Tác giả:

Chapter 1: Cuộc gặp gỡ bất ngờ Một cô gái đang ngồi bên ghế đá công viên mân mê ổ bánh mì "lăm le cho vào miệng cạp" thì vừa lúc cô đưa ổ bánh mì lên cạp thì một đám đàn ông cỡ chừng 30-40 tuổi chạy tới miệng hét lên: _Nó kia kìa!!!! Giật mình cô quay lại nhìn. Phản xạ nhanh cô cầm ổ bánh mì thật chặt trong tay rồi vọt lẹ. Miệng lầm bầm oán trách đám người đang đuổi theo mình: _Trời à, ít ra cũng phải để tôi ăn xong ổ bánh mì mới có sức chạy tiếp chứ!!!! vừa nói vừa thở không ra hơi cô biết sức lực mình sắp hết hạn nên đánh liều lủi đầu vào một nơi không dành cho cô: WC NAM. >" Nhìn quanh không thấy ai nên cô lẻn vào phòng thật nhanh và đóng cửa lại. Ngồi trên nắp bồn cầu thở hổn hển. Phương châm lúc này của cô là: _"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!! Lúc này cô mới không dám thở mạnh nữa mà cố gắng lắng nghe tình hình bên ngoài. Cô nghe loáng thoáng tiếng chữi rủi của bọn người đuổi theo cô: _Mẹ kiếp, nó lại thoát nữa rồi!!!! Giọng một thằng khác chen vào: _Đ***m ba nó…

Chương 3

Cô Vợ Bất Đắc DĩTác giả: Peduyen1993Truyện Ngôn TìnhChapter 1: Cuộc gặp gỡ bất ngờ Một cô gái đang ngồi bên ghế đá công viên mân mê ổ bánh mì "lăm le cho vào miệng cạp" thì vừa lúc cô đưa ổ bánh mì lên cạp thì một đám đàn ông cỡ chừng 30-40 tuổi chạy tới miệng hét lên: _Nó kia kìa!!!! Giật mình cô quay lại nhìn. Phản xạ nhanh cô cầm ổ bánh mì thật chặt trong tay rồi vọt lẹ. Miệng lầm bầm oán trách đám người đang đuổi theo mình: _Trời à, ít ra cũng phải để tôi ăn xong ổ bánh mì mới có sức chạy tiếp chứ!!!! vừa nói vừa thở không ra hơi cô biết sức lực mình sắp hết hạn nên đánh liều lủi đầu vào một nơi không dành cho cô: WC NAM. >" Nhìn quanh không thấy ai nên cô lẻn vào phòng thật nhanh và đóng cửa lại. Ngồi trên nắp bồn cầu thở hổn hển. Phương châm lúc này của cô là: _"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!! Lúc này cô mới không dám thở mạnh nữa mà cố gắng lắng nghe tình hình bên ngoài. Cô nghe loáng thoáng tiếng chữi rủi của bọn người đuổi theo cô: _Mẹ kiếp, nó lại thoát nữa rồi!!!! Giọng một thằng khác chen vào: _Đ***m ba nó… Chapter 2: Oan gia ngõ hẹpThời gian cứ thế trôi qua cũng gần một tuần lễ và cha con cô cuối cùng sau những lần trốn tránh bà chủ nhà cũng bị bả bắt gặp và kết quả là dọn hành lý ngay lập tức.Cô và cha cô rong ruổi trên khắp các đường phố và cuối cùng. Ông sực nhớ ra một người có khả năng giúp đỡ cha con ông trong lúc này là nhà họ Lâm._Ba à, thôi mình đi chỗ khác đi!!! cô kéo tay ba cô lại khi ông vừa giơ tay lên nhấn chuông.Nhìn ngôi biệt thự khang trang này khiến cô choáng ngộpNgôi biệt thự này trông có vẻ rất to rất giàu rất...có mùi tiền nhưng nó lại toát lên cái không khí lạnh lẽo khiến cô lạnh người._Con sao vậy con gái??? chúng ta đâu còn chỗ nào để đi. Nhà này dù sao cũng chịu ơn ba mà!!!!_Nhưng mà.........!!!Cô chưa kịp nói dứt lời thì ba vô đã nhấn vô cái chuông luôn rồi. Một ông quản gia đứng tuổi mở cửa:_Các vị cần tìm ai???Ba cô liền nói:_Chúng tôi cần tìm ông Lâm!!!!Cô giật khẽ tay áo ba mình lại như ra hiệu cho ông đi về. Ông quản gia nhìn ba cô rồi hỏi:_Ông có hẹn trước không????_Không, nhưng cứ nói với ông ấy tôi là ân nhân mười sáu năm về trước._Xin các vị chờ chút!!! Ông quản gia nói rồi quay lưng vào nhà báo với chủ nhà về sự có mặt của cha con cô.Cô lại giật giật tay áo ba mình:_Mình về đi ba như vậy con ngại lắm!!!Ông nhăn trán đáp:_Nếu về chúng ta biết đi đâu bây giờ??Cô suy nghĩ rồi đáp:_Chúng ta...........!! một lần nữa cô lại không nói được hết câu khi cánh cửa rào lại mở ra ông quản gia khi nãy bước ra gật đầu chào ra hiệu cho cha con cô đi theo.Cha cô xuýt xoa:_Chà chà, nhà này giàu quá!!!!Cô không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn quanh. Họ được dẫn đến một căn phòng lớn mà cô nghĩ là phòng khách vì ở đây có bộ ghế sofa cực kì to và hoành tránh. Cách bày trí căn nhà khiến cô choáng ngộp: nó quá đẹp. Và đây cũng là lần đầu tiên cô được bước vào một căn biệt thự của nhà giàu.......................................Ông quản gia cúi khẽ người rồi dang tay về phía chiếc ghế sofa ra hiệu cho cha con cô ngồi. Cha cô xuýt xoa:_Ui cha, ngồi êm quá nhỉ???Cô thì khẽ nhún nhún người trên ghế độ co giản của chiếc ghế khiến cô thích thú cực kỳ._Êm ái thật ba!!!_E hèm!!!!!Hai cha con cô đưa mắt về phía người đàn ông vừa tằng hắng. Ông chủ này cũng lớn tuổi rồi theo cô nghĩ chắc ông cũng 70 trở lên. Nhìn tóc ông chuyển sang màu bạc gần hết. Khuôn mặt hiền từ phúc hậu giãn ra thành một nụ cười. Ông bước đến chỗ cha cô con đang ngồi. Đưa tay ra bắt tay với cha cô rồi nói:_Tôi đã mong chờ các vị đến đây từ lâu lắm rồi để tôi có thể đền đáp ân nghĩa trước khi tôi không còn trên cõi đời này!!!!Cha cô đỡ ông ngồi xuống:_Ngài chủ tịch đừng lo chúng tôi đến đây chỉ vì muốn ông có cơ hội trả ơn!!!

Chapter 2: Oan gia ngõ hẹp

Thời gian cứ thế trôi qua cũng gần một tuần lễ và cha con cô cuối cùng sau những lần trốn tránh bà chủ nhà cũng bị bả bắt gặp và kết quả là dọn hành lý ngay lập tức.

Cô và cha cô rong ruổi trên khắp các đường phố và cuối cùng. Ông sực nhớ ra một người có khả năng giúp đỡ cha con ông trong lúc này là nhà họ Lâm.

_Ba à, thôi mình đi chỗ khác đi!!! cô kéo tay ba cô lại khi ông vừa giơ tay lên nhấn chuông.

Nhìn ngôi biệt thự khang trang này khiến cô choáng ngộp

Ngôi biệt thự này trông có vẻ rất to rất giàu rất...có mùi tiền nhưng nó lại toát lên cái không khí lạnh lẽo khiến cô lạnh người.

_Con sao vậy con gái??? chúng ta đâu còn chỗ nào để đi. Nhà này dù sao cũng chịu ơn ba mà!!!!

_Nhưng mà.........!!!

Cô chưa kịp nói dứt lời thì ba vô đã nhấn vô cái chuông luôn rồi. Một ông quản gia đứng tuổi mở cửa:

_Các vị cần tìm ai???

