Tác giả:

Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…

Chương 12: Chương 12

Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Lần trước là hôn, lần này là đυ.ng chạm trực tiếp vào cơ thể.Dẫu biết rằng anh ngốc nhưng chính sự ngốc nghếch đó đã phá vỡ sự bình tĩnh cuối cùng trong cô.Nhã Ân tức giận quát lớn:Không phải em đã nói anh không được thân thiết với cô ta rồi sao? Anh không nghe lời em?Vương Đình Phong xua tay lắc đầu:Không phải! Anh không thân thiết với cô ấy đâu vợ.Không thân thiết thì hành động khi nãy của anh là gì? Anh đυ.ng chạm vào người cô ta lại còn là chỗ nhạy cảm ngay trong công ty, anh muốn em nghĩ thế nào đây?Chỗ nhạy cảm gì, anh không hiểu? Khi nãy anh khiến cô ấy bị ngã nên anh mới chuộc lỗi thôi.Cô ấy bảo mình đau пɡựᴄ nên anh giúp đấy chứ.Cô giận anh một thì giận hồ ly tinh đằng sau lưng anh cười.Biết rõ anh là anh lại cố tình làm trò mèo, mục đích của cô ta chẳng lẽ cô còn không rõ.Cô tuyệt đối không thể để Như Ly đạt được mục đích.Nhã Ân ngó lơ Vương Đình Phong, trực tiếp đi đến chỗ Như Ly kéo tay cô ta sang một bên đối diện với mình.Cô hắng giọng:Không phải lần trước tôi đã nói, cô không được v3 vãn chồng tôi rồi sao? Cô là đang khinh thường tôi?Như Ly giả bộ ngây ngô, lắc đầu đáp:Không phải đâu.Chắc phó giám đốc hiểu lầm chuyện gì rồi.Cậu chủ va vào tôi nên chỉ giúp tôi xem vết thương thôi, ngoài ra không có ý gì khác.Vết thương? Va chạm nhẹ mà chỗ đó của cô bị đau đến thế à? Hay là cô đang thèm khát cái khác nên mới giở trò?Tôi không có, thực sự không có.Nhã Ân không để Như Ly nói hết câu.Cô giơ tay ra hiệu dừng lại.Lần trước là cố tình, lần này chẳng lẽ là không may? Một kẻ tâm tư đầy thủ đoạn giống Yến Như nếu còn giữ lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện chi bằng bỏ đi cho rồi.Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ, từ tốn nói:Kể từ hôm nay cô chính thức bị đuổi việc.Mau về chuẩn bị đồ rồi rời khỏi công ty.Quyết định đường đột khiến Như Ly không tin vào tai mình.Dù cô ta có muốn chức dâu trưởng nhà họ Vương đến đâu thì công việc này vẫn còn giá trị, không thể để mất dễ dàng như vậy.Thay vì giọng nói nhỏ nhẹ với bề trên như khi nãy, cô ta liền đổi giọng:Cô có quyền gì mà đuổi tôi chứ? Tôi là thư ký chủ tịch không phải của cô.Người đuổi được tôi chỉ có chủ tịch mà thôi.Nhưng chủ tịch là bố chồng tôi, cô hài lòng với câu trả lời này rồi chứ?Phải rồi! Nhã Ân là con dâu trưởng Trần gia đương nhiên tiếng nói sẽ có trọng lực hơn một thư ký quèn.Như Ly nắm chặt tay lại nhất quyết không chịu để yên.Cô ta vờ khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ của mình nhìn Vương Đình Phong cầu cứu:Cậu chủ! Cậu xem vì cậu mà em bị mất việc rồi.Cậu lấy lại công bằng cho em đi chứ.Vương Đình Phong đứng ngoài nghe cuộc nói chuyện nhưng hình như chỉ có câu nói cuối cùng của Như Ly là lọt vào tai anh.Trong đầu anh vẫn đinh ninh anh là người sai khi va vào Như Ly.Nếu cô giận chuyện anh khiến Như Ly bị thường thì người có lỗi là anh mới đúng, có trách thì phải trách anh.Vương Đình Phong suy nghĩ rồi gật gù mấy cái, anh đứng trước mặt Nhã Ân dõng dạc nói:Em không được đuổi cô ấy!Vương Đình Phong đứng nhìn Nhã Ân, ánh mắt vô cùng cương kiên quyết.Anh lặp lại lần nữa:Anh mới là người có lỗi, vợ không được đuổi cô ấy.Nhã Ân ngỡ ngàng dường như vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy.Cô hỏi:Anh đang bảo vệ cô ta?.

