Tác giả:

Người xưa thường nói rằng nếu chúng ta mơ thấy đám cưới thì đó là điềm báo phát sinh những điều may mắn . Một tháng trước, tôi đã thấy bản thân mình kết hôn với một người đàn ông anh tuấn. Kết quả là hai ngày sau, cơn đau đầu kinh niên của tôi tự dưng biến mất. Thật vui sướng vì cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi cái chứng đau đầu quái đảng đó. Để thưởng cho bản thân, tôi đã tới một chợ đồ cổ và mua cho mình một món đồ gì đó. Quanh quẩn, cuối cùng ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một cửa tiệm nhìn có vẻ cổ kính đến lạ thường cơ mà bên trong toàn là trâm cài tóc với đủ hình dạng màu sắc. Cuối cùng tôi đã chọn được cho mình được một cây ưa thích. Tuy trên cây trâm này có chút rỉ sét nhưng không sao, tôi vẫn thích nó.  Ông chủ tiệm đồ cổ nói tôi có thể lau sạch những vết rỉ sét đó bằng máu của mình, tôi có chút bán tín bán nghi nhưng lại tự nhủ bản thân rằng đồ cổ thường có vật tính, mà máu lại là cách tốt nhất để đánh thức vật tính trong đó. Tôi cũng đồng cảm với suy nghĩ đó của bản thân,…

Chương 16: C16: Hoán Đổi Linh Hồn

Lấy Chồng QuỷTác giả: Quân DựcTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgười xưa thường nói rằng nếu chúng ta mơ thấy đám cưới thì đó là điềm báo phát sinh những điều may mắn . Một tháng trước, tôi đã thấy bản thân mình kết hôn với một người đàn ông anh tuấn. Kết quả là hai ngày sau, cơn đau đầu kinh niên của tôi tự dưng biến mất. Thật vui sướng vì cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi cái chứng đau đầu quái đảng đó. Để thưởng cho bản thân, tôi đã tới một chợ đồ cổ và mua cho mình một món đồ gì đó. Quanh quẩn, cuối cùng ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một cửa tiệm nhìn có vẻ cổ kính đến lạ thường cơ mà bên trong toàn là trâm cài tóc với đủ hình dạng màu sắc. Cuối cùng tôi đã chọn được cho mình được một cây ưa thích. Tuy trên cây trâm này có chút rỉ sét nhưng không sao, tôi vẫn thích nó.  Ông chủ tiệm đồ cổ nói tôi có thể lau sạch những vết rỉ sét đó bằng máu của mình, tôi có chút bán tín bán nghi nhưng lại tự nhủ bản thân rằng đồ cổ thường có vật tính, mà máu lại là cách tốt nhất để đánh thức vật tính trong đó. Tôi cũng đồng cảm với suy nghĩ đó của bản thân,… "Linh Nhi..nhìn vào mặt tớ và nói cho tớ biết, tớ là ai?""Thì cậu là Kiều An chứ còn ai nữa"Không đúng, vừa rồi tôi nhìn qua tấm kính là một gương mặt khác lạ cơ mà...Tôi cầm điện thoại lên mở camera và tự soi vào mặt mình "đó là...đó là..." tôi shock đến mức chỉ có thể nói ra được mấy từ ấp úng trong họng. Trên màn hình điện thoại lúc này xuất hiện ra một khuôn mặt khác, không phải là tôi nữa mà chính là người phụ nữ trong gương đó!!!Không thể tin đây là sự thật, tôi xuống khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, nơi có chiếc gương to hơn"Đừng lo lắng , không sao cả đâu, chắc chắn là mình nhìn lầm thôi"Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra với hy vọng đúng là mình đã nhìn lầmKhi mở mắt ra, nhìn vào gương, điều đầu tiên tôi thấy là người phụ nữ đó đang cười một cách gớm ghiếp , máu cùng giòi bọ lúc nhúc trong miệng cô ta"Từ giờ hãy gọi ta là Kiều An , cảm ơn ngươi về khuôn mặt này, ngươi hãy nhớ rằng Dương Khải là của ta""Không! Không!" Tôi vừa ôm mặt, vừa khóc và đúng lúc Linh Nhi bước vào"Thư giãn đi ,tớ đây! Cậu làm sao vậy? Sao lại hoảng sợ như thế?""Cậu nhìn đi, trong gương không phải là tớ nữa!" Tôi chỉ tay vào gương, Linh Nhi đưa mắt nhìn theo"Vẫn là cậu mà Kiều An ! Có chuyện gì với cậu vậy?" "Không đúng ..đây không phải tớ..Tớ không tin!"Tôi cầm tay Linh Nhi"Tớ xin cậu đấy, hãy nói thật cho tớ biết, tớ có phải Kiều An không?"Linh Nhi nhìn tôi chằm chằm rồi đưa tay đặt lên trán mình và tay còn lại đặt lên trán tôi"Này có phải vì quả bóng đập mạnh quá nên giờ cậu có vấn đề rồi phải không? Hay tớ gọi y tá kiểm tra cho cậu nhá!"Tôi đẩy cậu ấy rồi chạy ra ngoài va phải một cô giáo gần cửa ra vào, tôi cầm tấm thẻ sinh viên trong túi dơ lên"Cô ơi, mặt em có phải người trong ảnh không ạ?""Đúng! Nhưng có chuyện gì hay sao?" Cô giáo hỏi một cách đầy nghi hoặc, Linh Nhi chạy tới vừa kéo tay tôi vừa cười với cô giáo đó"À, không sao cô ạ, bạn ý nói đùa ý mà, bọn em xin phép đi trước !"Càng lúc tôi càng nghe thấy tiếng Linh Nhi bé lại, cái đầu tôi bắt đầu quay cuồng rồi từ từ ngã xuống.Ánh sáng xung quanh tôi đều vụt tắt chỉ để lại một tia sáng mỏng manh duy nhất để tôi nhìn lờ mờ mọi thứ bên ngoài, nơi này giống như tù giam bốn bề chỉ toàn là bóng tối"Có ai không? Đây là đâu thế này?""Haha... ở đâu hả? Chính là trong chính cơ thể ngươi đó, giờ thì cảm ơn ngươi cả về thân thể này nha ...Không tệ!" Tôi đã từng đọc các trong một tiểu thuyết về chuyện có hai linh hồn trong cùng một cơ thể và linh hồn yếu hơn sẽ bị nhốt lại,chẳng nhẽ.....Lúc này, tôi vẫn đang nhìn bên ngoài từ ánh sáng mờ mờ kia ,mọi thứ vẫn diễn ra bình thường .Tôi vẫn nhìn thấy Linh Nhi nói gì đó .."Thả tôi ra....Thả tôi raa""Haha đừng cố hét lên vô ích nữa, từ giờ ta sẽ sống hộ ngươi!"

"Linh Nhi..nhìn vào mặt tớ và nói cho tớ biết, tớ là ai?"

"Thì cậu là Kiều An chứ còn ai nữa"

Không đúng, vừa rồi tôi nhìn qua tấm kính là một gương mặt khác lạ cơ mà...

Tôi cầm điện thoại lên mở camera và tự soi vào mặt mình "đó là...đó là..." tôi shock đến mức chỉ có thể nói ra được mấy từ ấp úng trong họng. Trên màn hình điện thoại lúc này xuất hiện ra một khuôn mặt khác, không phải là tôi nữa mà chính là người phụ nữ trong gương đó!!!

Không thể tin đây là sự thật, tôi xuống khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, nơi có chiếc gương to hơn

"Đừng lo lắng , không sao cả đâu, chắc chắn là mình nhìn lầm thôi"

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra với hy vọng đúng là mình đã nhìn lầm

Khi mở mắt ra, nhìn vào gương, điều đầu tiên tôi thấy là người phụ nữ đó đang cười một cách gớm ghiếp , máu cùng giòi bọ lúc nhúc trong miệng cô ta

"Từ giờ hãy gọi ta là Kiều An , cảm ơn ngươi về khuôn mặt này, ngươi hãy nhớ rằng Dương Khải là của ta"

"Không! Không!" Tôi vừa ôm mặt, vừa khóc và đúng lúc Linh Nhi bước vào

"Thư giãn đi ,tớ đây! Cậu làm sao vậy? Sao lại hoảng sợ như thế?"