Ba cô liền nói:

_Chúng tôi cần tìm ông Lâm!!!!

Cô giật khẽ tay áo ba mình lại như ra hiệu cho ông đi về. Ông quản gia nhìn ba cô rồi hỏi:

_Ông có hẹn trước không????

_Không, nhưng cứ nói với ông ấy tôi là ân nhân mười sáu năm về trước.

_Xin các vị chờ chút!!! Ông quản gia nói rồi quay lưng vào nhà báo với chủ nhà về sự có mặt của cha con cô.

Cô lại giật giật tay áo ba mình:

_Mình về đi ba như vậy con ngại lắm!!!

Ông nhăn trán đáp:

_Nếu về chúng ta biết đi đâu bây giờ??

Cô suy nghĩ rồi đáp:

_Chúng ta...........!! một lần nữa cô lại không nói được hết câu khi cánh cửa rào lại mở ra ông quản gia khi nãy bước ra gật đầu chào ra hiệu cho cha con cô đi theo.

Cha cô xuýt xoa:

_Chà chà, nhà này giàu quá!!!!

Cô không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn quanh. Họ được dẫn đến một căn phòng lớn mà cô nghĩ là phòng khách vì ở đây có bộ ghế sofa cực kì to và hoành tránh. Cách bày trí căn nhà khiến cô choáng ngộp: nó quá đẹp. Và đây cũng là lần đầu tiên cô được bước vào một căn biệt thự của nhà giàu.....

..................................

Ông quản gia cúi khẽ người rồi dang tay về phía chiếc ghế sofa ra hiệu cho cha con cô ngồi. Cha cô xuýt xoa:

_Ui cha, ngồi êm quá nhỉ???

Cô thì khẽ nhún nhún người trên ghế độ co giản của chiếc ghế khiến cô thích thú cực kỳ.

_Êm ái thật ba!!!

_E hèm!!!!!

Hai cha con cô đưa mắt về phía người đàn ông vừa tằng hắng. Ông chủ này cũng lớn tuổi rồi theo cô nghĩ chắc ông cũng 70 trở lên. Nhìn tóc ông chuyển sang màu bạc gần hết. Khuôn mặt hiền từ phúc hậu giãn ra thành một nụ cười. Ông bước đến chỗ cha cô con đang ngồi. Đưa tay ra bắt tay với cha cô rồi nói:

_Tôi đã mong chờ các vị đến đây từ lâu lắm rồi để tôi có thể đền đáp ân nghĩa trước khi tôi không còn trên cõi đời này!!!!

Cha cô đỡ ông ngồi xuống:

_Ngài chủ tịch đừng lo chúng tôi đến đây chỉ vì muốn ông có cơ hội trả ơn!!!

