Tác giả:

Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…

Chương 10: 10: Đi Chợ

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Phạm Hiểu Quyên lục lọi trong túi, ngoại trừ mấy tờ phiếu lương thực ra thì không thấy phiếu mua thịt nữa.Mua lương thực còn có thể tìm những người vào thành bán lương thực để ứng biến, nhưng thịt thì không thể, đều là nhà máy thịt thống nhất quản lý.Kiểu người này đồ tể cũng thấy nhiều rồi, phất tay nói:“Đồng chí, không có phiếu đúng không, thịt không cần phiếu cũng có, xương vụn có lấy không?”“Lấy lấy lấy, một cân bao nhiêu tiền?”Xương vụn được, có thể hầm canh loãng, không phải có thể nấu với sợi mì nhỏ vừa nặn hôm nay sao, rồi mua thêm chút xương gà, nấu lấy nước luộc mì, mùi vị rất ngọt.“Một tệ tám.”Giá thịt là hai tệ ba.Tiền lương một ngày của người bình thường là mười tệ, nếu đổi sang tỉ giá hiện hành, tiền lương một ngày cũng đủ cho người làm công ăn lương mua năm cân thịt.Đều nói giá cả năm 90 rẻ, nhưng không tính xem lúc này tiền lương bao nhiêu.Một tháng được ba trăm tệ, quy ra gạo là không đến bốn trăm cân, quy thành thịt heo thì là một trăm ba mươi cân.Phạm Hiểu Quyên nhớ người ở những năm này cũng không hay ăn thịt, nếu ăn thịt thì sẽ thèm thêm thịt mỡ.Bình thường hơn nửa tháng nhà mới mua một cân thịt ăn đã là rất xa xỉ.Dù cho người trong thành có tiền lương, nhưng mà mọi thứ đều phải mua, giá hàng cũng không rẻ.Haizz, xương sườn thật sự còn rẻ hơn thịt.Kiếp trước cô từng mở nhà hàng, dĩ nhiên biết làm sao để sử dụng nguyên liệu rẻ nhất một cách hợp lý.Cô mua hai cân xương vụn, rồi lại đến quầy bán thịt gà mua mấy miếng xương gà hai tệ, xách bao nhỏ bao lớn về nhà.Lúc này chồng vẫn chưa về, con gái cũng chưa thức dậy, Phạm Hiểu Quyên vội làm đồ ăn trước.Xương heo vụn và xương gà đều trụng nước, bỏ cùng nhau hầm lửa nhỏ khoảng hai tiếng đã là canh loãng đơn giản.Sau khi lọc sạch cặn canh thì dù dùng nước để luộc mì ăn hay là nấu canh rau đều rất tuyệt.Vào mười mấy năm sau, canh rau loãng là món chồng thích ăn nhất.Sau khi hầm xương trong nồi, cô bắt đầu cán mì.Ra ngoài một chuyến, mì nở vừa vặn.Ở kiếp trước, thời gian này cô vẫn chưa biết cán mì.Khi vừa ra nước ngoài, cả nhà đều muốn ăn mì sợi ở quê nhà, con gái muốn ăn mì đến nỗi bật khóc.Phạm Hiểu Quyên chỉ có thể xắn tay áo đích thân làm.Hết lần này đến lần khác khiến cô luyện được tay nghề tốt, sợi mì nặn ra đều thẳng, kích thước sợi nào sợi nấy rất đều đặn..

Phạm Hiểu Quyên lục lọi trong túi, ngoại trừ mấy tờ phiếu lương thực ra thì không thấy phiếu mua thịt nữa.

Mua lương thực còn có thể tìm những người vào thành bán lương thực để ứng biến, nhưng thịt thì không thể, đều là nhà máy thịt thống nhất quản lý.

Kiểu người này đồ tể cũng thấy nhiều rồi, phất tay nói:“Đồng chí, không có phiếu đúng không, thịt không cần phiếu cũng có, xương vụn có lấy không?”“Lấy lấy lấy, một cân bao nhiêu tiền?”Xương vụn được, có thể hầm canh loãng, không phải có thể nấu với sợi mì nhỏ vừa nặn hôm nay sao, rồi mua thêm chút xương gà, nấu lấy nước luộc mì, mùi vị rất ngọt.

“Một tệ tám.

”Giá thịt là hai tệ ba.

Tiền lương một ngày của người bình thường là mười tệ, nếu đổi sang tỉ giá hiện hành, tiền lương một ngày cũng đủ cho người làm công ăn lương mua năm cân thịt.

Đều nói giá cả năm 90 rẻ, nhưng không tính xem lúc này tiền lương bao nhiêu.

Một tháng được ba trăm tệ, quy ra gạo là không đến bốn trăm cân, quy thành thịt heo thì là một trăm ba mươi cân.

Phạm Hiểu Quyên nhớ người ở những năm này cũng không hay ăn thịt, nếu ăn thịt thì sẽ thèm thêm thịt mỡ.

Bình thường hơn nửa tháng nhà mới mua một cân thịt ăn đã là rất xa xỉ.

