình nhỏ rửa sạch sẽ, đổ lượng nước đủ dùng vào trong nồi, sau đó nhóm lửa nấu, một lát sau nước trong nồi đã sôi, nàng nhờ Tiểu Cúc lấy nước nóng tráng sạch lại mấy cái bình nhỏ:"Múc chút nước nóng đem hai cái bình trên bàn súc rửa lại dùm ta"Tiểu Cúc theo lời nói của nàng, đem mấy cái bình tỉ mỉ súc rửa, khiến nàng nguyên bản còn làm không cẩn thận cũng vừa lòng gật gật đầu.Nàng đem nước rót vào mấy cái bình, rót hơn phân nửa bình, thì lấy số dưa chuột, củ cải và cải thảo mẫu thân đã rửa sạch đem đi cắt lát nhỏ vừa miệngTích thị nhìn nhi nữ đao pháp thuần thục, vẫn nhịn không được dặn dò một tiếng cẩn thận."Như thế này được chưa?" Tiểu Cúc dừng lại, để nàng nhìn một chút, đến khi thấy nàng gật đầu, mới nhanh chóng cắt tiếp."Đem mấy củ gừng này đập nát một chút rồi bỏ vào trong bình, còn có cái này," nàng lấy ra một ít ớt cắt lát mỏng "Cũng bỏ vào đi."Tiểu Cúc tuy rằng thấy mùi hoa ớt kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi, nàng có chút chờ mong thứ này làm xong sẽ có mùi vị như thế nào!"Nhất định phải cho muối và đường vào!" Bởi vì nước làm đồ chua lần đầu tiên là nước trong, phải cho đường muối để nó càng ngắm vào."Lại đem dưa chuột,củ cải và cải thảo cắt xong rồi thả vào đi, cải thảo thì cho vào ba bình, dưa chuột cho vào sáu bình và củ cải thì cho vào bốn bình còn lại."Chờ làm xong, "Lấy cái nắp đậy lên, đổ thêm một chút nước lên phía trên, để lâu ăn rất ngon còn bắt cơm!"Ba người đem tổng cộng mười ba cái bình đặt ở chỗ đất trống trong phòng kho, nàng không quên lấy một ít cho Tiểu Cúc đem về nhà ăn.Số khoai tây, nàng dự định để phụ thân đem bán hết, còn ớt, nghệ nàng lấy một phần đi phơ khô để ăn lâu dài, một phần đem đi vào không gian trồng lại.********Chạng vạng trong thôn lục tục bay lên khói bếp, nàng cắt cá thành lát mỏng xong rồi bỏ vào trong nồi canh đang sôi, cá nấu không mất nhiều thời gian, chưa đến mười lăm phút nàng liền múc ra đặt lên bàn, Tiểu Yên giúp nàng chuẩn bị tốt cá cùng đồ ăn xong liền đi tới phòng gọi mọi người ra dùng cơm."Đúng rồi! Lúc trưa làm ít đồ chua!" Đem cơm bưng lên bàn xong, nàng nhớ tới đồ chua, vì thế liền lấy đôi đũa, đem theo một cái chén nhỏ đi tới phòng kho, nhẹ nhàng mở ra cái nắp tròn, một cỗ mùi vị quen thuộc liền xông ra."Thành công!" nàng nếm nếm mùi vị, tuy rằng so ra kém với mùi vị vừa cay vừa chua ở hiện đại, nhưng vẫn được coi là ngon miệng.Mặc dù chưa để lâu nhưng cũng coi như đã ngắm gia vị."Nhị tỷ, nương, chúng ta đã trở về!" Trong viện truyền đến tiếng nói Tiểu Phúc, Thạch Đầu từ xa đến gần, nàng cũng cẩn thận đậy lên cái nắp tròn, đem chén nhỏ đã gắp đầy đồ chua bưng lên bàn, "Cơm đã xong, mau đi rửa tay ra ăn".Tiểu Phúc dùng khăn lau khô tay vừa mới rửa sạch ngồi vào bàn, chưa đi tới cổng nhà đã nghe được mùi thơm đồ ăn nhị tỷ, làm hắn thèm muốn chết.Nàng để cả nhà ngồi đủ chỗ, liền xới cơm cho mỗi người một chén.Lưu Đại Sơn ăn nhiều đồ chua nhất, ăn một lần liền yêu thích mùi vị này, ngay cả cá cũng không ăn nhiều như ngày hôm qua, bất đắc dĩ nhị nhi nữ đành phải đi lấy thêm một nửa chén đồ chua cho mình."Cũng không thể ăn thêm nữa! Thứ này vị chua nhiều!" Ăn nhiều đối với dạ dày không tốt, tuy rằng cũng là một món đưa cơm"Tích thị nói với tướng công.Nàng rất hài lòng vì đồ chua nàng làm vừa miệng cá nhà,bữa cơm nhanh liền xong, Tiểu Yên phụ dọn dẹp xong rồi cũng trở về phòng.Ánh sao lấp lánh mỏng manh đã che kín bầu trời đêm, hiện giờ đã là đêm khuya giờ sửu, trong phòng tối đen.Nàng mệt mỏi một ngày nên bước lên giường ru hai đứa nhỏ ngủ hết, mình cũng chớp mắt.Xin cháo các bạn độc giả! Hiện tại mình có việc bận nên việc ra chap có thể sẽ không có thời gian cố định, nhưng mình vẫn sẽ cố gắng ra chap mới đầy đủ, mong các bạn thông cảm cho mình.Cảm ơn mọi người thời gian qua đã yêu mến tác phẩm" Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại".Hi vọng các độc giả sẽ đồng hành cùng tác phẩm đến cuối cùng..