Lần trước là hôn, lần này là đυ.ng chạm trực tiếp vào cơ thể.

Dẫu biết rằng anh ngốc nhưng chính sự ngốc nghếch đó đã phá vỡ sự bình tĩnh cuối cùng trong cô.

Nhã Ân tức giận quát lớn:

Không phải em đã nói anh không được thân thiết với cô ta rồi sao? Anh không nghe lời em?

Vương Đình Phong xua tay lắc đầu:

Không phải! Anh không thân thiết với cô ấy đâu vợ.

Không thân thiết thì hành động khi nãy của anh là gì? Anh đυ.ng chạm vào người cô ta lại còn là chỗ nhạy cảm ngay trong công ty, anh muốn em nghĩ thế nào đây?

Chỗ nhạy cảm gì, anh không hiểu? Khi nãy anh khiến cô ấy bị ngã nên anh mới chuộc lỗi thôi.

Cô ấy bảo mình đau пɡựᴄ nên anh giúp đấy chứ.

Cô giận anh một thì giận hồ ly tinh đằng sau lưng anh cười.

Biết rõ anh là anh lại cố tình làm trò mèo, mục đích của cô ta chẳng lẽ cô còn không rõ.

Cô tuyệt đối không thể để Như Ly đạt được mục đích.

Nhã Ân ngó lơ Vương Đình Phong, trực tiếp đi đến chỗ Như Ly kéo tay cô ta sang một bên đối diện với mình.

Cô hắng giọng:

Không phải lần trước tôi đã nói, cô không được v3 vãn chồng tôi rồi sao? Cô là đang khinh thường tôi?

Như Ly giả bộ ngây ngô, lắc đầu đáp:

Không phải đâu.

Chắc phó giám đốc hiểu lầm chuyện gì rồi.

Cậu chủ va vào tôi nên chỉ giúp tôi xem vết thương thôi, ngoài ra không có ý gì khác.

Vết thương? Va chạm nhẹ mà chỗ đó của cô bị đau đến thế à? Hay là cô đang thèm khát cái khác nên mới giở trò?

Tôi không có, thực sự không có.

Nhã Ân không để Như Ly nói hết câu.

Cô giơ tay ra hiệu dừng lại.

Lần trước là cố tình, lần này chẳng lẽ là không may? Một kẻ tâm tư đầy thủ đoạn giống Yến Như nếu còn giữ lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện chi bằng bỏ đi cho rồi.

Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ, từ tốn nói:

Kể từ hôm nay cô chính thức bị đuổi việc.

Mau về chuẩn bị đồ rồi rời khỏi công ty.

Quyết định đường đột khiến Như Ly không tin vào tai mình.

Dù cô ta có muốn chức dâu trưởng nhà họ Vương đến đâu thì công việc này vẫn còn giá trị, không thể để mất dễ dàng như vậy.

Thay vì giọng nói nhỏ nhẹ với bề trên như khi nãy, cô ta liền đổi giọng:

Cô có quyền gì mà đuổi tôi chứ? Tôi là thư ký chủ tịch không phải của cô.

Người đuổi được tôi chỉ có chủ tịch mà thôi.

Nhưng chủ tịch là bố chồng tôi, cô hài lòng với câu trả lời này rồi chứ?

Phải rồi! Nhã Ân là con dâu trưởng Trần gia đương nhiên tiếng nói sẽ có trọng lực hơn một thư ký quèn.

Như Ly nắm chặt tay lại nhất quyết không chịu để yên.

Cô ta vờ khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ của mình nhìn Vương Đình Phong cầu cứu:

Cậu chủ! Cậu xem vì cậu mà em bị mất việc rồi.

Cậu lấy lại công bằng cho em đi chứ.

Vương Đình Phong đứng ngoài nghe cuộc nói chuyện nhưng hình như chỉ có câu nói cuối cùng của Như Ly là lọt vào tai anh.

Trong đầu anh vẫn đinh ninh anh là người sai khi va vào Như Ly.

Nếu cô giận chuyện anh khiến Như Ly bị thường thì người có lỗi là anh mới đúng, có trách thì phải trách anh.

Vương Đình Phong suy nghĩ rồi gật gù mấy cái, anh đứng trước mặt Nhã Ân dõng dạc nói:

Em không được đuổi cô ấy!

Vương Đình Phong đứng nhìn Nhã Ân, ánh mắt vô cùng cương kiên quyết.

Anh lặp lại lần nữa:

Anh mới là người có lỗi, vợ không được đuổi cô ấy.

Nhã Ân ngỡ ngàng dường như vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy.

Cô hỏi:

Anh đang bảo vệ cô ta?.

Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Lần trước là hôn, lần này là đυ.ng chạm trực tiếp vào cơ thể.Dẫu biết rằng anh ngốc nhưng chính sự ngốc nghếch đó đã phá vỡ sự bình tĩnh cuối cùng trong cô.Nhã Ân tức giận quát lớn:Không phải em đã nói anh không được thân thiết với cô ta rồi sao? Anh không nghe lời em?Vương Đình Phong xua tay lắc đầu:Không phải! Anh không thân thiết với cô ấy đâu vợ.Không thân thiết thì hành động khi nãy của anh là gì? Anh đυ.ng chạm vào người cô ta lại còn là chỗ nhạy cảm ngay trong công ty, anh muốn em nghĩ thế nào đây?Chỗ nhạy cảm gì, anh không hiểu? Khi nãy anh khiến cô ấy bị ngã nên anh mới chuộc lỗi thôi.Cô ấy bảo mình đau пɡựᴄ nên anh giúp đấy chứ.Cô giận anh một thì giận hồ ly tinh đằng sau lưng anh cười.Biết rõ anh là anh lại cố tình làm trò mèo, mục đích của cô ta chẳng lẽ cô còn không rõ.Cô tuyệt đối không thể để Như Ly đạt được mục đích.Nhã Ân ngó lơ Vương Đình Phong, trực tiếp đi đến chỗ Như Ly kéo tay cô ta sang một bên đối diện với mình.Cô hắng giọng:Không phải lần trước tôi đã nói, cô không được v3 vãn chồng tôi rồi sao? Cô là đang khinh thường tôi?Như Ly giả bộ ngây ngô, lắc đầu đáp:Không phải đâu.Chắc phó giám đốc hiểu lầm chuyện gì rồi.Cậu chủ va vào tôi nên chỉ giúp tôi xem vết thương thôi, ngoài ra không có ý gì khác.Vết thương? Va chạm nhẹ mà chỗ đó của cô bị đau đến thế à? Hay là cô đang thèm khát cái khác nên mới giở trò?Tôi không có, thực sự không có.Nhã Ân không để Như Ly nói hết câu.Cô giơ tay ra hiệu dừng lại.Lần trước là cố tình, lần này chẳng lẽ là không may? Một kẻ tâm tư đầy thủ đoạn giống Yến Như nếu còn giữ lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện chi bằng bỏ đi cho rồi.Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ, từ tốn nói:Kể từ hôm nay cô chính thức bị đuổi việc.Mau về chuẩn bị đồ rồi rời khỏi công ty.Quyết định đường đột khiến Như Ly không tin vào tai mình.Dù cô ta có muốn chức dâu trưởng nhà họ Vương đến đâu thì công việc này vẫn còn giá trị, không thể để mất dễ dàng như vậy.Thay vì giọng nói nhỏ nhẹ với bề trên như khi nãy, cô ta liền đổi giọng:Cô có quyền gì mà đuổi tôi chứ? Tôi là thư ký chủ tịch không phải của cô.Người đuổi được tôi chỉ có chủ tịch mà thôi.Nhưng chủ tịch là bố chồng tôi, cô hài lòng với câu trả lời này rồi chứ?Phải rồi! Nhã Ân là con dâu trưởng Trần gia đương nhiên tiếng nói sẽ có trọng lực hơn một thư ký quèn.Như Ly nắm chặt tay lại nhất quyết không chịu để yên.Cô ta vờ khóc, ngước đôi mắt đẫm lệ của mình nhìn Vương Đình Phong cầu cứu:Cậu chủ! Cậu xem vì cậu mà em bị mất việc rồi.Cậu lấy lại công bằng cho em đi chứ.Vương Đình Phong đứng ngoài nghe cuộc nói chuyện nhưng hình như chỉ có câu nói cuối cùng của Như Ly là lọt vào tai anh.Trong đầu anh vẫn đinh ninh anh là người sai khi va vào Như Ly.Nếu cô giận chuyện anh khiến Như Ly bị thường thì người có lỗi là anh mới đúng, có trách thì phải trách anh.Vương Đình Phong suy nghĩ rồi gật gù mấy cái, anh đứng trước mặt Nhã Ân dõng dạc nói:Em không được đuổi cô ấy!Vương Đình Phong đứng nhìn Nhã Ân, ánh mắt vô cùng cương kiên quyết.Anh lặp lại lần nữa:Anh mới là người có lỗi, vợ không được đuổi cô ấy.Nhã Ân ngỡ ngàng dường như vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy.Cô hỏi:Anh đang bảo vệ cô ta?.

Chương 12: Chương 12