Dù cho người trong thành có tiền lương, nhưng mà mọi thứ đều phải mua, giá hàng cũng không rẻ.

Haizz, xương sườn thật sự còn rẻ hơn thịt.

Kiếp trước cô từng mở nhà hàng, dĩ nhiên biết làm sao để sử dụng nguyên liệu rẻ nhất một cách hợp lý.

Cô mua hai cân xương vụn, rồi lại đến quầy bán thịt gà mua mấy miếng xương gà hai tệ, xách bao nhỏ bao lớn về nhà.

Lúc này chồng vẫn chưa về, con gái cũng chưa thức dậy, Phạm Hiểu Quyên vội làm đồ ăn trước.

Xương heo vụn và xương gà đều trụng nước, bỏ cùng nhau hầm lửa nhỏ khoảng hai tiếng đã là canh loãng đơn giản.

Sau khi lọc sạch cặn canh thì dù dùng nước để luộc mì ăn hay là nấu canh rau đều rất tuyệt.

Vào mười mấy năm sau, canh rau loãng là món chồng thích ăn nhất.

Sau khi hầm xương trong nồi, cô bắt đầu cán mì.

Ra ngoài một chuyến, mì nở vừa vặn.

Ở kiếp trước, thời gian này cô vẫn chưa biết cán mì.

Khi vừa ra nước ngoài, cả nhà đều muốn ăn mì sợi ở quê nhà, con gái muốn ăn mì đến nỗi bật khóc.

Phạm Hiểu Quyên chỉ có thể xắn tay áo đích thân làm.

Hết lần này đến lần khác khiến cô luyện được tay nghề tốt, sợi mì nặn ra đều thẳng, kích thước sợi nào sợi nấy rất đều đặn.

.

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Phạm Hiểu Quyên lục lọi trong túi, ngoại trừ mấy tờ phiếu lương thực ra thì không thấy phiếu mua thịt nữa.Mua lương thực còn có thể tìm những người vào thành bán lương thực để ứng biến, nhưng thịt thì không thể, đều là nhà máy thịt thống nhất quản lý.Kiểu người này đồ tể cũng thấy nhiều rồi, phất tay nói:“Đồng chí, không có phiếu đúng không, thịt không cần phiếu cũng có, xương vụn có lấy không?”“Lấy lấy lấy, một cân bao nhiêu tiền?”Xương vụn được, có thể hầm canh loãng, không phải có thể nấu với sợi mì nhỏ vừa nặn hôm nay sao, rồi mua thêm chút xương gà, nấu lấy nước luộc mì, mùi vị rất ngọt.“Một tệ tám.”Giá thịt là hai tệ ba.Tiền lương một ngày của người bình thường là mười tệ, nếu đổi sang tỉ giá hiện hành, tiền lương một ngày cũng đủ cho người làm công ăn lương mua năm cân thịt.Đều nói giá cả năm 90 rẻ, nhưng không tính xem lúc này tiền lương bao nhiêu.Một tháng được ba trăm tệ, quy ra gạo là không đến bốn trăm cân, quy thành thịt heo thì là một trăm ba mươi cân.Phạm Hiểu Quyên nhớ người ở những năm này cũng không hay ăn thịt, nếu ăn thịt thì sẽ thèm thêm thịt mỡ.Bình thường hơn nửa tháng nhà mới mua một cân thịt ăn đã là rất xa xỉ.Dù cho người trong thành có tiền lương, nhưng mà mọi thứ đều phải mua, giá hàng cũng không rẻ.Haizz, xương sườn thật sự còn rẻ hơn thịt.Kiếp trước cô từng mở nhà hàng, dĩ nhiên biết làm sao để sử dụng nguyên liệu rẻ nhất một cách hợp lý.Cô mua hai cân xương vụn, rồi lại đến quầy bán thịt gà mua mấy miếng xương gà hai tệ, xách bao nhỏ bao lớn về nhà.Lúc này chồng vẫn chưa về, con gái cũng chưa thức dậy, Phạm Hiểu Quyên vội làm đồ ăn trước.Xương heo vụn và xương gà đều trụng nước, bỏ cùng nhau hầm lửa nhỏ khoảng hai tiếng đã là canh loãng đơn giản.Sau khi lọc sạch cặn canh thì dù dùng nước để luộc mì ăn hay là nấu canh rau đều rất tuyệt.Vào mười mấy năm sau, canh rau loãng là món chồng thích ăn nhất.Sau khi hầm xương trong nồi, cô bắt đầu cán mì.Ra ngoài một chuyến, mì nở vừa vặn.Ở kiếp trước, thời gian này cô vẫn chưa biết cán mì.Khi vừa ra nước ngoài, cả nhà đều muốn ăn mì sợi ở quê nhà, con gái muốn ăn mì đến nỗi bật khóc.Phạm Hiểu Quyên chỉ có thể xắn tay áo đích thân làm.Hết lần này đến lần khác khiến cô luyện được tay nghề tốt, sợi mì nặn ra đều thẳng, kích thước sợi nào sợi nấy rất đều đặn..

Chương 10: 10: Đi Chợ