Khu nằm viện, bệnh viện Nam Sơn. Lâm Y Y mới vừa mở to mắt, liền nhìn thấy một bé gái nhỏ mặc bộ váy hồng bồng bềnh đứng ở mép giường, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, chăm chú nhìn chằm chằm cô. Bé gái này nhìn mũm mĩm lại trắng như bông bưởi, đôi mắt vừa đen vừa to tròn như trái nho đen dường như trừng đến càng tròn xoe, hơn nữa còn có hai cái bím tóc cong cong đang cuốn vào hai bên vành má, đưa mắt nhìn một cái liền liên tưởng tới mấy con búp bê Tây hay bày trong tủ kính, xinh xắn lanh lợi lại đáng yêu. Lâm Y Y gãi gãi đầu tóc rối bời, rướn người ngồi dậy: "Con......" "Mẹ ! Mẹ tỉnh rồi à?" Phản ứng của con bé càng nhanh hơn cô, nó kinh ngạc sợ hãi kêu một tiếng, không đợi cô phản ứng lại liền xoay người cộp cộp cộp chạy ra phía cửa, trong miệng không biết là đang kêu lên với ai: "Mẹ con, mẹ con tỉnh lại rồi!" Chờ một chút! Lâm Y Y ngoáy ngoáy lỗ tai: "......" Mẹ? Lâm Y Y ngẩn ngơ ngồi chỗ cũ, cánh tay cứng đờ buông xuống. Có phải cô bỏ lỡ cái gì rồi không? Sau một giấc ngủ dậy tự nhiên…
Tác giả: