Tác giả:

"Gian lận, chắc chắn là cô ta gian lận, một người luôn đứng nhất từ dưới lên như cô ta, làm sao có thể thi được điểm tuyệt đối như vậy?" Tống Ngọc Linh phẫn nộ đập bàn đứng phất dậy, nhìn vào cô gái có mái tóc bạch kim đang hờ hững ngồi ở góc lớp nhìn ra bên ngoài mà gào lên. Cô ta thật sự không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Một con vịt xấu xí, một tiện nhân do tiểu tam sinh ra như Mộ Nhược Vi, làm sao có thể trong một thời gian ngắn mà thay đổi chóng mặt đến như vậy? Rõ ràng trước đây cô ta là một con ả xấu xí, là đối tượng để mọi người phỉ nhổ. Nhưng sau có mấy tháng, ngày cô ta trở về trường dường như trở thành nữ thần của Trường Số 1 này. Mái tóc bạch kim nổi bậc dài đến thắt lưng, *nhân diện hoa đào, nguyệt mi tinh nhãn, thần hồng xỉ bạch. Làn da trắng noãn nà không một tì vết, đã thế cái khí chất băng lãnh thoát tục trên người cô ta từ đâu mà ra? Một con vịt xấu xí lại có thể biến thành mỹ nữ nghìn năm có một chỉ sau vài tháng, dù là phẩu thuật thẩm mĩ cũng chẳng…

