Mùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa…
Chương 36: 36: Không Phải Bạn Tốt
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Hàn Giang nói:“Chúng ta đi nhanh thôi Quyên Nhi, chúng ta đến đó sớm xíu có lẽ sẽ tới kịp lúc con bé tan học, rất lâu rồi anh không cùng em đón con về, em nghĩ xem con bé có vui mừng khi thấy cha mẹ mình đến đón không?"Phạm Hiểu Quyên: "! "Em còn tưởng anh chỉ đến đón em tan làm thôi chứ.Thoáng chốc, cô cảm thấy ánh mắt ghen tỵ của những người xung quanh chẳng hay ho xíu nào nữa, gương mặt của cô lập tức nhăn lại.Hàn Giang là một người đàn thẳng, đầu như khúc gỗ nên không phát hiện tâm trạng của vợ mình khác thường.Phạm Hiểu Quyên âm thầm mắng, đám đàn ông đúng là toàn bọn móng heo to.Hàn Giang vừa từ đơn vị chạy đến đây, trong lòng bàn tay còn dính mồ hôi ướt đẫm, khi cô đến gần anh cũng có thể cảm nhận được một nhiệt độ khá nóng.Cơ thể đàn ông lúc trẻ đúng thật rất tốt, mặc ít như thế giữa mùa đông mà tay vẫn nóng hổi kìa.Đẹp trai, cao ráo.Người đàn ông này sợ cô đi quá chậm, nên suốt chặn đường đi không thả tay ra, anh cầm chặt tay của cô, vội vàng kéo cô đi về phía trước.Mãi đến khi hai người đến trước cổng nhà trẻ, đúng lúc họ cũng thấy con gái rượu đang từ phòng học ra ngoài.Lúc này, có rất nhiều trẻ con tự về nhà một mình, bao gồm cả Hàn Tinh Thần.Họ không biết con gái của mình đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy cô bé cúi gục đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ một chữ "buồn" to tướng.Hai người rón ra rón rén đi từ phía sau đến gần cô bé, đợi đến khi họ đến gần, Hàn Giang lập tức bế con gái của mình lên.Hàn Tinh Thần đang cúi đầu đi đường giật mình với cái ôm của anh, nhưng thoắt cái đã vui vẻ trở lại, gọi: "Cha".Sau đó, cô bé lại gọi một tiếng: "Mẹ".Phạm Hiểu Quyên không nói, chỉ cười hì hì.Tâm trạng và gương mặt của đứa bé nhanh chóng trở lại bình thường, cô bé ôm lấy cổ cha mình nũng nịu, kể về chuyện cả ngày hôm nay cô bé ở nhà trẻ ra sao.Ban đầu, mẹ thắt bím tóc cho cô bé biến cô bé trở thành ngôi sao nhỏ của nhà trẻ.Sau đó, Khổng Diệu Diệu thấy thế lập tức đen mặt.Nhưng cô bé đâu có biết Khổng Diệu Diệu khó chịu, nên cứ lượn qua lượn lại trước mặt Khổng Diệu Diệu."Niếp Niếp, nếu bạn ấy không chơi với con nữa thì chẳng phải con còn có rất nhiều bạn xung quanh sao? Loại bạn không muốn chơi cùng với bạn bè nào xinh đẹp hơn mình thì đó không phải là bạn tốt đâu, con hiểu không?"Đứa bé nghe có cái hiểu, cái không hiểu nhưng vẫn nhìn mẹ mình gật đầu..
Hàn Giang nói:“Chúng ta đi nhanh thôi Quyên Nhi, chúng ta đến đó sớm xíu có lẽ sẽ tới kịp lúc con bé tan học, rất lâu rồi anh không cùng em đón con về, em nghĩ xem con bé có vui mừng khi thấy cha mẹ mình đến đón không?"Phạm Hiểu Quyên: "! "Em còn tưởng anh chỉ đến đón em tan làm thôi chứ.
