Tác giả:

Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…

Chương 12: 12: Đây Là Chồng Cô

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc giống như mèo hoa nhỏ vậy, cánh tay mảnh khảnh giống như không muốn sống siết chặt cổ người kia, một giọt nước mắt cũng chẳng có, tạo thành hiện trường thảm án:“Cha ơi, cứu mạng, mẹ muốn đánh con, cầm gậy đánh con.”Nói xong sợ người ta không tin, còn chỉ ra phía sau, Phạm Hiểu Quyên mới nhìn thấy trong tay mình còn cầm gậy cán mì.Cô nhanh chóng cất gậy cán mì đi, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.Vào đông trời lạnh, người đàn ông không sợ lạnh, bên ngoài mặc quần áo thể thao, bên trong cũng chỉ thêm một chiếc áo lông cừu.Anh vừa vươn tay, con gái đã bật khỏi mặt đất nhào vào lòng anh, thở ra khí nóng, mặc kệ bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ vươn vào trong cổ anh.Cô gái nhỏ miệng nức nở cầu cứu, xen lẫn với tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.Đây là chồng cô lúc trẻ.Sống lưng thẳng tắp, cổ tay có sức, lúc còn trẻ có thể đồng thời ôm cả cô và con gái.Hàn Giang từ nhỏ đã đánh bóng bàn, chơi nửa năm ở đội tỉnh được mời đến đội dự phòng của quốc gia, sau đó lại chuyển một đội.Anh từng chơi giải quốc gia, cũng từng đánh giải vô địch thế giới, sau khi giải ngũ được phân đến trường thể thao Thập Sát Hải làm huấn luyện viên, vừa trở về sau hai năm trao đổi ở nước ngoài.Thời đại này người ở nước ngoài quay về rất được hoan nghênh, rất nhanh đã có doanh nghiệp nhà nước mời anh đến, kiêm chức dạy người trong đơn vị đánh bóng.Mỗi tháng có thể kiếm được hơn sáu mươi đồng.Sáng sớm mỗi ngày đều phải đến sớm dạy mọi người đánh bóng, trước khi đi làm quay về ăn xong bữa sáng rồi đi.Hàn Giang lúc này mới hơn ba mươi, người hăng hái, cũng chưa có bụng bia, không có đầu trọc, bởi vì thường xuyên vận động mà cơ thể duy trì rất cân xứng, chợt thấy dáng vẻ của chồng lúc trẻ, cô có hơi không kịp phản ứng.Người đàn ông có mũi thính, chưa rẽ ngoặt đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp.Mùi vị của các nhà các hộ đều hòa vào nhau, nhưng mùi thịt trong không khí lại rất rõ ràng.Anh ôm con gái bước về phía nhà bếp:“Chúng ta đi xem mẹ làm món gì ngon nào.”Để lại Phạm Hiểu Quyên đờ người ra.Cha con hai người đẩy cửa nhà bếp, nhìn thấy trên thớt bỏ mì cán tay đã cắt đều đặn, rồi nhìn thấy trên bếp hầm canh xương tỏa mùi hương bốn phía, đáy nồi còn nổi lên bọt trắng, tỏa ra mùi thơm mê người..

Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc giống như mèo hoa nhỏ vậy, cánh tay mảnh khảnh giống như không muốn sống siết chặt cổ người kia, một giọt nước mắt cũng chẳng có, tạo thành hiện trường thảm án:“Cha ơi, cứu mạng, mẹ muốn đánh con, cầm gậy đánh con.

”Nói xong sợ người ta không tin, còn chỉ ra phía sau, Phạm Hiểu Quyên mới nhìn thấy trong tay mình còn cầm gậy cán mì.

Cô nhanh chóng cất gậy cán mì đi, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Vào đông trời lạnh, người đàn ông không sợ lạnh, bên ngoài mặc quần áo thể thao, bên trong cũng chỉ thêm một chiếc áo lông cừu.

Anh vừa vươn tay, con gái đã bật khỏi mặt đất nhào vào lòng anh, thở ra khí nóng, mặc kệ bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ vươn vào trong cổ anh.

Cô gái nhỏ miệng nức nở cầu cứu, xen lẫn với tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.

Đây là chồng cô lúc trẻ.

Sống lưng thẳng tắp, cổ tay có sức, lúc còn trẻ có thể đồng thời ôm cả cô và con gái.

Hàn Giang từ nhỏ đã đánh bóng bàn, chơi nửa năm ở đội tỉnh được mời đến đội dự phòng của quốc gia, sau đó lại chuyển một đội.

Anh từng chơi giải quốc gia, cũng từng đánh giải vô địch thế giới, sau khi giải ngũ được phân đến trường thể thao Thập Sát Hải làm huấn luyện viên, vừa trở về sau hai năm trao đổi ở nước ngoài.