Cô Vợ Bất Đắc DĩTác giả: Peduyen1993Truyện Ngôn TìnhChapter 1: Cuộc gặp gỡ bất ngờ Một cô gái đang ngồi bên ghế đá công viên mân mê ổ bánh mì "lăm le cho vào miệng cạp" thì vừa lúc cô đưa ổ bánh mì lên cạp thì một đám đàn ông cỡ chừng 30-40 tuổi chạy tới miệng hét lên: _Nó kia kìa!!!! Giật mình cô quay lại nhìn. Phản xạ nhanh cô cầm ổ bánh mì thật chặt trong tay rồi vọt lẹ. Miệng lầm bầm oán trách đám người đang đuổi theo mình: _Trời à, ít ra cũng phải để tôi ăn xong ổ bánh mì mới có sức chạy tiếp chứ!!!! vừa nói vừa thở không ra hơi cô biết sức lực mình sắp hết hạn nên đánh liều lủi đầu vào một nơi không dành cho cô: WC NAM. >" Nhìn quanh không thấy ai nên cô lẻn vào phòng thật nhanh và đóng cửa lại. Ngồi trên nắp bồn cầu thở hổn hển. Phương châm lúc này của cô là: _"Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!!! Lúc này cô mới không dám thở mạnh nữa mà cố gắng lắng nghe tình hình bên ngoài. Cô nghe loáng thoáng tiếng chữi rủi của bọn người đuổi theo cô: _Mẹ kiếp, nó lại thoát nữa rồi!!!! Giọng một thằng khác chen vào: _Đ***m ba nó… Chapter 2: Oan gia ngõ hẹpThời gian cứ thế trôi qua cũng gần một tuần lễ và cha con cô cuối cùng sau những lần trốn tránh bà chủ nhà cũng bị bả bắt gặp và kết quả là dọn hành lý ngay lập tức.Cô và cha cô rong ruổi trên khắp các đường phố và cuối cùng. Ông sực nhớ ra một người có khả năng giúp đỡ cha con ông trong lúc này là nhà họ Lâm._Ba à, thôi mình đi chỗ khác đi!!! cô kéo tay ba cô lại khi ông vừa giơ tay lên nhấn chuông.Nhìn ngôi biệt thự khang trang này khiến cô choáng ngộpNgôi biệt thự này trông có vẻ rất to rất giàu rất...có mùi tiền nhưng nó lại toát lên cái không khí lạnh lẽo khiến cô lạnh người._Con sao vậy con gái??? chúng ta đâu còn chỗ nào để đi. Nhà này dù sao cũng chịu ơn ba mà!!!!_Nhưng mà.........!!!Cô chưa kịp nói dứt lời thì ba vô đã nhấn vô cái chuông luôn rồi. Một ông quản gia đứng tuổi mở cửa:_Các vị cần tìm ai???Ba cô liền nói:_Chúng tôi cần tìm ông Lâm!!!!Cô giật khẽ tay áo ba mình lại như ra hiệu cho ông đi về. Ông quản gia nhìn ba cô rồi hỏi:_Ông có hẹn trước không????_Không, nhưng cứ nói với ông ấy tôi là ân nhân mười sáu năm về trước._Xin các vị chờ chút!!! Ông quản gia nói rồi quay lưng vào nhà báo với chủ nhà về sự có mặt của cha con cô.Cô lại giật giật tay áo ba mình:_Mình về đi ba như vậy con ngại lắm!!!Ông nhăn trán đáp:_Nếu về chúng ta biết đi đâu bây giờ??Cô suy nghĩ rồi đáp:_Chúng ta...........!! một lần nữa cô lại không nói được hết câu khi cánh cửa rào lại mở ra ông quản gia khi nãy bước ra gật đầu chào ra hiệu cho cha con cô đi theo.Cha cô xuýt xoa:_Chà chà, nhà này giàu quá!!!!Cô không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn quanh. Họ được dẫn đến một căn phòng lớn mà cô nghĩ là phòng khách vì ở đây có bộ ghế sofa cực kì to và hoành tránh. Cách bày trí căn nhà khiến cô choáng ngộp: nó quá đẹp. Và đây cũng là lần đầu tiên cô được bước vào một căn biệt thự của nhà giàu.......................................Ông quản gia cúi khẽ người rồi dang tay về phía chiếc ghế sofa ra hiệu cho cha con cô ngồi. Cha cô xuýt xoa:_Ui cha, ngồi êm quá nhỉ???Cô thì khẽ nhún nhún người trên ghế độ co giản của chiếc ghế khiến cô thích thú cực kỳ._Êm ái thật ba!!!_E hèm!!!!!Hai cha con cô đưa mắt về phía người đàn ông vừa tằng hắng. Ông chủ này cũng lớn tuổi rồi theo cô nghĩ chắc ông cũng 70 trở lên. Nhìn tóc ông chuyển sang màu bạc gần hết. Khuôn mặt hiền từ phúc hậu giãn ra thành một nụ cười. Ông bước đến chỗ cha cô con đang ngồi. Đưa tay ra bắt tay với cha cô rồi nói:_Tôi đã mong chờ các vị đến đây từ lâu lắm rồi để tôi có thể đền đáp ân nghĩa trước khi tôi không còn trên cõi đời này!!!!Cha cô đỡ ông ngồi xuống:_Ngài chủ tịch đừng lo chúng tôi đến đây chỉ vì muốn ông có cơ hội trả ơn!!!

Chương 3