"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,…
Chương 43: 43: Tên Đàn Ông Gian Manh Nham Hiểm!
Tổng Tài Bố Đường Cưới Trước Yêu SauTác giả: Công Tử Khinh CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,… Văn Diễm nhìn vào cửa nhà đã đóng chặt của cô, hơi cong khóe môi, thản nhiên nói:“Vào đi.”Anh đồng ý nhanh như vậy khiến Tần Nguyệt thoáng xấu hổ vì chuyện đã làm ban ngày.Cô nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm, mà ở chỗ cô không nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông lóe lên một tia thâm sâu.Sau khi tắm rửa xong, Tần Nguyệt cảm giác cả người đều thoải mái, trong phòng tắm, cô chỉ sấy tóc khô một nửa rồi vội cầm quần áo bước ra.Văn Diễm đang ngồi trên sô pha xem TV, Tần Nguyệt nắm thật chặt quần áo trong tay, chậm rãi đi qua nói:“Tôi đã tắm xong, làm phiền anh rồi.”Văn Diễm nghe thấy thế, ánh mắt anh dời khỏi TV rồi từ từ giương mắt nhìn cô, anh hờ hững đáp:“Không có gì.”Lúc này cô chẳng khác gì khẩu phật tâm xà, trong lòng Tần Nguyệt thầm khinh bỉ, nhưng trên mặt thì vẫn nở cười giả trân:“Vậy gặp lại sau, ngủ ngon.”“Ừm.”Văn Diễm nhìn theo bóng mèo Ba Tư rời đi, anh đứng dậy rót một ly nước thủy, nhấp một ngụm, sau đó xoay người trở về phòng.“Mé! Tên xấu xa này!”Tần Nguyệt dùng một chân đá vào cửa, cắn môi oán hận nhìn về phía nhà Văn Diễm.Đáng ghét, nhất định là anh cố ý, nếu chiều nay anh đã có thể nhắc cô là vặn sai hướng chìa khóa thì sao anh lại không biết chìa khóa của cô không thể dùng được?Chẳng trách anh lại tốt bụng để cô vào nhà như vậy, tên mất nết này nhất định là đang cố tình tìm cách khiến cô chui đầu vào lưới làm cái gì mà “đối tượng kết hôn” của anh.Nghĩ đến đây, Trong lòng Tần Nguyệt vừa lại tức lại vừa hận.Hôm nay bà đây cứ cố tình không đi cầu xin tên hách dịch nhà anh đấy!Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng gõ cửa mà anh mong đợi lại không xuất hiện.Văn Diễm đóng sách lại, anh xoay hai vòng trong phòng khách, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà mặc thêm quần áo đi ra ngoài.Trên hành lang yên tĩnh, đèn vẫn còn sáng, Văn Diễm nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt bên cạnh, không khỏi hơi nhíu mày.Sau đó anh cất bước đi qua, ngay sau đó sắc mặt Văn Diễm chợt trở nên căng thẳng.Giờ đây cô mèo Ba Tư kiêu ngạo kia đang ngồi kiểu nửa dựa vào tường trên mặt đất ngủ, cả cơ thể nhỏ nhắn co lại thành một cục, khến người ta vừa thương lại vừa ghét.Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia hờn giận, rồi lại nhanh chóng chìm vào đáy biển.Anh khẽ thở dài, khom lưng bế cô mèo Ba Tư quật cường lên, xoay người đi về phía nhà của mình.Dường như cảm nhận được hơi ấm, mèo Ba Tư thoải mái ưm một tiếng, rồi lẩm bẩm nói:“Daddy, em muốn anh…”.
Văn Diễm nhìn vào cửa nhà đã đóng chặt của cô, hơi cong khóe môi, thản nhiên nói:“Vào đi.
”Anh đồng ý nhanh như vậy khiến Tần Nguyệt thoáng xấu hổ vì chuyện đã làm ban ngày.
Cô nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm, mà ở chỗ cô không nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông lóe lên một tia thâm sâu.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Nguyệt cảm giác cả người đều thoải mái, trong phòng tắm, cô chỉ sấy tóc khô một nửa rồi vội cầm quần áo bước ra.
Văn Diễm đang ngồi trên sô pha xem TV, Tần Nguyệt nắm thật chặt quần áo trong tay, chậm rãi đi qua nói:“Tôi đã tắm xong, làm phiền anh rồi.
”Văn Diễm nghe thấy thế, ánh mắt anh dời khỏi TV rồi từ từ giương mắt nhìn cô, anh hờ hững đáp:“Không có gì.
”Lúc này cô chẳng khác gì khẩu phật tâm xà, trong lòng Tần Nguyệt thầm khinh bỉ, nhưng trên mặt thì vẫn nở cười giả trân:“Vậy gặp lại sau, ngủ ngon.
”“Ừm.
”Văn Diễm nhìn theo bóng mèo Ba Tư rời đi, anh đứng dậy rót một ly nước thủy, nhấp một ngụm, sau đó xoay người trở về phòng.
“Mé! Tên xấu xa này!”Tần Nguyệt dùng một chân đá vào cửa, cắn môi oán hận nhìn về phía nhà Văn Diễm.
Đáng ghét, nhất định là anh cố ý, nếu chiều nay anh đã có thể nhắc cô là vặn sai hướng chìa khóa thì sao anh lại không biết chìa khóa của cô không thể dùng được?Chẳng trách anh lại tốt bụng để cô vào nhà như vậy, tên mất nết này nhất định là đang cố tình tìm cách khiến cô chui đầu vào lưới làm cái gì mà “đối tượng kết hôn” của anh.
Nghĩ đến đây, Trong lòng Tần Nguyệt vừa lại tức lại vừa hận.
Hôm nay bà đây cứ cố tình không đi cầu xin tên hách dịch nhà anh đấy!Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng gõ cửa mà anh mong đợi lại không xuất hiện.
Văn Diễm đóng sách lại, anh xoay hai vòng trong phòng khách, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà mặc thêm quần áo đi ra ngoài.
Trên hành lang yên tĩnh, đèn vẫn còn sáng, Văn Diễm nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt bên cạnh, không khỏi hơi nhíu mày.
Sau đó anh cất bước đi qua, ngay sau đó sắc mặt Văn Diễm chợt trở nên căng thẳng.
Giờ đây cô mèo Ba Tư kiêu ngạo kia đang ngồi kiểu nửa dựa vào tường trên mặt đất ngủ, cả cơ thể nhỏ nhắn co lại thành một cục, khến người ta vừa thương lại vừa ghét.
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia hờn giận, rồi lại nhanh chóng chìm vào đáy biển.
Anh khẽ thở dài, khom lưng bế cô mèo Ba Tư quật cường lên, xoay người đi về phía nhà của mình.
Dường như cảm nhận được hơi ấm, mèo Ba Tư thoải mái ưm một tiếng, rồi lẩm bẩm nói:“Daddy, em muốn anh…”.
