Trong đêm đen, sấm sét vang dội, cuồng phong tứ phương, mưa như trút nước, trên đường không thấy một bóng người,ai ai cũng mong sớm trở về nhà, ngay cả Tiểu Hoàng (con chó) cũng trốn đi, không người nào chịu đi ra ngoài trong thời tiết quái quỷ như vậy. Trên lối đi bộ có một điểm đen nhỏ, đang khó khăn đi về phía trước, mưa gió vô tình đánh vào bóng dáng nhỏ bé, trên mặt cô ướt đẫm nước mưa, trông có vẻ hơi yếu đuối, dường như có thể bị thổi bay bất kì lúc nào. Thường Mạn Mạn nắm chặt áo mưa trên người, cô đi về phía trước bằng cảm giác của mình. c Vốn là cô đang tận hưởng một ngày nghỉ tại nhà, đều do Linh Linh – bạn cô bỗng dưng nói thất tình, hẹn cô đi xem phim giải sầu, kết quả là lại đột nhiên cùng học trưởng kết một mối lương duyên mới, lập tức phóng sinh cô hệt như chim bồ câu, còn để cho cô tự mình tìm người cùng xem phim tại rạp, tức chết đi được, tự nhiên gọi cô tới, vậy thì cô làm sao mà kịp tìm người cùng xem chứ. Vốn định về nhà, nhưng khi nhìn tới vé xem phim trong tay,…
Chương 45: Muốn bắt được tim của cô ấy, trước phải bắt được dạ dày
Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải NgườiTác giả: Nao NaoTruyện Ngôn TìnhTrong đêm đen, sấm sét vang dội, cuồng phong tứ phương, mưa như trút nước, trên đường không thấy một bóng người,ai ai cũng mong sớm trở về nhà, ngay cả Tiểu Hoàng (con chó) cũng trốn đi, không người nào chịu đi ra ngoài trong thời tiết quái quỷ như vậy. Trên lối đi bộ có một điểm đen nhỏ, đang khó khăn đi về phía trước, mưa gió vô tình đánh vào bóng dáng nhỏ bé, trên mặt cô ướt đẫm nước mưa, trông có vẻ hơi yếu đuối, dường như có thể bị thổi bay bất kì lúc nào. Thường Mạn Mạn nắm chặt áo mưa trên người, cô đi về phía trước bằng cảm giác của mình. c Vốn là cô đang tận hưởng một ngày nghỉ tại nhà, đều do Linh Linh – bạn cô bỗng dưng nói thất tình, hẹn cô đi xem phim giải sầu, kết quả là lại đột nhiên cùng học trưởng kết một mối lương duyên mới, lập tức phóng sinh cô hệt như chim bồ câu, còn để cho cô tự mình tìm người cùng xem phim tại rạp, tức chết đi được, tự nhiên gọi cô tới, vậy thì cô làm sao mà kịp tìm người cùng xem chứ. Vốn định về nhà, nhưng khi nhìn tới vé xem phim trong tay,… “Thật ra thì mẹ muốn nói cuộc sống giữa cha và mẹ không giống nhau, mẹ thấy hiện tại con cũng đã trưởng thành, mẹ muốn hỏi con là, con nguyện ý đi theo mẹ hay theo cha ?.” Mặc dù cô rất không nỡ rời xa con, nhưng cô càng không muốn con trai hận cô. Hiện tại, mặc dù con cô còn nhỏ, nhưng cô luôn xem con trở thành một người bạn mình, hơn nữa con trai lại có phần thông minh hơn cô, cho nên cô muốn con trai mình tự quyết định.Khoái Khoái lườm cô một cái, chuyện như vậy mà cần hỏi sao.“Thật ra, nếu con muốn theo cha con, mẹ cũng không oán trách gì con, dù gì sống với cha, sẽ tốt với con hơn. Oa oa, mẹ thật sẽ không oán trách gì con đâu. Oa oa ” thật sự là nếu con trai rời xa cô, cô sẽ đau lòng lắm, mấy năm nay chính con trai là người mang dũng khí sống cho cô, nếu con trai rời xa cô, cô không biết phải sống tiếp thế nào.“Mạn Mạn ngốc đến thế ư, chuyện như vậy còn phải hỏi sao.” Thường Khoái Khoái vô cùng khó chịu, mẹ nghĩ nhóc là ai vậy.“Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không trách con, chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi. Oa oa ” không sai chỉ cần con trai hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc. Chỉ là lòng cô đau quá thôi.“Hiểu cái gì?” Nhóc biết cô gái ngốc này trăm phần trăm lại hiểu sai rồi, nhóc đưa bàn tay nhỏ nhắn của nhóc ra lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói “Đừng khóc, con sẽ không rời đi Mạn Mạn đâu, hơn nữa, cho dù Mạn Mạn muốn con rời đi, con cũng không đi đâu.”“Thật?” Mạn Mạn nước mắt ròng ròng nhìn Khoái Khoái. Dáng vẻ rất đáng thương.“Thật, Mạn Mạn là mẹ con, đương nhiên có trách nhiệm phải nuôi con, đừng hòng chối bỏ trách nhiệm nha.”. Nhóc vụng về vỗ vỗ nhẹ sau lưng Mạn Mạn.“Con trai, con thật tốt, mẹ biết con không thể rời xa mẹ mà.” Phải biết, những lời khi nãy cô mất bao nhiêu dũng khí mới nói ra được.“Biết là tốt rồi, lần sau nếu Mạn Mạn dám nói những lời ngốc nghếch này, con sẽ không tha thứ đâu.” Khoái Khoái đe dọa, mẹ nhóc ngốc như vậy, nếu không có nhóc ở bên, nhóc thật không biết về sau mẹ nhóc sống thế nào.“Ừ, con là con trai của mẹ, người nào dám giành với mẹ, mẹ sẽ liều mạng với hắn ta.” Mạn Mạn ôm chặt con trai, si ngốc cười cười.Khoái Khoái cười ngọt ngào, mẹ nhóc ngu ngốc đến một cách đáng yêu như thế đấy.”Ừ, vậy Mạn Mạn định làm như thế nào đây?”“Mẹ muốn nói rõ ràng với cha con, mẹ không thể nhường con cho ông ấy. Con trai, chúng ta đi ăn cơm đi, chuyện về sau cứ giao ẹ.” Cứ như vậy đi, đau nhiều không bằng đau ít, dù sao cô còn có con trai, thời gian là liều thuốc trị đau thương tốt nhất.“Thiên, em đói, anh làm cơm hai mẹ con em có được hay không.” Coi như là bữa tối cuối cùng đi.Bạch Kiểu Thiên nhìn hai mẹ con họ giờ đã đi ra, lo lắng liền được để xuống một ít, nhưng vẫn có chút bất an. “Ừ, anh làm ngay. Hai mẹ con chờ một chút nhé, sẽ có cơm ngay.” Muốn bắt được tim đàn ông, không phải phải bắt được dạ dày trước ư, phụ nữ cũng vậy, trước phải bắt được dạ dày của Mạn Mạn đã, khiến cho cô không thể rời bỏ mình, rồi làm cô yêu mình. Bạch Kiểu Thiên tính toán kĩ lưỡng.Bạch Kiểu Thiên chạy nhanh vào phòng bếp.Thường Mạn Mạn nhìn bóng dáng bận rộn kia, sau khóe mắt cô có chút ướt át, nếu như người đàn ông này bình thường một chút, cô sẽ không bỏ được hắn, nhưng chuyện này vốn không thể. Bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy hưởng thụ giờ khắc hạnh phúc này trước đã, giờ khắc này vĩnh viễn sẽ lắng đọng trong tâm trí cô. Lúc này Mạn Mạn không hề phát hiện trong mắt cô đang tràn đầy tình yêu.
“Thật ra thì mẹ muốn nói cuộc sống giữa cha và mẹ không giống nhau, mẹ thấy hiện tại con cũng đã trưởng thành, mẹ muốn hỏi con là, con nguyện ý đi theo mẹ hay theo cha ?.” Mặc dù cô rất không nỡ rời xa con, nhưng cô càng không muốn con trai hận cô. Hiện tại, mặc dù con cô còn nhỏ, nhưng cô luôn xem con trở thành một người bạn mình, hơn nữa con trai lại có phần thông minh hơn cô, cho nên cô muốn con trai mình tự quyết định.
Khoái Khoái lườm cô một cái, chuyện như vậy mà cần hỏi sao.
“Thật ra, nếu con muốn theo cha con, mẹ cũng không oán trách gì con, dù gì sống với cha, sẽ tốt với con hơn. Oa oa, mẹ thật sẽ không oán trách gì con đâu. Oa oa ” thật sự là nếu con trai rời xa cô, cô sẽ đau lòng lắm, mấy năm nay chính con trai là người mang dũng khí sống cho cô, nếu con trai rời xa cô, cô không biết phải sống tiếp thế nào.
“Mạn Mạn ngốc đến thế ư, chuyện như vậy còn phải hỏi sao.” Thường Khoái Khoái vô cùng khó chịu, mẹ nghĩ nhóc là ai vậy.
“Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không trách con, chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi. Oa oa ” không sai chỉ cần con trai hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc. Chỉ là lòng cô đau quá thôi.
“Hiểu cái gì?” Nhóc biết cô gái ngốc này trăm phần trăm lại hiểu sai rồi, nhóc đưa bàn tay nhỏ nhắn của nhóc ra lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói “Đừng khóc, con sẽ không rời đi Mạn Mạn đâu, hơn nữa, cho dù Mạn Mạn muốn con rời đi, con cũng không đi đâu.”
