"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,…
Chương 16: Chương 16
Tổng Tài Bố Đường Cưới Trước Yêu SauTác giả: Công Tử Khinh CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,… Không thể nào, Tần Nguyệt… đã chết rồi.Tuy Văn Diễm là người hạ táng, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối không thể còn sống được!Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh băng.“Cô là ai?”Thẩm Tuấn Trì cảm nhận được sự ác liệt của hắn, cả người cũng thoáng sợ hãi, vừa nghe Tư Kính Đường hỏi chuyện, ông ta lập tức trả lời:“Là, là con gái của tôi, Thẩm Tinh Nguyệt.”Nói xong ông ta hơi đẩy Tần Nguyệt về phía Tư Kính Đường, gượng gạo cười nói:“Con bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, mong Tư tổng không trách.”Tư Kính Đường không đáp, hắn híp mắt nhìn cô gái trước mắt.Thẩm Tinh Nguyệt, Tinh Nguyệt…Tần Nguyệt.Đột nhiên, hắn cong môi cười, chậm rãi nói:“Ông không ngại nếu tôi muốn nói chuyện riêng với con gái của ông chứ?”Ánh mắt Thẩm Tuấn Trì sáng lên, xem ra vẫn còn hy vọng, vì thế ông ta vội vàng đáp:“Không ngại, đương nhiên là tôi không ngại rồi, nhờ Tư tổng giúp đỡ cho, vừa hay buổi chiều tôi còn có cuộc họp, thế phải để con gái phiền Tư tổng rồi.”Tư Kính Đường cười như không cười nhìn ông ta, Thẩm Tuấn Trì biết điều đi ra cửa.Lúc gần đi ông ta còn không quên nhìn Tần nguyệt bằng ánh mắt“Dựa vào con hết đó”.Sau một tiếng đóng cửa, căn phòng to như vậy lập tức chỉ còn lại Tần Nguyệt và Tư Kính Đường.Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Tần Nguyệt, cô nhìn Tư Kính Đường với đôi mắt cảnh giác, tựa như một con thú bị bắt vẫn luôn vận sức chờ phản đòn, cả người đều toát lên vẻ nguy hiểm người lạ chớ đến gần.Chính là ánh mắt này, quật cường oán hận, giống nhau như đúc.Ngực Tư Kính Đường căng chặt, đột nhiên hắn bắt chặt cánh tay cô, Tần Nguyệt giật nảy mình, cô thảm thiết:“Anh muốn gì?”“Chẳng lẽ cô không biết ba cô kêu cô tới đây để làm gì?”Tư Kính Đường trào phúng nhếch môi, bản lĩnh của nhà họ Thẩm thật không nhỏ, đến cả con gái ruột cũng không tha, chỉ tiếc…“Còn trinh chứ?”Tư Kính Đường lạnh lùng nói:“Tôi không bao giờ muốn loại đàn bà không sạch sẽ!”Sắc mặt Tần Nguyệt trắng nhợt, đột nhiên cô nhớ tới cuộc hôn nhân thất bại ba năm đó của bọn họ, nắm tay chợt siết chặt, cô lộ ra ánh mắt trào phúng, châm chọc:“Thế à, theo tôi được biết, hình như vợ trước của Tư tổng có quan hệ mờ ám vớ Văn tổng của tập đoàn Thịnh Viễn, không biết cô ấy có còn trinh hay không?”Sắc mặt Tư Kính Đường trầm xuống, đột nhiên hắn duỗi tay bóp lấy cổ cô, gằn từng tiếng:“Đừng nhắc tới ả ta trước mặt tôi, ả không xứng!”.
Không thể nào, Tần Nguyệt… đã chết rồi.
Tuy Văn Diễm là người hạ táng, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối không thể còn sống được!Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh băng.
“Cô là ai?”Thẩm Tuấn Trì cảm nhận được sự ác liệt của hắn, cả người cũng thoáng sợ hãi, vừa nghe Tư Kính Đường hỏi chuyện, ông ta lập tức trả lời:“Là, là con gái của tôi, Thẩm Tinh Nguyệt.
”Nói xong ông ta hơi đẩy Tần Nguyệt về phía Tư Kính Đường, gượng gạo cười nói:“Con bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, mong Tư tổng không trách.
”Tư Kính Đường không đáp, hắn híp mắt nhìn cô gái trước mắt.
Thẩm Tinh Nguyệt, Tinh Nguyệt…Tần Nguyệt.
Đột nhiên, hắn cong môi cười, chậm rãi nói:“Ông không ngại nếu tôi muốn nói chuyện riêng với con gái của ông chứ?”Ánh mắt Thẩm Tuấn Trì sáng lên, xem ra vẫn còn hy vọng, vì thế ông ta vội vàng đáp:“Không ngại, đương nhiên là tôi không ngại rồi, nhờ Tư tổng giúp đỡ cho, vừa hay buổi chiều tôi còn có cuộc họp, thế phải để con gái phiền Tư tổng rồi.
”Tư Kính Đường cười như không cười nhìn ông ta, Thẩm Tuấn Trì biết điều đi ra cửa.
Lúc gần đi ông ta còn không quên nhìn Tần nguyệt bằng ánh mắt“Dựa vào con hết đó”.