Tổng Tài Bố Đường Cưới Trước Yêu SauTác giả: Công Tử Khinh CaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Em không ngoan gì cả, em không được chạy lung tung như thế. Em còn không cho người ta tiêm thuốc, không phải trước kia nghe lời lắm sao, chẹp chẹp! "Trong không khí ẩm ướt vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến người ta rét run cả người. Tần Nguyệt run rẩy, cánh tay bị tiêm thuốc tê cứng, khiến cô không động đậy được. Nhưng nghe người đàn ông nói, cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn bóng người lờ mờ trước mắt theo bản năng, sau đó vùng vẫy, nói bằng giọng khản đặc:"Tư Kính Đường, cha tôi đâu? Nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ không tha cho anh!"Ánh mắt người đàn ông trước mặt chợt trở nên thâm trầm, bên khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu. Hắn cúi người xuống, giữ lấy cái cằm gầy mảnh của cô, lạnh lùng nói:"Cô đợi đi, nhưng cô cảm thấy mình có cơ hội rời khỏi nơi này không?""Nếu không ra được, tôi sẽ đồng quy vu tận với tên súc sinh như anh!"Tần Nguyệt nghiến răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ thù hận đậm sâu. Người đàn ông sầm mặt lại, bỏ cằm cô ra,… Văn Diễm nhìn vào cửa nhà đã đóng chặt của cô, hơi cong khóe môi, thản nhiên nói:“Vào đi.”Anh đồng ý nhanh như vậy khiến Tần Nguyệt thoáng xấu hổ vì chuyện đã làm ban ngày.Cô nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm, mà ở chỗ cô không nhìn thấy, ánh mắt người đàn ông lóe lên một tia thâm sâu.Sau khi tắm rửa xong, Tần Nguyệt cảm giác cả người đều thoải mái, trong phòng tắm, cô chỉ sấy tóc khô một nửa rồi vội cầm quần áo bước ra.Văn Diễm đang ngồi trên sô pha xem TV, Tần Nguyệt nắm thật chặt quần áo trong tay, chậm rãi đi qua nói:“Tôi đã tắm xong, làm phiền anh rồi.”Văn Diễm nghe thấy thế, ánh mắt anh dời khỏi TV rồi từ từ giương mắt nhìn cô, anh hờ hững đáp:“Không có gì.”Lúc này cô chẳng khác gì khẩu phật tâm xà, trong lòng Tần Nguyệt thầm khinh bỉ, nhưng trên mặt thì vẫn nở cười giả trân:“Vậy gặp lại sau, ngủ ngon.”“Ừm.”Văn Diễm nhìn theo bóng mèo Ba Tư rời đi, anh đứng dậy rót một ly nước thủy, nhấp một ngụm, sau đó xoay người trở về phòng.“Mé! Tên xấu xa này!”Tần Nguyệt dùng một chân đá vào cửa, cắn môi oán hận nhìn về phía nhà Văn Diễm.Đáng ghét, nhất định là anh cố ý, nếu chiều nay anh đã có thể nhắc cô là vặn sai hướng chìa khóa thì sao anh lại không biết chìa khóa của cô không thể dùng được?Chẳng trách anh lại tốt bụng để cô vào nhà như vậy, tên mất nết này nhất định là đang cố tình tìm cách khiến cô chui đầu vào lưới làm cái gì mà “đối tượng kết hôn” của anh.Nghĩ đến đây, Trong lòng Tần Nguyệt vừa lại tức lại vừa hận.Hôm nay bà đây cứ cố tình không đi cầu xin tên hách dịch nhà anh đấy!Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng gõ cửa mà anh mong đợi lại không xuất hiện.Văn Diễm đóng sách lại, anh xoay hai vòng trong phòng khách, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà mặc thêm quần áo đi ra ngoài.Trên hành lang yên tĩnh, đèn vẫn còn sáng, Văn Diễm nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt bên cạnh, không khỏi hơi nhíu mày.Sau đó anh cất bước đi qua, ngay sau đó sắc mặt Văn Diễm chợt trở nên căng thẳng.Giờ đây cô mèo Ba Tư kiêu ngạo kia đang ngồi kiểu nửa dựa vào tường trên mặt đất ngủ, cả cơ thể nhỏ nhắn co lại thành một cục, khến người ta vừa thương lại vừa ghét.Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia hờn giận, rồi lại nhanh chóng chìm vào đáy biển.Anh khẽ thở dài, khom lưng bế cô mèo Ba Tư quật cường lên, xoay người đi về phía nhà của mình.Dường như cảm nhận được hơi ấm, mèo Ba Tư thoải mái ưm một tiếng, rồi lẩm bẩm nói:“Daddy, em muốn anh…”.