Thoáng chốc, cô cảm thấy ánh mắt ghen tỵ của những người xung quanh chẳng hay ho xíu nào nữa, gương mặt của cô lập tức nhăn lại.
Hàn Giang là một người đàn thẳng, đầu như khúc gỗ nên không phát hiện tâm trạng của vợ mình khác thường.
Phạm Hiểu Quyên âm thầm mắng, đám đàn ông đúng là toàn bọn móng heo to.
Hàn Giang vừa từ đơn vị chạy đến đây, trong lòng bàn tay còn dính mồ hôi ướt đẫm, khi cô đến gần anh cũng có thể cảm nhận được một nhiệt độ khá nóng.
Cơ thể đàn ông lúc trẻ đúng thật rất tốt, mặc ít như thế giữa mùa đông mà tay vẫn nóng hổi kìa.
Đẹp trai, cao ráo.
Người đàn ông này sợ cô đi quá chậm, nên suốt chặn đường đi không thả tay ra, anh cầm chặt tay của cô, vội vàng kéo cô đi về phía trước.
Mãi đến khi hai người đến trước cổng nhà trẻ, đúng lúc họ cũng thấy con gái rượu đang từ phòng học ra ngoài.
Lúc này, có rất nhiều trẻ con tự về nhà một mình, bao gồm cả Hàn Tinh Thần.
Họ không biết con gái của mình đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy cô bé cúi gục đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ một chữ "buồn" to tướng.
Hai người rón ra rón rén đi từ phía sau đến gần cô bé, đợi đến khi họ đến gần, Hàn Giang lập tức bế con gái của mình lên.
Hàn Tinh Thần đang cúi đầu đi đường giật mình với cái ôm của anh, nhưng thoắt cái đã vui vẻ trở lại, gọi: "Cha".
Sau đó, cô bé lại gọi một tiếng: "Mẹ".
Phạm Hiểu Quyên không nói, chỉ cười hì hì.
Tâm trạng và gương mặt của đứa bé nhanh chóng trở lại bình thường, cô bé ôm lấy cổ cha mình nũng nịu, kể về chuyện cả ngày hôm nay cô bé ở nhà trẻ ra sao.
Ban đầu, mẹ thắt bím tóc cho cô bé biến cô bé trở thành ngôi sao nhỏ của nhà trẻ.
Sau đó, Khổng Diệu Diệu thấy thế lập tức đen mặt.
Nhưng cô bé đâu có biết Khổng Diệu Diệu khó chịu, nên cứ lượn qua lượn lại trước mặt Khổng Diệu Diệu.
"Niếp Niếp, nếu bạn ấy không chơi với con nữa thì chẳng phải con còn có rất nhiều bạn xung quanh sao? Loại bạn không muốn chơi cùng với bạn bè nào xinh đẹp hơn mình thì đó không phải là bạn tốt đâu, con hiểu không?"Đứa bé nghe có cái hiểu, cái không hiểu nhưng vẫn nhìn mẹ mình gật đầu.
.