Chương 630: Chạy bộ buổi sáng

Song TrùngTác giả: Verty SarielTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Gian lận, chắc chắn là cô ta gian lận, một người luôn đứng nhất từ dưới lên như cô ta, làm sao có thể thi được điểm tuyệt đối như vậy?" Tống Ngọc Linh phẫn nộ đập bàn đứng phất dậy, nhìn vào cô gái có mái tóc bạch kim đang hờ hững ngồi ở góc lớp nhìn ra bên ngoài mà gào lên. Cô ta thật sự không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Một con vịt xấu xí, một tiện nhân do tiểu tam sinh ra như Mộ Nhược Vi, làm sao có thể trong một thời gian ngắn mà thay đổi chóng mặt đến như vậy? Rõ ràng trước đây cô ta là một con ả xấu xí, là đối tượng để mọi người phỉ nhổ. Nhưng sau có mấy tháng, ngày cô ta trở về trường dường như trở thành nữ thần của Trường Số 1 này. Mái tóc bạch kim nổi bậc dài đến thắt lưng, *nhân diện hoa đào, nguyệt mi tinh nhãn, thần hồng xỉ bạch. Làn da trắng noãn nà không một tì vết, đã thế cái khí chất băng lãnh thoát tục trên người cô ta từ đâu mà ra? Một con vịt xấu xí lại có thể biến thành mỹ nữ nghìn năm có một chỉ sau vài tháng, dù là phẩu thuật thẩm mĩ cũng chẳng… Về đến trường, Kỷ Thần Hi cảm thấy một sự khó hiểu không thể giải thích nổi khi nhìn thấy Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn bám sát phía sau cô. Họ không có thẻ sinh viên của Đại Học A, vậy làm sao có thể vào trường được?Nhưng khi vừa quay xe và dừng lại tại cổng ký túc xá, cô bất ngờ phát hiện hai người đó đang cầm thẻ sinh viên của trường trên tay, thậm chí là thẻ thật với thông tin hoàn hảo.Hoá ra họ đã khéo léo điều chỉnh hồ sơ cá nhân của mình để trở thành sinh viên của trường, để thuận tiện cho việc bảo vệ cô. Kỷ Thần Hi thực sự không còn gì để nói, chỉ cảm thấy cạn lời vì họ có thể làm đến bước này.Cô không buồn nói gì thêm nữa, cũng chẳng thể đuổi họ đi, chỉ lặng lẽ đi bộ về phòng ký túc xá, trong lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Khi cô lên đến phòng, đã gần mười một giờ tối. Cô mở cửa nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động để không làm phiền hai người bạn đang nghỉ ngơi.Trong phòng, Kỷ Thần Hi lấy quần áo từ chiếc tủ cạnh giường rồi vào nhà vệ sinh, đánh răng, tắm rửa và thay đồ ngủ. Mọi động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Đầu óc cô đã mệt mỏi đến mức chỉ mong được nghỉ ngơi, dù cả đêm cô chưa bỏ gì vào bụng.Khi leo lên giường, cảm giác mềm mại của ga trải giường làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô lấy điện thoại ra để kiểm tra, chỉ để thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ nhiều người. Ánh sáng từ màn hình làm đầu cô thêm phần nhức nhối. Cô chỉ nhắn một tin nhắn cho Tịch Cảnh Dương, thông báo rằng cô đã về đến trường và dặn anh không nên thức quá khuya vì công việc. Sau đó, cô tắt máy đi.Cô cũng nghĩ đến việc ngày mai sẽ phải thay sim mới và tạo tài khoản Z chat mới thì tốt hơn. Cô không muốn bị làm phiền thêm bởi bất kỳ ai trong tình trạng mệt mỏi này.Khi đã nằm yên trên giường, Kỷ Thần Hi cảm thấy cơ thể mình rã rời. Ngày hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, từ việc giải quyết đủ thứ vấn đề đến việc chạy tới chạy lui chỗ này chỗ kia, rồi còn phải đấu tay đôi với tên biến dị kia, mọi việc đều bào sức cô đến cực hạn.Cô định mở điện thoại lên để cài đặt báo thức cho sáng mai, nhưng nhìn vào đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, cô chỉ mím môi cười khổ rồi ném điện thoại xuống gối. Quyết định dễ dàng đưa ra: không cần báo thức, cô sẽ tự dậy sớm thôi.Nhắm mắt lại, Kỷ Thần Hi thở dài, cơ thể bắt đầu thả lỏng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau vừa đúng năm giờ, Kỷ Thần Hi đã tỉnh giấc. Do hôm qua quá mệt mỏi, cô đã có một giấc ngủ sâu. Kể từ khi khôi phục trí nhớ, cô cũng không còn thường xuyên bị ác mộng như trước. Ánh sáng mờ mờ của bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ, tạo ra những vệt sáng mờ trên tường.Cô đưa mắt nhìn quanh phòng. Mặc dù mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng đêm, cô có thể nhận ra Đường Tử và Mục Duyệt Hề vẫn chưa thức dậy. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, không muốn làm phiền hai người bạn vẫn còn say giấc. Cô mở tủ quần áo, chọn một bộ quần áo thể thao đơn giản rồi đi vào nhà vệ sinh.Khi cô trở ra, Đường Tử đã dụi dụi mắt, ngồi dậy trong trạng thái ngái ngủ. Cô hỏi với giọng khẽ, vẻ mặt vẫn còn mơ màng:"Hi Thần...đêm qua cậu về lúc nào thế?"Kỷ Thần Hi mỉm cười, cẩn thận không tạo ra tiếng động lớn, hỏi lại:"Có muốn chạy bộ cùng mình không?"Đường Tử mơ màng nhìn cô, mắt vẫn còn nhắm nghiền một chút, nhưng rồi ánh mắt cô sáng lên:"Được chứ được chứ, đợi mình một chút, mình thay đồ ngay đây!"Kỷ Thần Hi gật đầu, không làm phiền nữa, quay về phía cửa sổ để hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Sau vài phút, Đường Tử cũng đã thay quần áo thể thao và sẵn sàng ra ngoài. Mục Duyệt Hề vẫn còn ngủ say, có lẽ hôm qua mệt mỏi hơn, nên Kỷ Thần Hi không đánh thức cô.Cả hai ra ngoài, ánh sáng mờ của bình minh dần trở nên rõ nét hơn. Không khí buổi sáng trong lành, và tiếng chim hót nhẹ nhàng làm cho bầu không khí thêm phần thư giãn.Lúc này trên sân thể thao của trường cũng có một vài người dậy từ rất sớm để tập thể dục và chạy bộ. Đường Tử vừa chạy theo Kỷ Thần Hi vừa ngáp ngắn ngáp dài nói:"Nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tớ thức sớm để chạy bộ đó."Kỷ Thần Hi điều chỉnh tốc độ của bản thân để Đường Tử không bị tuột lại phía sau, cười đáp:"Chạy bộ buổi sáng thường xuyên, tốt cho sức khoẻ."Cả ba người bạn cùng phòng này của cô vừa nhìn liền biết là mọt sách, họ thích việc học hơn rèn luyện thể thao cũng không phải điều gì khó hiểu.Thứ mà Kỷ Thần Hi khó hiểu nhất lúc này, chính là con mịa nó sao cô lại gặp tên họ Bách kia nữa rồi thế? Cái duyên phận nghiệt ngã gì nữa đây?

Về đến trường, Kỷ Thần Hi cảm thấy một sự khó hiểu không thể giải thích nổi khi nhìn thấy Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn bám sát phía sau cô. Họ không có thẻ sinh viên của Đại Học A, vậy làm sao có thể vào trường được?

