Tác giả:

Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…

Chương 18: 18: Hầu Hạ

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Có một lần Bành Thải Lan còn muốn sai bảo con gái nhà anh đổ ống nhổ, lúc đó nhìn thấy anh đi qua, lại bảo Hàn Hải đi đổ.Hiện tại phần lớn đều là gia đình vợ chồng công chức, nếu như gửi con đi nhà giữ trẻ, hay là trường mầm non, thì cha mẹ phải có một người tan làm sớm đến đón đúng giờ mới được.Thu nhập của Phạm Hiểu Quyên ít, nhưng dựa vào cái gì phải hầu hạ vợ của em trai.Quan điểm thế tục sao, giá trị của phụ nữ ở nhà bếp, ở trên người đàn ông, trên người con cái.Muốn hơn người thì phải tạo tính cách phụ nữ độc lập: kiếm tiền, chăm con, làm việc nhà.Cái nào cũng không thể bỏ, như vậy không phải chôn vùi Phạm Hiểu Quyên sao.Đời là thế đấy, sẽ luôn có người cảm thấy bạn không làm tốt.Nhà cửa bừa bộn thì không có ai nói là tại đàn ông đúng không?Con cái gây phiền phức, giáo viên sẽ tìm mẹ đúng không?Vậy làm cha chỉ cần rắc t*nh tr*ng thôi, sau đó vạn sự đại cát rồi.Phạm Hiểu Quyên không làm, trải nghiệm của các phụ nữ của mười mấy năm sau nói với cô rằng, càng nhường nhịn chỉ càng khiến kẻ địch càng ngày càng càn rỡ.Con gái nhỏ bé rụt cổ, cái đầu nhỏ bé đang nghĩ làm thế nào để bầu không khí sôi động.Bành Thải Lan vừa xuất hiện thì ra cô ta cũng ngửi được mùi hương trong nhà bếp rồi.Mở he hé cánh cửa, thấy bên trong một nhà ba người tụ tập trước bàn ăn vui vẻ.Trong nồi đó cũng không biết nấu gì, sôi ùng ục bốc hơi thơm lừng.Ba cái bát trước mặt ba người, thì ra chị dâu trước nay keo kiệt cũng nỡ làm ra một bữa mì để ăn.Bành Thải Lan mới ngủ dậy, hận không thể rúc vào trong ổ chăn, ngày lạnh như vậy ai muốn đi làm thì đi làm.“Chị dâu, ăn gì đấy, tôi và Bằng Phi còn chưa ăn sáng, cho chúng tôi một bát đi.”Nói xong còn bổ sung thêm một câu:“Hôm nay lạnh quá tôi về phòng đây, lát nữa bưng qua cho tôi đi.”Trên mặt Hàn Giang không thể hiện, nhưng trong lòng rất không thoải mái, bình thường Bành Thải Lan nói chuyện với chị dâu như vậy đấy à?Thấy Phạm Hiểu Quyên không cử động, Bành Thải Lan đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy trên thớt còn dính bột mì còn dư, trong lòng nghĩ thầm “mấy người khá lắm”, cô ta cười ha ha:“Ôi chao, mấy người lén lút ăn mì à?”Trong lòng Hàn Giang càng không thoải mái.Xem xem phát biểu gì thế này, cái gì gọi là lén lút ăn mì, tôi trốn trong chăn ăn hay là trốn trong nhà vệ sinh ăn hả?.

Có một lần Bành Thải Lan còn muốn sai bảo con gái nhà anh đổ ống nhổ, lúc đó nhìn thấy anh đi qua, lại bảo Hàn Hải đi đổ.

Hiện tại phần lớn đều là gia đình vợ chồng công chức, nếu như gửi con đi nhà giữ trẻ, hay là trường mầm non, thì cha mẹ phải có một người tan làm sớm đến đón đúng giờ mới được.

Thu nhập của Phạm Hiểu Quyên ít, nhưng dựa vào cái gì phải hầu hạ vợ của em trai.

Quan điểm thế tục sao, giá trị của phụ nữ ở nhà bếp, ở trên người đàn ông, trên người con cái.

Muốn hơn người thì phải tạo tính cách phụ nữ độc lập: kiếm tiền, chăm con, làm việc nhà.

Cái nào cũng không thể bỏ, như vậy không phải chôn vùi Phạm Hiểu Quyên sao.

Đời là thế đấy, sẽ luôn có người cảm thấy bạn không làm tốt.

Nhà cửa bừa bộn thì không có ai nói là tại đàn ông đúng không?Con cái gây phiền phức, giáo viên sẽ tìm mẹ đúng không?Vậy làm cha chỉ cần rắc t*nh tr*ng thôi, sau đó vạn sự đại cát rồi.

Phạm Hiểu Quyên không làm, trải nghiệm của các phụ nữ của mười mấy năm sau nói với cô rằng, càng nhường nhịn chỉ càng khiến kẻ địch càng ngày càng càn rỡ.

Con gái nhỏ bé rụt cổ, cái đầu nhỏ bé đang nghĩ làm thế nào để bầu không khí sôi động.