Sau một tiếng đóng cửa, căn phòng to như vậy lập tức chỉ còn lại Tần Nguyệt và Tư Kính Đường.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Tần Nguyệt, cô nhìn Tư Kính Đường với đôi mắt cảnh giác, tựa như một con thú bị bắt vẫn luôn vận sức chờ phản đòn, cả người đều toát lên vẻ nguy hiểm người lạ chớ đến gần.
Chính là ánh mắt này, quật cường oán hận, giống nhau như đúc.
Ngực Tư Kính Đường căng chặt, đột nhiên hắn bắt chặt cánh tay cô, Tần Nguyệt giật nảy mình, cô thảm thiết:“Anh muốn gì?”“Chẳng lẽ cô không biết ba cô kêu cô tới đây để làm gì?”Tư Kính Đường trào phúng nhếch môi, bản lĩnh của nhà họ Thẩm thật không nhỏ, đến cả con gái ruột cũng không tha, chỉ tiếc…“Còn trinh chứ?”Tư Kính Đường lạnh lùng nói:“Tôi không bao giờ muốn loại đàn bà không sạch sẽ!”Sắc mặt Tần Nguyệt trắng nhợt, đột nhiên cô nhớ tới cuộc hôn nhân thất bại ba năm đó của bọn họ, nắm tay chợt siết chặt, cô lộ ra ánh mắt trào phúng, châm chọc:“Thế à, theo tôi được biết, hình như vợ trước của Tư tổng có quan hệ mờ ám vớ Văn tổng của tập đoàn Thịnh Viễn, không biết cô ấy có còn trinh hay không?”Sắc mặt Tư Kính Đường trầm xuống, đột nhiên hắn duỗi tay bóp lấy cổ cô, gằn từng tiếng:“Đừng nhắc tới ả ta trước mặt tôi, ả không xứng!”.
Tổng Tài Bố Đường Cưới Trước Yêu SauTác giả: Công Tử Khinh CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,… Không thể nào, Tần Nguyệt… đã chết rồi.Tuy Văn Diễm là người hạ táng, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối không thể còn sống được!Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh băng.“Cô là ai?”Thẩm Tuấn Trì cảm nhận được sự ác liệt của hắn, cả người cũng thoáng sợ hãi, vừa nghe Tư Kính Đường hỏi chuyện, ông ta lập tức trả lời:“Là, là con gái của tôi, Thẩm Tinh Nguyệt.”Nói xong ông ta hơi đẩy Tần Nguyệt về phía Tư Kính Đường, gượng gạo cười nói:“Con bé còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, mong Tư tổng không trách.”Tư Kính Đường không đáp, hắn híp mắt nhìn cô gái trước mắt.Thẩm Tinh Nguyệt, Tinh Nguyệt…Tần Nguyệt.Đột nhiên, hắn cong môi cười, chậm rãi nói:“Ông không ngại nếu tôi muốn nói chuyện riêng với con gái của ông chứ?”Ánh mắt Thẩm Tuấn Trì sáng lên, xem ra vẫn còn hy vọng, vì thế ông ta vội vàng đáp:“Không ngại, đương nhiên là tôi không ngại rồi, nhờ Tư tổng giúp đỡ cho, vừa hay buổi chiều tôi còn có cuộc họp, thế phải để con gái phiền Tư tổng rồi.”Tư Kính Đường cười như không cười nhìn ông ta, Thẩm Tuấn Trì biết điều đi ra cửa.Lúc gần đi ông ta còn không quên nhìn Tần nguyệt bằng ánh mắt“Dựa vào con hết đó”.Sau một tiếng đóng cửa, căn phòng to như vậy lập tức chỉ còn lại Tần Nguyệt và Tư Kính Đường.Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng Tần Nguyệt, cô nhìn Tư Kính Đường với đôi mắt cảnh giác, tựa như một con thú bị bắt vẫn luôn vận sức chờ phản đòn, cả người đều toát lên vẻ nguy hiểm người lạ chớ đến gần.Chính là ánh mắt này, quật cường oán hận, giống nhau như đúc.Ngực Tư Kính Đường căng chặt, đột nhiên hắn bắt chặt cánh tay cô, Tần Nguyệt giật nảy mình, cô thảm thiết:“Anh muốn gì?”“Chẳng lẽ cô không biết ba cô kêu cô tới đây để làm gì?”Tư Kính Đường trào phúng nhếch môi, bản lĩnh của nhà họ Thẩm thật không nhỏ, đến cả con gái ruột cũng không tha, chỉ tiếc…“Còn trinh chứ?”Tư Kính Đường lạnh lùng nói:“Tôi không bao giờ muốn loại đàn bà không sạch sẽ!”Sắc mặt Tần Nguyệt trắng nhợt, đột nhiên cô nhớ tới cuộc hôn nhân thất bại ba năm đó của bọn họ, nắm tay chợt siết chặt, cô lộ ra ánh mắt trào phúng, châm chọc:“Thế à, theo tôi được biết, hình như vợ trước của Tư tổng có quan hệ mờ ám vớ Văn tổng của tập đoàn Thịnh Viễn, không biết cô ấy có còn trinh hay không?”Sắc mặt Tư Kính Đường trầm xuống, đột nhiên hắn duỗi tay bóp lấy cổ cô, gằn từng tiếng:“Đừng nhắc tới ả ta trước mặt tôi, ả không xứng!”.