Nhưng khi vừa quay xe và dừng lại tại cổng ký túc xá, cô bất ngờ phát hiện hai người đó đang cầm thẻ sinh viên của trường trên tay, thậm chí là thẻ thật với thông tin hoàn hảo.

Hoá ra họ đã khéo léo điều chỉnh hồ sơ cá nhân của mình để trở thành sinh viên của trường, để thuận tiện cho việc bảo vệ cô. Kỷ Thần Hi thực sự không còn gì để nói, chỉ cảm thấy cạn lời vì họ có thể làm đến bước này.

Cô không buồn nói gì thêm nữa, cũng chẳng thể đuổi họ đi, chỉ lặng lẽ đi bộ về phòng ký túc xá, trong lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Khi cô lên đến phòng, đã gần mười một giờ tối. Cô mở cửa nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động để không làm phiền hai người bạn đang nghỉ ngơi.

Trong phòng, Kỷ Thần Hi lấy quần áo từ chiếc tủ cạnh giường rồi vào nhà vệ sinh, đánh răng, tắm rửa và thay đồ ngủ. Mọi động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Đầu óc cô đã mệt mỏi đến mức chỉ mong được nghỉ ngơi, dù cả đêm cô chưa bỏ gì vào bụng.

Khi leo lên giường, cảm giác mềm mại của ga trải giường làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô lấy điện thoại ra để kiểm tra, chỉ để thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ nhiều người. Ánh sáng từ màn hình làm đầu cô thêm phần nhức nhối. Cô chỉ nhắn một tin nhắn cho Tịch Cảnh Dương, thông báo rằng cô đã về đến trường và dặn anh không nên thức quá khuya vì công việc. Sau đó, cô tắt máy đi.

Cô cũng nghĩ đến việc ngày mai sẽ phải thay sim mới và tạo tài khoản Z chat mới thì tốt hơn. Cô không muốn bị làm phiền thêm bởi bất kỳ ai trong tình trạng mệt mỏi này.

Khi đã nằm yên trên giường, Kỷ Thần Hi cảm thấy cơ thể mình rã rời. Ngày hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, từ việc giải quyết đủ thứ vấn đề đến việc chạy tới chạy lui chỗ này chỗ kia, rồi còn phải đấu tay đôi với tên biến dị kia, mọi việc đều bào sức cô đến cực hạn.

Cô định mở điện thoại lên để cài đặt báo thức cho sáng mai, nhưng nhìn vào đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, cô chỉ mím môi cười khổ rồi ném điện thoại xuống gối. Quyết định dễ dàng đưa ra: không cần báo thức, cô sẽ tự dậy sớm thôi.

Nhắm mắt lại, Kỷ Thần Hi thở dài, cơ thể bắt đầu thả lỏng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau vừa đúng năm giờ, Kỷ Thần Hi đã tỉnh giấc. Do hôm qua quá mệt mỏi, cô đã có một giấc ngủ sâu. Kể từ khi khôi phục trí nhớ, cô cũng không còn thường xuyên bị ác mộng như trước. Ánh sáng mờ mờ của bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ, tạo ra những vệt sáng mờ trên tường.

Cô đưa mắt nhìn quanh phòng. Mặc dù mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng đêm, cô có thể nhận ra Đường Tử và Mục Duyệt Hề vẫn chưa thức dậy. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, không muốn làm phiền hai người bạn vẫn còn say giấc. Cô mở tủ quần áo, chọn một bộ quần áo thể thao đơn giản rồi đi vào nhà vệ sinh.

Khi cô trở ra, Đường Tử đã dụi dụi mắt, ngồi dậy trong trạng thái ngái ngủ. Cô hỏi với giọng khẽ, vẻ mặt vẫn còn mơ màng:"Hi Thần...đêm qua cậu về lúc nào thế?"

Kỷ Thần Hi mỉm cười, cẩn thận không tạo ra tiếng động lớn, hỏi lại:"Có muốn chạy bộ cùng mình không?"

Đường Tử mơ màng nhìn cô, mắt vẫn còn nhắm nghiền một chút, nhưng rồi ánh mắt cô sáng lên:"Được chứ được chứ, đợi mình một chút, mình thay đồ ngay đây!"