“Thật?” Mạn Mạn nước mắt ròng ròng nhìn Khoái Khoái. Dáng vẻ rất đáng thương.
“Thật, Mạn Mạn là mẹ con, đương nhiên có trách nhiệm phải nuôi con, đừng hòng chối bỏ trách nhiệm nha.”. Nhóc vụng về vỗ vỗ nhẹ sau lưng Mạn Mạn.
“Con trai, con thật tốt, mẹ biết con không thể rời xa mẹ mà.” Phải biết, những lời khi nãy cô mất bao nhiêu dũng khí mới nói ra được.
“Biết là tốt rồi, lần sau nếu Mạn Mạn dám nói những lời ngốc nghếch này, con sẽ không tha thứ đâu.” Khoái Khoái đe dọa, mẹ nhóc ngốc như vậy, nếu không có nhóc ở bên, nhóc thật không biết về sau mẹ nhóc sống thế nào.
“Ừ, con là con trai của mẹ, người nào dám giành với mẹ, mẹ sẽ liều mạng với hắn ta.” Mạn Mạn ôm chặt con trai, si ngốc cười cười.
Khoái Khoái cười ngọt ngào, mẹ nhóc ngu ngốc đến một cách đáng yêu như thế đấy.”Ừ, vậy Mạn Mạn định làm như thế nào đây?”
“Mẹ muốn nói rõ ràng với cha con, mẹ không thể nhường con cho ông ấy. Con trai, chúng ta đi ăn cơm đi, chuyện về sau cứ giao ẹ.” Cứ như vậy đi, đau nhiều không bằng đau ít, dù sao cô còn có con trai, thời gian là liều thuốc trị đau thương tốt nhất.
“Thiên, em đói, anh làm cơm hai mẹ con em có được hay không.” Coi như là bữa tối cuối cùng đi.
Bạch Kiểu Thiên nhìn hai mẹ con họ giờ đã đi ra, lo lắng liền được để xuống một ít, nhưng vẫn có chút bất an. “Ừ, anh làm ngay. Hai mẹ con chờ một chút nhé, sẽ có cơm ngay.” Muốn bắt được tim đàn ông, không phải phải bắt được dạ dày trước ư, phụ nữ cũng vậy, trước phải bắt được dạ dày của Mạn Mạn đã, khiến cho cô không thể rời bỏ mình, rồi làm cô yêu mình. Bạch Kiểu Thiên tính toán kĩ lưỡng.
Bạch Kiểu Thiên chạy nhanh vào phòng bếp.
Thường Mạn Mạn nhìn bóng dáng bận rộn kia, sau khóe mắt cô có chút ướt át, nếu như người đàn ông này bình thường một chút, cô sẽ không bỏ được hắn, nhưng chuyện này vốn không thể. Bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy hưởng thụ giờ khắc hạnh phúc này trước đã, giờ khắc này vĩnh viễn sẽ lắng đọng trong tâm trí cô. Lúc này Mạn Mạn không hề phát hiện trong mắt cô đang tràn đầy tình yêu.
Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải NgườiTác giả: Nao NaoTruyện Ngôn TìnhTrong đêm đen, sấm sét vang dội, cuồng phong tứ phương, mưa như trút nước, trên đường không thấy một bóng người,ai ai cũng mong sớm trở về nhà, ngay cả Tiểu Hoàng (con chó) cũng trốn đi, không người nào chịu đi ra ngoài trong thời tiết quái quỷ như vậy. Trên lối đi bộ có một điểm đen nhỏ, đang khó khăn đi về phía trước, mưa gió vô tình đánh vào bóng dáng nhỏ bé, trên mặt cô ướt đẫm nước mưa, trông có vẻ hơi yếu đuối, dường như có thể bị thổi bay bất kì lúc nào. Thường Mạn Mạn nắm chặt áo mưa trên người, cô đi về phía trước bằng cảm giác của mình. c Vốn là cô đang tận hưởng một ngày nghỉ tại nhà, đều do Linh Linh – bạn cô bỗng dưng nói thất tình, hẹn cô đi xem phim giải sầu, kết quả là lại đột nhiên cùng học trưởng kết một mối lương duyên mới, lập tức phóng sinh cô hệt như chim bồ câu, còn để cho cô tự mình tìm người cùng xem phim tại rạp, tức chết đi được, tự nhiên gọi cô tới, vậy thì cô làm sao mà kịp tìm người cùng xem chứ. Vốn định về nhà, nhưng khi nhìn tới vé xem phim trong tay,… “Thật ra thì mẹ muốn nói cuộc sống giữa cha và mẹ không giống nhau, mẹ thấy hiện tại con cũng đã trưởng thành, mẹ muốn hỏi con là, con nguyện ý đi theo mẹ hay theo cha ?.” Mặc dù cô rất không nỡ rời xa con, nhưng cô càng không muốn con trai hận cô. Hiện tại, mặc dù con cô còn nhỏ, nhưng cô luôn xem con trở thành một người bạn mình, hơn nữa con trai lại có phần thông minh hơn cô, cho nên cô muốn con trai mình tự quyết định.Khoái Khoái lườm cô một cái, chuyện như vậy mà cần hỏi sao.