Thập Niên 90 Nhật Ký Nuôi Con Trong Ngõ NhỏTác giả: Lưu Lưu TrưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1990. Gió lạnh thổi ào ào cả một đêm, đến khi gần sáng mới ngừng lại, sau đó thì trời bắt đầu trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Khiến cho từ nóc nhà đến mặt sân đều trải một lớp tuyết trắng dày bịch, ngoài nhà vang lên tiếng hoan hô vui vẻ của đám trẻ con. Phạm Hiểu Quyên dựa vào vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh. Trên lịch treo tường có đề một con số rất to: 1990. Bà cảm thấy mình như đang nằm mơ, quay trở về thời điểm mấy năm trước khi ra nước ngoài, năm ấy cũng đổ một trận tuyết lớn, ngoài phòng rủ xuống từng cột băng nhọn hoắt. Sáng sớm con gái đã tỉnh dậy nhóm lửa, lò than không làm sao cháy lên được, con gái vừa khóc vừa quạt cật lực. Bà đi tới nhìn thấy khói đen mù mịt bốc lên từ bếp lò, lúc đó thực sự rất ghét nơi này, sống chết cũng phải ra nước ngoài bằng được, chồng có khuyên thế nào cũng không khuyên được. Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ, ở giữa trồng một cây lựu, mùa này chỉ còn trơ lại mấy cành cây trụi lủi. Nhưng chỉ vừa… Hàn Giang nói:“Chúng ta đi nhanh thôi Quyên Nhi, chúng ta đến đó sớm xíu có lẽ sẽ tới kịp lúc con bé tan học, rất lâu rồi anh không cùng em đón con về, em nghĩ xem con bé có vui mừng khi thấy cha mẹ mình đến đón không?"Phạm Hiểu Quyên: "! "Em còn tưởng anh chỉ đến đón em tan làm thôi chứ.Thoáng chốc, cô cảm thấy ánh mắt ghen tỵ của những người xung quanh chẳng hay ho xíu nào nữa, gương mặt của cô lập tức nhăn lại.Hàn Giang là một người đàn thẳng, đầu như khúc gỗ nên không phát hiện tâm trạng của vợ mình khác thường.Phạm Hiểu Quyên âm thầm mắng, đám đàn ông đúng là toàn bọn móng heo to.Hàn Giang vừa từ đơn vị chạy đến đây, trong lòng bàn tay còn dính mồ hôi ướt đẫm, khi cô đến gần anh cũng có thể cảm nhận được một nhiệt độ khá nóng.Cơ thể đàn ông lúc trẻ đúng thật rất tốt, mặc ít như thế giữa mùa đông mà tay vẫn nóng hổi kìa.Đẹp trai, cao ráo.Người đàn ông này sợ cô đi quá chậm, nên suốt chặn đường đi không thả tay ra, anh cầm chặt tay của cô, vội vàng kéo cô đi về phía trước.Mãi đến khi hai người đến trước cổng nhà trẻ, đúng lúc họ cũng thấy con gái rượu đang từ phòng học ra ngoài.Lúc này, có rất nhiều trẻ con tự về nhà một mình, bao gồm cả Hàn Tinh Thần.Họ không biết con gái của mình đã gặp phải chuyện gì, chỉ thấy cô bé cúi gục đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ một chữ "buồn" to tướng.Hai người rón ra rón rén đi từ phía sau đến gần cô bé, đợi đến khi họ đến gần, Hàn Giang lập tức bế con gái của mình lên.Hàn Tinh Thần đang cúi đầu đi đường giật mình với cái ôm của anh, nhưng thoắt cái đã vui vẻ trở lại, gọi: "Cha".Sau đó, cô bé lại gọi một tiếng: "Mẹ".Phạm Hiểu Quyên không nói, chỉ cười hì hì.Tâm trạng và gương mặt của đứa bé nhanh chóng trở lại bình thường, cô bé ôm lấy cổ cha mình nũng nịu, kể về chuyện cả ngày hôm nay cô bé ở nhà trẻ ra sao.Ban đầu, mẹ thắt bím tóc cho cô bé biến cô bé trở thành ngôi sao nhỏ của nhà trẻ.Sau đó, Khổng Diệu Diệu thấy thế lập tức đen mặt.Nhưng cô bé đâu có biết Khổng Diệu Diệu khó chịu, nên cứ lượn qua lượn lại trước mặt Khổng Diệu Diệu."Niếp Niếp, nếu bạn ấy không chơi với con nữa thì chẳng phải con còn có rất nhiều bạn xung quanh sao? Loại bạn không muốn chơi cùng với bạn bè nào xinh đẹp hơn mình thì đó không phải là bạn tốt đâu, con hiểu không?"Đứa bé nghe có cái hiểu, cái không hiểu nhưng vẫn nhìn mẹ mình gật đầu..