Kỷ Thần Hi gật đầu, không làm phiền nữa, quay về phía cửa sổ để hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Sau vài phút, Đường Tử cũng đã thay quần áo thể thao và sẵn sàng ra ngoài. Mục Duyệt Hề vẫn còn ngủ say, có lẽ hôm qua mệt mỏi hơn, nên Kỷ Thần Hi không đánh thức cô.

Cả hai ra ngoài, ánh sáng mờ của bình minh dần trở nên rõ nét hơn. Không khí buổi sáng trong lành, và tiếng chim hót nhẹ nhàng làm cho bầu không khí thêm phần thư giãn.

Lúc này trên sân thể thao của trường cũng có một vài người dậy từ rất sớm để tập thể dục và chạy bộ. Đường Tử vừa chạy theo Kỷ Thần Hi vừa ngáp ngắn ngáp dài nói:"Nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tớ thức sớm để chạy bộ đó."

Kỷ Thần Hi điều chỉnh tốc độ của bản thân để Đường Tử không bị tuột lại phía sau, cười đáp:"Chạy bộ buổi sáng thường xuyên, tốt cho sức khoẻ."

Cả ba người bạn cùng phòng này của cô vừa nhìn liền biết là mọt sách, họ thích việc học hơn rèn luyện thể thao cũng không phải điều gì khó hiểu.

Thứ mà Kỷ Thần Hi khó hiểu nhất lúc này, chính là con mịa nó sao cô lại gặp tên họ Bách kia nữa rồi thế? Cái duyên phận nghiệt ngã gì nữa đây?