"Cậu nhìn đi, trong gương không phải là tớ nữa!" Tôi chỉ tay vào gương, Linh Nhi đưa mắt nhìn theo

"Vẫn là cậu mà Kiều An ! Có chuyện gì với cậu vậy?" 

"Không đúng ..đây không phải tớ..Tớ không tin!"

Tôi cầm tay Linh Nhi

"Tớ xin cậu đấy, hãy nói thật cho tớ biết, tớ có phải Kiều An không?"

Linh Nhi nhìn tôi chằm chằm rồi đưa tay đặt lên trán mình và tay còn lại đặt lên trán tôi

"Này có phải vì quả bóng đập mạnh quá nên giờ cậu có vấn đề rồi phải không? Hay tớ gọi y tá kiểm tra cho cậu nhá!"

Tôi đẩy cậu ấy rồi chạy ra ngoài va phải một cô giáo gần cửa ra vào, tôi cầm tấm thẻ sinh viên trong túi dơ lên

"Cô ơi, mặt em có phải người trong ảnh không ạ?"

"Đúng! Nhưng có chuyện gì hay sao?" Cô giáo hỏi một cách đầy nghi hoặc, Linh Nhi chạy tới vừa kéo tay tôi vừa cười với cô giáo đó

"À, không sao cô ạ, bạn ý nói đùa ý mà, bọn em xin phép đi trước !"

Càng lúc tôi càng nghe thấy tiếng Linh Nhi bé lại, cái đầu tôi bắt đầu quay cuồng rồi từ từ ngã xuống.

Ánh sáng xung quanh tôi đều vụt tắt chỉ để lại một tia sáng mỏng manh duy nhất để tôi nhìn lờ mờ mọi thứ bên ngoài, nơi này giống như tù giam bốn bề chỉ toàn là bóng tối

"Có ai không? Đây là đâu thế này?"

"Haha... ở đâu hả? Chính là trong chính cơ thể ngươi đó, giờ thì cảm ơn ngươi cả về thân thể này nha ...Không tệ!" 

Tôi đã từng đọc các trong một tiểu thuyết về chuyện có hai linh hồn trong cùng một cơ thể và linh hồn yếu hơn sẽ bị nhốt lại,chẳng nhẽ.....

Lúc này, tôi vẫn đang nhìn bên ngoài từ ánh sáng mờ mờ kia ,mọi thứ vẫn diễn ra bình thường .Tôi vẫn nhìn thấy Linh Nhi nói gì đó ..

"Thả tôi ra....Thả tôi raa"

"Haha đừng cố hét lên vô ích nữa, từ giờ ta sẽ sống hộ ngươi!"

