Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…
Chương 26: 26: Bữa Cơm Chặt Đầu
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Tiếng con bé vang lên tí xíu: "Một ít ạ."Phạm Hiểu Quyên nói: "Con không nghe mẹ nói nhanh đi nấu cơm à?"Bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt lấy góc áo, căng thẳng:"Nhưng mà con đói bụng."Nhà trẻ cũng cung cấp cơm trưa, nhưng không có chất béo.Trẻ con không khắt khe ngon dở như người trưởng thành, có thể ăn nhiều thì phải quản lý lâu hơn xíu thôi.Dù mấy nhà trẻ thế hệ sau sẽ cung cấp nước bánh cho trẻ con vào buổi chiều, nhưng đám nhỏ này vừa ăn xong về đến nhà vẫn như bỏ đói lâu ngày.Huống hồ giờ đây là đầu thập niên 90, điều kiện có hạn, không thể nào quản lý tốt được, đến cả ăn uống no nê cũng rất khó khăn.Cô nên chuẩn bị chút đồ ăn cho con mình, để sau khi cô bé tan học về nhà có ít món lót bụng.Phạm Hiểu Quyên thở dài: "Con ngứa tay rồi hả?"Thoắt cái bàn tay nhỏ lại siết chặt quần áo, mắt to tròn ngập nước mắt, mẹ bảo chỗ nào ngứa ngáy thì sẽ phải đánh một trận cho chừa.Con mèo nhỏ ăn vụng uất ức nhìn sang cô, khả năng sắp xếp từ ngữ lập tức tăng lên, nói:"Mẹ ơi, con không dám nữa, không dám làm thế nữa đâu.”Đáy lòng của Phạm Hiểu Quyên vừa chua xót vừa buồn cười, cô giữ chặt bàn tay nhỏ của cô bé, nói: "Ngứa hả?"Hàn Tinh Thần gật đầu trước, rồi lại lắc, đôi mắt rất đáng thương:"Có đôi lúc rất ngứa."Phạm Hiểu Quyên nói:"Làm vỡ đồ không sao hết, chỉ cần con không cố ý là được.Hơn thế nữa, hôm nay Niếp Niếp rất giỏi, không nói dối còn chủ động nhận lỗi với mẹ là tốt rồi."Nếu cô bé chủ động nhận sai ngay từ đầu, thì sẽ không cần bị đánh đòn ư.Hàn Tinh Thần cố gắng gật gật đầu nói:"Lúc con về nhà không thấy mẹ đâu, bụng con lại rất đói, cho nên con muốn tìm hũ đường đỏ ăn một chút, con không cố ý làm rớt cái hũ đó đâu."Thỉnh thoảng, da tay bị nứt rất ngứa ngáy, cô bé không thể chịu nổi.Mùa đông phương Bắc rất lạnh, Phạm Hiểu Quyên nhớ hồi mình còn bé cũng hay nứt da, chắc chắn con gái của cô cũng rất khó chịu.Cô đúng không phải là một người mẹ mẫu mực mà, ngoài trời rét như thế mà! Cô giúp con gái mình chà xát cho tay cô bé nóng lên, rồi kéo cô bé ra ngoài.Tiêu rồi, cô bé nghe bảo người mẹ nào muốn vứt con đi thì sẽ đối xử với đứa con đó rất tốt.Bạn đồng tuổi của Hàn Tinh Thần có tên là Hương Hương và Linh Linh, trước khi mẹ họ bỏ đi cũng mua cho họ bán trứng gà để ăn đó..
Tiếng con bé vang lên tí xíu: "Một ít ạ.
"Phạm Hiểu Quyên nói: "Con không nghe mẹ nói nhanh đi nấu cơm à?"Bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt lấy góc áo, căng thẳng:"Nhưng mà con đói bụng.
"Nhà trẻ cũng cung cấp cơm trưa, nhưng không có chất béo.
Trẻ con không khắt khe ngon dở như người trưởng thành, có thể ăn nhiều thì phải quản lý lâu hơn xíu thôi.
Dù mấy nhà trẻ thế hệ sau sẽ cung cấp nước bánh cho trẻ con vào buổi chiều, nhưng đám nhỏ này vừa ăn xong về đến nhà vẫn như bỏ đói lâu ngày.
Huống hồ giờ đây là đầu thập niên 90, điều kiện có hạn, không thể nào quản lý tốt được, đến cả ăn uống no nê cũng rất khó khăn.
Cô nên chuẩn bị chút đồ ăn cho con mình, để sau khi cô bé tan học về nhà có ít món lót bụng.
Phạm Hiểu Quyên thở dài: "Con ngứa tay rồi hả?"Thoắt cái bàn tay nhỏ lại siết chặt quần áo, mắt to tròn ngập nước mắt, mẹ bảo chỗ nào ngứa ngáy thì sẽ phải đánh một trận cho chừa.
Con mèo nhỏ ăn vụng uất ức nhìn sang cô, khả năng sắp xếp từ ngữ lập tức tăng lên, nói:"Mẹ ơi, con không dám nữa, không dám làm thế nữa đâu.