Song TrùngTác giả: Verty SarielTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Gian lận, chắc chắn là cô ta gian lận, một người luôn đứng nhất từ dưới lên như cô ta, làm sao có thể thi được điểm tuyệt đối như vậy?" Tống Ngọc Linh phẫn nộ đập bàn đứng phất dậy, nhìn vào cô gái có mái tóc bạch kim đang hờ hững ngồi ở góc lớp nhìn ra bên ngoài mà gào lên. Cô ta thật sự không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Một con vịt xấu xí, một tiện nhân do tiểu tam sinh ra như Mộ Nhược Vi, làm sao có thể trong một thời gian ngắn mà thay đổi chóng mặt đến như vậy? Rõ ràng trước đây cô ta là một con ả xấu xí, là đối tượng để mọi người phỉ nhổ. Nhưng sau có mấy tháng, ngày cô ta trở về trường dường như trở thành nữ thần của Trường Số 1 này. Mái tóc bạch kim nổi bậc dài đến thắt lưng, *nhân diện hoa đào, nguyệt mi tinh nhãn, thần hồng xỉ bạch. Làn da trắng noãn nà không một tì vết, đã thế cái khí chất băng lãnh thoát tục trên người cô ta từ đâu mà ra? Một con vịt xấu xí lại có thể biến thành mỹ nữ nghìn năm có một chỉ sau vài tháng, dù là phẩu thuật thẩm mĩ cũng chẳng… Về đến trường, Kỷ Thần Hi cảm thấy một sự khó hiểu không thể giải thích nổi khi nhìn thấy Phụ Hí và Nhai Tệ vẫn bám sát phía sau cô. Họ không có thẻ sinh viên của Đại Học A, vậy làm sao có thể vào trường được?Nhưng khi vừa quay xe và dừng lại tại cổng ký túc xá, cô bất ngờ phát hiện hai người đó đang cầm thẻ sinh viên của trường trên tay, thậm chí là thẻ thật với thông tin hoàn hảo.Hoá ra họ đã khéo léo điều chỉnh hồ sơ cá nhân của mình để trở thành sinh viên của trường, để thuận tiện cho việc bảo vệ cô. Kỷ Thần Hi thực sự không còn gì để nói, chỉ cảm thấy cạn lời vì họ có thể làm đến bước này.Cô không buồn nói gì thêm nữa, cũng chẳng thể đuổi họ đi, chỉ lặng lẽ đi bộ về phòng ký túc xá, trong lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Khi cô lên đến phòng, đã gần mười một giờ tối. Cô mở cửa nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động để không làm phiền hai người bạn đang nghỉ ngơi.Trong phòng, Kỷ Thần Hi lấy quần áo từ chiếc tủ cạnh giường rồi vào nhà vệ sinh, đánh răng, tắm rửa và thay đồ ngủ. Mọi động tác đều nhẹ nhàng và cẩn thận. Đầu óc cô đã mệt mỏi đến mức chỉ mong được nghỉ ngơi, dù cả đêm cô chưa bỏ gì vào bụng.Khi leo lên giường, cảm giác mềm mại của ga trải giường làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô lấy điện thoại ra để kiểm tra, chỉ để thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ nhiều người. Ánh sáng từ màn hình làm đầu cô thêm phần nhức nhối. Cô chỉ nhắn một tin nhắn cho Tịch Cảnh Dương, thông báo rằng cô đã về đến trường và dặn anh không nên thức quá khuya vì công việc. Sau đó, cô tắt máy đi.Cô cũng nghĩ đến việc ngày mai sẽ phải thay sim mới và tạo tài khoản Z chat mới thì tốt hơn. Cô không muốn bị làm phiền thêm bởi bất kỳ ai trong tình trạng mệt mỏi này.Khi đã nằm yên trên giường, Kỷ Thần Hi cảm thấy cơ thể mình rã rời. Ngày hôm nay đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, từ việc giải quyết đủ thứ vấn đề đến việc chạy tới chạy lui chỗ này chỗ kia, rồi còn phải đấu tay đôi với tên biến dị kia, mọi việc đều bào sức cô đến cực hạn.Cô định mở điện thoại lên để cài đặt báo thức cho sáng mai, nhưng nhìn vào đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, cô chỉ mím môi cười khổ rồi ném điện thoại xuống gối. Quyết định dễ dàng đưa ra: không cần báo thức, cô sẽ tự dậy sớm thôi.Nhắm mắt lại, Kỷ Thần Hi thở dài, cơ thể bắt đầu thả lỏng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau vừa đúng năm giờ, Kỷ Thần Hi đã tỉnh giấc. Do hôm qua quá mệt mỏi, cô đã có một giấc ngủ sâu. Kể từ khi khôi phục trí nhớ, cô cũng không còn thường xuyên bị ác mộng như trước. Ánh sáng mờ mờ của bình minh bắt đầu len lỏi qua khe cửa sổ, tạo ra những vệt sáng mờ trên tường.Cô đưa mắt nhìn quanh phòng. Mặc dù mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng đêm, cô có thể nhận ra Đường Tử và Mục Duyệt Hề vẫn chưa thức dậy. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, không muốn làm phiền hai người bạn vẫn còn say giấc. Cô mở tủ quần áo, chọn một bộ quần áo thể thao đơn giản rồi đi vào nhà vệ sinh.Khi cô trở ra, Đường Tử đã dụi dụi mắt, ngồi dậy trong trạng thái ngái ngủ. Cô hỏi với giọng khẽ, vẻ mặt vẫn còn mơ màng:"Hi Thần...đêm qua cậu về lúc nào thế?"Kỷ Thần Hi mỉm cười, cẩn thận không tạo ra tiếng động lớn, hỏi lại:"Có muốn chạy bộ cùng mình không?"Đường Tử mơ màng nhìn cô, mắt vẫn còn nhắm nghiền một chút, nhưng rồi ánh mắt cô sáng lên:"Được chứ được chứ, đợi mình một chút, mình thay đồ ngay đây!"Kỷ Thần Hi gật đầu, không làm phiền nữa, quay về phía cửa sổ để hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Sau vài phút, Đường Tử cũng đã thay quần áo thể thao và sẵn sàng ra ngoài. Mục Duyệt Hề vẫn còn ngủ say, có lẽ hôm qua mệt mỏi hơn, nên Kỷ Thần Hi không đánh thức cô.Cả hai ra ngoài, ánh sáng mờ của bình minh dần trở nên rõ nét hơn. Không khí buổi sáng trong lành, và tiếng chim hót nhẹ nhàng làm cho bầu không khí thêm phần thư giãn.Lúc này trên sân thể thao của trường cũng có một vài người dậy từ rất sớm để tập thể dục và chạy bộ. Đường Tử vừa chạy theo Kỷ Thần Hi vừa ngáp ngắn ngáp dài nói:"Nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tớ thức sớm để chạy bộ đó."Kỷ Thần Hi điều chỉnh tốc độ của bản thân để Đường Tử không bị tuột lại phía sau, cười đáp:"Chạy bộ buổi sáng thường xuyên, tốt cho sức khoẻ."Cả ba người bạn cùng phòng này của cô vừa nhìn liền biết là mọt sách, họ thích việc học hơn rèn luyện thể thao cũng không phải điều gì khó hiểu.Thứ mà Kỷ Thần Hi khó hiểu nhất lúc này, chính là con mịa nó sao cô lại gặp tên họ Bách kia nữa rồi thế? Cái duyên phận nghiệt ngã gì nữa đây?

Chương 630: Chạy bộ buổi sáng