Lấy Chồng QuỷTác giả: Quân DựcTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhNgười xưa thường nói rằng nếu chúng ta mơ thấy đám cưới thì đó là điềm báo phát sinh những điều may mắn . Một tháng trước, tôi đã thấy bản thân mình kết hôn với một người đàn ông anh tuấn. Kết quả là hai ngày sau, cơn đau đầu kinh niên của tôi tự dưng biến mất. Thật vui sướng vì cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi cái chứng đau đầu quái đảng đó. Để thưởng cho bản thân, tôi đã tới một chợ đồ cổ và mua cho mình một món đồ gì đó. Quanh quẩn, cuối cùng ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một cửa tiệm nhìn có vẻ cổ kính đến lạ thường cơ mà bên trong toàn là trâm cài tóc với đủ hình dạng màu sắc. Cuối cùng tôi đã chọn được cho mình được một cây ưa thích. Tuy trên cây trâm này có chút rỉ sét nhưng không sao, tôi vẫn thích nó.  Ông chủ tiệm đồ cổ nói tôi có thể lau sạch những vết rỉ sét đó bằng máu của mình, tôi có chút bán tín bán nghi nhưng lại tự nhủ bản thân rằng đồ cổ thường có vật tính, mà máu lại là cách tốt nhất để đánh thức vật tính trong đó. Tôi cũng đồng cảm với suy nghĩ đó của bản thân,… "Linh Nhi..nhìn vào mặt tớ và nói cho tớ biết, tớ là ai?""Thì cậu là Kiều An chứ còn ai nữa"Không đúng, vừa rồi tôi nhìn qua tấm kính là một gương mặt khác lạ cơ mà...Tôi cầm điện thoại lên mở camera và tự soi vào mặt mình "đó là...đó là..." tôi shock đến mức chỉ có thể nói ra được mấy từ ấp úng trong họng. Trên màn hình điện thoại lúc này xuất hiện ra một khuôn mặt khác, không phải là tôi nữa mà chính là người phụ nữ trong gương đó!!!Không thể tin đây là sự thật, tôi xuống khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, nơi có chiếc gương to hơn"Đừng lo lắng , không sao cả đâu, chắc chắn là mình nhìn lầm thôi"Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra với hy vọng đúng là mình đã nhìn lầmKhi mở mắt ra, nhìn vào gương, điều đầu tiên tôi thấy là người phụ nữ đó đang cười một cách gớm ghiếp , máu cùng giòi bọ lúc nhúc trong miệng cô ta"Từ giờ hãy gọi ta là Kiều An , cảm ơn ngươi về khuôn mặt này, ngươi hãy nhớ rằng Dương Khải là của ta""Không! Không!" Tôi vừa ôm mặt, vừa khóc và đúng lúc Linh Nhi bước vào"Thư giãn đi ,tớ đây! Cậu làm sao vậy? Sao lại hoảng sợ như thế?""Cậu nhìn đi, trong gương không phải là tớ nữa!" Tôi chỉ tay vào gương, Linh Nhi đưa mắt nhìn theo"Vẫn là cậu mà Kiều An ! Có chuyện gì với cậu vậy?" "Không đúng ..đây không phải tớ..Tớ không tin!"Tôi cầm tay Linh Nhi"Tớ xin cậu đấy, hãy nói thật cho tớ biết, tớ có phải Kiều An không?"Linh Nhi nhìn tôi chằm chằm rồi đưa tay đặt lên trán mình và tay còn lại đặt lên trán tôi"Này có phải vì quả bóng đập mạnh quá nên giờ cậu có vấn đề rồi phải không? Hay tớ gọi y tá kiểm tra cho cậu nhá!"Tôi đẩy cậu ấy rồi chạy ra ngoài va phải một cô giáo gần cửa ra vào, tôi cầm tấm thẻ sinh viên trong túi dơ lên"Cô ơi, mặt em có phải người trong ảnh không ạ?""Đúng! Nhưng có chuyện gì hay sao?" Cô giáo hỏi một cách đầy nghi hoặc, Linh Nhi chạy tới vừa kéo tay tôi vừa cười với cô giáo đó"À, không sao cô ạ, bạn ý nói đùa ý mà, bọn em xin phép đi trước !"Càng lúc tôi càng nghe thấy tiếng Linh Nhi bé lại, cái đầu tôi bắt đầu quay cuồng rồi từ từ ngã xuống.Ánh sáng xung quanh tôi đều vụt tắt chỉ để lại một tia sáng mỏng manh duy nhất để tôi nhìn lờ mờ mọi thứ bên ngoài, nơi này giống như tù giam bốn bề chỉ toàn là bóng tối"Có ai không? Đây là đâu thế này?""Haha... ở đâu hả? Chính là trong chính cơ thể ngươi đó, giờ thì cảm ơn ngươi cả về thân thể này nha ...Không tệ!" Tôi đã từng đọc các trong một tiểu thuyết về chuyện có hai linh hồn trong cùng một cơ thể và linh hồn yếu hơn sẽ bị nhốt lại,chẳng nhẽ.....Lúc này, tôi vẫn đang nhìn bên ngoài từ ánh sáng mờ mờ kia ,mọi thứ vẫn diễn ra bình thường .Tôi vẫn nhìn thấy Linh Nhi nói gì đó .."Thả tôi ra....Thả tôi raa""Haha đừng cố hét lên vô ích nữa, từ giờ ta sẽ sống hộ ngươi!"

Chương 16: C16: Hoán Đổi Linh Hồn