Bành Thải Lan vừa xuất hiện thì ra cô ta cũng ngửi được mùi hương trong nhà bếp rồi.

Mở he hé cánh cửa, thấy bên trong một nhà ba người tụ tập trước bàn ăn vui vẻ.

Trong nồi đó cũng không biết nấu gì, sôi ùng ục bốc hơi thơm lừng.

Ba cái bát trước mặt ba người, thì ra chị dâu trước nay keo kiệt cũng nỡ làm ra một bữa mì để ăn.

Bành Thải Lan mới ngủ dậy, hận không thể rúc vào trong ổ chăn, ngày lạnh như vậy ai muốn đi làm thì đi làm.

“Chị dâu, ăn gì đấy, tôi và Bằng Phi còn chưa ăn sáng, cho chúng tôi một bát đi.

”Nói xong còn bổ sung thêm một câu:“Hôm nay lạnh quá tôi về phòng đây, lát nữa bưng qua cho tôi đi.

”Trên mặt Hàn Giang không thể hiện, nhưng trong lòng rất không thoải mái, bình thường Bành Thải Lan nói chuyện với chị dâu như vậy đấy à?Thấy Phạm Hiểu Quyên không cử động, Bành Thải Lan đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy trên thớt còn dính bột mì còn dư, trong lòng nghĩ thầm “mấy người khá lắm”, cô ta cười ha ha:“Ôi chao, mấy người lén lút ăn mì à?”Trong lòng Hàn Giang càng không thoải mái.

Xem xem phát biểu gì thế này, cái gì gọi là lén lút ăn mì, tôi trốn trong chăn ăn hay là trốn trong nhà vệ sinh ăn hả?.

Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Có một lần Bành Thải Lan còn muốn sai bảo con gái nhà anh đổ ống nhổ, lúc đó nhìn thấy anh đi qua, lại bảo Hàn Hải đi đổ.Hiện tại phần lớn đều là gia đình vợ chồng công chức, nếu như gửi con đi nhà giữ trẻ, hay là trường mầm non, thì cha mẹ phải có một người tan làm sớm đến đón đúng giờ mới được.Thu nhập của Phạm Hiểu Quyên ít, nhưng dựa vào cái gì phải hầu hạ vợ của em trai.Quan điểm thế tục sao, giá trị của phụ nữ ở nhà bếp, ở trên người đàn ông, trên người con cái.Muốn hơn người thì phải tạo tính cách phụ nữ độc lập: kiếm tiền, chăm con, làm việc nhà.Cái nào cũng không thể bỏ, như vậy không phải chôn vùi Phạm Hiểu Quyên sao.Đời là thế đấy, sẽ luôn có người cảm thấy bạn không làm tốt.Nhà cửa bừa bộn thì không có ai nói là tại đàn ông đúng không?Con cái gây phiền phức, giáo viên sẽ tìm mẹ đúng không?Vậy làm cha chỉ cần rắc t*nh tr*ng thôi, sau đó vạn sự đại cát rồi.Phạm Hiểu Quyên không làm, trải nghiệm của các phụ nữ của mười mấy năm sau nói với cô rằng, càng nhường nhịn chỉ càng khiến kẻ địch càng ngày càng càn rỡ.Con gái nhỏ bé rụt cổ, cái đầu nhỏ bé đang nghĩ làm thế nào để bầu không khí sôi động.Bành Thải Lan vừa xuất hiện thì ra cô ta cũng ngửi được mùi hương trong nhà bếp rồi.Mở he hé cánh cửa, thấy bên trong một nhà ba người tụ tập trước bàn ăn vui vẻ.Trong nồi đó cũng không biết nấu gì, sôi ùng ục bốc hơi thơm lừng.Ba cái bát trước mặt ba người, thì ra chị dâu trước nay keo kiệt cũng nỡ làm ra một bữa mì để ăn.Bành Thải Lan mới ngủ dậy, hận không thể rúc vào trong ổ chăn, ngày lạnh như vậy ai muốn đi làm thì đi làm.“Chị dâu, ăn gì đấy, tôi và Bằng Phi còn chưa ăn sáng, cho chúng tôi một bát đi.”Nói xong còn bổ sung thêm một câu:“Hôm nay lạnh quá tôi về phòng đây, lát nữa bưng qua cho tôi đi.”Trên mặt Hàn Giang không thể hiện, nhưng trong lòng rất không thoải mái, bình thường Bành Thải Lan nói chuyện với chị dâu như vậy đấy à?Thấy Phạm Hiểu Quyên không cử động, Bành Thải Lan đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy trên thớt còn dính bột mì còn dư, trong lòng nghĩ thầm “mấy người khá lắm”, cô ta cười ha ha:“Ôi chao, mấy người lén lút ăn mì à?”Trong lòng Hàn Giang càng không thoải mái.Xem xem phát biểu gì thế này, cái gì gọi là lén lút ăn mì, tôi trốn trong chăn ăn hay là trốn trong nhà vệ sinh ăn hả?.

Chương 18: 18: Hầu Hạ