“Thật ra, nếu con muốn theo cha con, mẹ cũng không oán trách gì con, dù gì sống với cha, sẽ tốt với con hơn. Oa oa, mẹ thật sẽ không oán trách gì con đâu. Oa oa ” thật sự là nếu con trai rời xa cô, cô sẽ đau lòng lắm, mấy năm nay chính con trai là người mang dũng khí sống cho cô, nếu con trai rời xa cô, cô không biết phải sống tiếp thế nào.“Mạn Mạn ngốc đến thế ư, chuyện như vậy còn phải hỏi sao.” Thường Khoái Khoái vô cùng khó chịu, mẹ nghĩ nhóc là ai vậy.“Mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ không trách con, chỉ cần con hạnh phúc là đủ rồi. Oa oa ” không sai chỉ cần con trai hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc. Chỉ là lòng cô đau quá thôi.“Hiểu cái gì?” Nhóc biết cô gái ngốc này trăm phần trăm lại hiểu sai rồi, nhóc đưa bàn tay nhỏ nhắn của nhóc ra lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói “Đừng khóc, con sẽ không rời đi Mạn Mạn đâu, hơn nữa, cho dù Mạn Mạn muốn con rời đi, con cũng không đi đâu.”“Thật?” Mạn Mạn nước mắt ròng ròng nhìn Khoái Khoái. Dáng vẻ rất đáng thương.“Thật, Mạn Mạn là mẹ con, đương nhiên có trách nhiệm phải nuôi con, đừng hòng chối bỏ trách nhiệm nha.”. Nhóc vụng về vỗ vỗ nhẹ sau lưng Mạn Mạn.“Con trai, con thật tốt, mẹ biết con không thể rời xa mẹ mà.” Phải biết, những lời khi nãy cô mất bao nhiêu dũng khí mới nói ra được.“Biết là tốt rồi, lần sau nếu Mạn Mạn dám nói những lời ngốc nghếch này, con sẽ không tha thứ đâu.” Khoái Khoái đe dọa, mẹ nhóc ngốc như vậy, nếu không có nhóc ở bên, nhóc thật không biết về sau mẹ nhóc sống thế nào.“Ừ, con là con trai của mẹ, người nào dám giành với mẹ, mẹ sẽ liều mạng với hắn ta.” Mạn Mạn ôm chặt con trai, si ngốc cười cười.Khoái Khoái cười ngọt ngào, mẹ nhóc ngu ngốc đến một cách đáng yêu như thế đấy.”Ừ, vậy Mạn Mạn định làm như thế nào đây?”“Mẹ muốn nói rõ ràng với cha con, mẹ không thể nhường con cho ông ấy. Con trai, chúng ta đi ăn cơm đi, chuyện về sau cứ giao ẹ.” Cứ như vậy đi, đau nhiều không bằng đau ít, dù sao cô còn có con trai, thời gian là liều thuốc trị đau thương tốt nhất.“Thiên, em đói, anh làm cơm hai mẹ con em có được hay không.” Coi như là bữa tối cuối cùng đi.Bạch Kiểu Thiên nhìn hai mẹ con họ giờ đã đi ra, lo lắng liền được để xuống một ít, nhưng vẫn có chút bất an. “Ừ, anh làm ngay. Hai mẹ con chờ một chút nhé, sẽ có cơm ngay.” Muốn bắt được tim đàn ông, không phải phải bắt được dạ dày trước ư, phụ nữ cũng vậy, trước phải bắt được dạ dày của Mạn Mạn đã, khiến cho cô không thể rời bỏ mình, rồi làm cô yêu mình. Bạch Kiểu Thiên tính toán kĩ lưỡng.Bạch Kiểu Thiên chạy nhanh vào phòng bếp.Thường Mạn Mạn nhìn bóng dáng bận rộn kia, sau khóe mắt cô có chút ướt át, nếu như người đàn ông này bình thường một chút, cô sẽ không bỏ được hắn, nhưng chuyện này vốn không thể. Bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy hưởng thụ giờ khắc hạnh phúc này trước đã, giờ khắc này vĩnh viễn sẽ lắng đọng trong tâm trí cô. Lúc này Mạn Mạn không hề phát hiện trong mắt cô đang tràn đầy tình yêu.