Thời đại này người ở nước ngoài quay về rất được hoan nghênh, rất nhanh đã có doanh nghiệp nhà nước mời anh đến, kiêm chức dạy người trong đơn vị đánh bóng.

Mỗi tháng có thể kiếm được hơn sáu mươi đồng.

Sáng sớm mỗi ngày đều phải đến sớm dạy mọi người đánh bóng, trước khi đi làm quay về ăn xong bữa sáng rồi đi.

Hàn Giang lúc này mới hơn ba mươi, người hăng hái, cũng chưa có bụng bia, không có đầu trọc, bởi vì thường xuyên vận động mà cơ thể duy trì rất cân xứng, chợt thấy dáng vẻ của chồng lúc trẻ, cô có hơi không kịp phản ứng.

Người đàn ông có mũi thính, chưa rẽ ngoặt đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp.

Mùi vị của các nhà các hộ đều hòa vào nhau, nhưng mùi thịt trong không khí lại rất rõ ràng.

Anh ôm con gái bước về phía nhà bếp:“Chúng ta đi xem mẹ làm món gì ngon nào.

”Để lại Phạm Hiểu Quyên đờ người ra.

Cha con hai người đẩy cửa nhà bếp, nhìn thấy trên thớt bỏ mì cán tay đã cắt đều đặn, rồi nhìn thấy trên bếp hầm canh xương tỏa mùi hương bốn phía, đáy nồi còn nổi lên bọt trắng, tỏa ra mùi thơm mê người.

.

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Khuôn mặt nhỏ nhắn khóc giống như mèo hoa nhỏ vậy, cánh tay mảnh khảnh giống như không muốn sống siết chặt cổ người kia, một giọt nước mắt cũng chẳng có, tạo thành hiện trường thảm án:“Cha ơi, cứu mạng, mẹ muốn đánh con, cầm gậy đánh con.”Nói xong sợ người ta không tin, còn chỉ ra phía sau, Phạm Hiểu Quyên mới nhìn thấy trong tay mình còn cầm gậy cán mì.Cô nhanh chóng cất gậy cán mì đi, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.Vào đông trời lạnh, người đàn ông không sợ lạnh, bên ngoài mặc quần áo thể thao, bên trong cũng chỉ thêm một chiếc áo lông cừu.Anh vừa vươn tay, con gái đã bật khỏi mặt đất nhào vào lòng anh, thở ra khí nóng, mặc kệ bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ vươn vào trong cổ anh.Cô gái nhỏ miệng nức nở cầu cứu, xen lẫn với tiếng cười sảng khoái của người đàn ông.Đây là chồng cô lúc trẻ.Sống lưng thẳng tắp, cổ tay có sức, lúc còn trẻ có thể đồng thời ôm cả cô và con gái.Hàn Giang từ nhỏ đã đánh bóng bàn, chơi nửa năm ở đội tỉnh được mời đến đội dự phòng của quốc gia, sau đó lại chuyển một đội.Anh từng chơi giải quốc gia, cũng từng đánh giải vô địch thế giới, sau khi giải ngũ được phân đến trường thể thao Thập Sát Hải làm huấn luyện viên, vừa trở về sau hai năm trao đổi ở nước ngoài.Thời đại này người ở nước ngoài quay về rất được hoan nghênh, rất nhanh đã có doanh nghiệp nhà nước mời anh đến, kiêm chức dạy người trong đơn vị đánh bóng.Mỗi tháng có thể kiếm được hơn sáu mươi đồng.Sáng sớm mỗi ngày đều phải đến sớm dạy mọi người đánh bóng, trước khi đi làm quay về ăn xong bữa sáng rồi đi.Hàn Giang lúc này mới hơn ba mươi, người hăng hái, cũng chưa có bụng bia, không có đầu trọc, bởi vì thường xuyên vận động mà cơ thể duy trì rất cân xứng, chợt thấy dáng vẻ của chồng lúc trẻ, cô có hơi không kịp phản ứng.Người đàn ông có mũi thính, chưa rẽ ngoặt đã ngửi thấy mùi thơm từ trong nhà bếp.Mùi vị của các nhà các hộ đều hòa vào nhau, nhưng mùi thịt trong không khí lại rất rõ ràng.Anh ôm con gái bước về phía nhà bếp:“Chúng ta đi xem mẹ làm món gì ngon nào.”Để lại Phạm Hiểu Quyên đờ người ra.Cha con hai người đẩy cửa nhà bếp, nhìn thấy trên thớt bỏ mì cán tay đã cắt đều đặn, rồi nhìn thấy trên bếp hầm canh xương tỏa mùi hương bốn phía, đáy nồi còn nổi lên bọt trắng, tỏa ra mùi thơm mê người..

Chương 12: 12: Đây Là Chồng Cô