”Đáy lòng của Phạm Hiểu Quyên vừa chua xót vừa buồn cười, cô giữ chặt bàn tay nhỏ của cô bé, nói: "Ngứa hả?"Hàn Tinh Thần gật đầu trước, rồi lại lắc, đôi mắt rất đáng thương:"Có đôi lúc rất ngứa.
"Phạm Hiểu Quyên nói:"Làm vỡ đồ không sao hết, chỉ cần con không cố ý là được.
Hơn thế nữa, hôm nay Niếp Niếp rất giỏi, không nói dối còn chủ động nhận lỗi với mẹ là tốt rồi.
"Nếu cô bé chủ động nhận sai ngay từ đầu, thì sẽ không cần bị đánh đòn ư.
Hàn Tinh Thần cố gắng gật gật đầu nói:"Lúc con về nhà không thấy mẹ đâu, bụng con lại rất đói, cho nên con muốn tìm hũ đường đỏ ăn một chút, con không cố ý làm rớt cái hũ đó đâu.
"Thỉnh thoảng, da tay bị nứt rất ngứa ngáy, cô bé không thể chịu nổi.
Mùa đông phương Bắc rất lạnh, Phạm Hiểu Quyên nhớ hồi mình còn bé cũng hay nứt da, chắc chắn con gái của cô cũng rất khó chịu.
Cô đúng không phải là một người mẹ mẫu mực mà, ngoài trời rét như thế mà! Cô giúp con gái mình chà xát cho tay cô bé nóng lên, rồi kéo cô bé ra ngoài.
Tiêu rồi, cô bé nghe bảo người mẹ nào muốn vứt con đi thì sẽ đối xử với đứa con đó rất tốt.
Bạn đồng tuổi của Hàn Tinh Thần có tên là Hương Hương và Linh Linh, trước khi mẹ họ bỏ đi cũng mua cho họ bán trứng gà để ăn đó.
.
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Tiếng con bé vang lên tí xíu: "Một ít ạ."Phạm Hiểu Quyên nói: "Con không nghe mẹ nói nhanh đi nấu cơm à?"Bàn tay nhỏ của cô bé nắm chặt lấy góc áo, căng thẳng:"Nhưng mà con đói bụng."Nhà trẻ cũng cung cấp cơm trưa, nhưng không có chất béo.Trẻ con không khắt khe ngon dở như người trưởng thành, có thể ăn nhiều thì phải quản lý lâu hơn xíu thôi.Dù mấy nhà trẻ thế hệ sau sẽ cung cấp nước bánh cho trẻ con vào buổi chiều, nhưng đám nhỏ này vừa ăn xong về đến nhà vẫn như bỏ đói lâu ngày.Huống hồ giờ đây là đầu thập niên 90, điều kiện có hạn, không thể nào quản lý tốt được, đến cả ăn uống no nê cũng rất khó khăn.Cô nên chuẩn bị chút đồ ăn cho con mình, để sau khi cô bé tan học về nhà có ít món lót bụng.Phạm Hiểu Quyên thở dài: "Con ngứa tay rồi hả?"Thoắt cái bàn tay nhỏ lại siết chặt quần áo, mắt to tròn ngập nước mắt, mẹ bảo chỗ nào ngứa ngáy thì sẽ phải đánh một trận cho chừa.Con mèo nhỏ ăn vụng uất ức nhìn sang cô, khả năng sắp xếp từ ngữ lập tức tăng lên, nói:"Mẹ ơi, con không dám nữa, không dám làm thế nữa đâu.”Đáy lòng của Phạm Hiểu Quyên vừa chua xót vừa buồn cười, cô giữ chặt bàn tay nhỏ của cô bé, nói: "Ngứa hả?"Hàn Tinh Thần gật đầu trước, rồi lại lắc, đôi mắt rất đáng thương:"Có đôi lúc rất ngứa."Phạm Hiểu Quyên nói:"Làm vỡ đồ không sao hết, chỉ cần con không cố ý là được.Hơn thế nữa, hôm nay Niếp Niếp rất giỏi, không nói dối còn chủ động nhận lỗi với mẹ là tốt rồi."Nếu cô bé chủ động nhận sai ngay từ đầu, thì sẽ không cần bị đánh đòn ư.Hàn Tinh Thần cố gắng gật gật đầu nói:"Lúc con về nhà không thấy mẹ đâu, bụng con lại rất đói, cho nên con muốn tìm hũ đường đỏ ăn một chút, con không cố ý làm rớt cái hũ đó đâu."Thỉnh thoảng, da tay bị nứt rất ngứa ngáy, cô bé không thể chịu nổi.Mùa đông phương Bắc rất lạnh, Phạm Hiểu Quyên nhớ hồi mình còn bé cũng hay nứt da, chắc chắn con gái của cô cũng rất khó chịu.Cô đúng không phải là một người mẹ mẫu mực mà, ngoài trời rét như thế mà! Cô giúp con gái mình chà xát cho tay cô bé nóng lên, rồi kéo cô bé ra ngoài.Tiêu rồi, cô bé nghe bảo người mẹ nào muốn vứt con đi thì sẽ đối xử với đứa con đó rất tốt.Bạn đồng tuổi của Hàn Tinh Thần có tên là Hương Hương và Linh Linh, trước khi mẹ họ bỏ đi cũng mua cho họ bán trứng gà để ăn đó..