Tác giả:

Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…

Chương 21: Chương 21

Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Ai nói người ngốc vô lo vô nghĩ, họ chỉ là không quá bận tâm đ ến những thứ xung quanh, không vương vấn quá nhiều một chuyện.Họ biết buồn, biết thể hiện cảm xúc của bản thân nhưng đôi khi nó quá mờ nhạt để nhìn thấu.Đâu ai dại khờ mà lấy một người chồng ngốc.Ngoài kia người ta nói, cô lấy anh vì tiền, vì anh là con trai trưởng của một gia đình quyền thế.Đôi lúc cô cũng tự hỏi lý do thực sự cô lấy anh là gì.Vì tiền chăng hay vì một điều gì khác? Thực ra, cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể lý giải được, có điều cô có thể chắc chắn rằng cô muốn ở bên cạnh anh.Tương lai rồi sẽ đi đến đâu, hai người rồi sẽ ra sao, hai người sẽ thế nào? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám xịt, vì tương lai thật khó nói nên không một ai dự đoán trước.Ở hiện tại, cô hài lòng với cuộc sống có anh bên cạnh và dù anh có ngốc đi chăng nữa, cô vẫn muốn ở bên anh.Hành động thân mật của hai người khiến người nào đó bên ngoài của cảm thấy không thoải mái cho lắm.Kế hoạch lần này coi như đổ vỡ, Vương Đình Viễn hậm hực rời khỏi dãy hành lang dài tăm tối.Ôm cô được một lúc, anh buông tay đối diện với cô, Điệu bộ, cử chỉ xem chừng rất nghiêm trọng.Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ho nhẹ vài tiếng lấy đà nói:Từ lần sau vợ không được lại gần hay nói chuyện với Đình Viễn nữa.Cô ngỡ ngàng, đôi mắt đen láy mở to thể hiện sự ngạc nhiên.Chẳng phải ngày thường anh vẫn thích nói chuyện cùng với Vương Đình Viễn hay sao? Thậm chí còn nghe theo hắn ta làm mấy trò bậy bạ, vậy mà bây giờ lại cấm cô không được lại gần.Nhã Ân nghiêng đầu thắc mắc:Tại sao lại không cho em lại gần Đình Viễn?Tại vì Đình Viễn lại người xấu!Anh có ý gì đây? Lúc trước anh thích chơi với cậu ta lắm mà, giờ lại thay đổi rồi.Vương Đình Phong ngó nghiêng xung quanh một hồi, đến khi chắc chắn không còn ai ngoài hia người anh mới ghé sát tai cô thì thầm:Anh chỉ giả vờ chơi với Đình Viễn thôi chứ anh biết Viễn là người xấu mà.Thế hả? Vậy anh nói em nghe thử xem, Đình Viễn xấu như thế nào?Vương Đình Phong gật đầu rồi xích lại gần cô hơn.Chuyện này đối với anh là một bí mật không thể tiết lộ.Đình Viễn xấu tính lắm! Lúc em chưa về đây, lúc nào Đình Viễn cũng mắng chửi anh, có lần còn làm anh bị thương ở tay đây này.Đình Viễn dám làm vậy với anh hả? Sao anh lại không nói chuyện này với bố?Anh lắc đầu:Bố nói anh em trong nhà phải thương yêu lẫn nhau.Bố mà biết chuyện Đình Viễn đánh anh thế nào bố cũng mắng Đình Viễn cho mà xem.Anh không muốn bị ghét đâu.Anh đúng là đồ ngốc!Bị cô mắng, anh cúi đầu xuống mặt mày bí xị hai tay vân vê lấy nhau.Ai chả bảo anh ngốc ngay vợ cũng bảo anh ngố, dù nghe quen rồi nhưng anh vẫn thấy tủi thân.Anh chỉ muốn tốt cho em trai mình mà không ai chịu hiểu cho anh.Nhìn anh chồng ngốc ngồi trước mặt, bản thân bị người khác hại mà vẫn không nói ra thì bị mắng là ngốc thôi chưa đủ.Cô nén tiếng thở dài, ân cần hỏi anh:Thế ngoài mắng anh, đánh anh ra thì Đình Viễn còn làm gì anh không?Vương Đình Phong ậm ừ, đôi lông mày rậm khẽ chau lại suy nghĩ chuyện gì đó rất thấu đáo.Mãi đến một lúc lâu sau mới nói ra được một câu:Anh nhớ hình như trước ngày xảy ra tai nạn, anh có gặp Đình Viễn thì phải..

Ai nói người ngốc vô lo vô nghĩ, họ chỉ là không quá bận tâm đ ến những thứ xung quanh, không vương vấn quá nhiều một chuyện.

Họ biết buồn, biết thể hiện cảm xúc của bản thân nhưng đôi khi nó quá mờ nhạt để nhìn thấu.

Đâu ai dại khờ mà lấy một người chồng ngốc.

Ngoài kia người ta nói, cô lấy anh vì tiền, vì anh là con trai trưởng của một gia đình quyền thế.

Đôi lúc cô cũng tự hỏi lý do thực sự cô lấy anh là gì.

Vì tiền chăng hay vì một điều gì khác? Thực ra, cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể lý giải được, có điều cô có thể chắc chắn rằng cô muốn ở bên cạnh anh.

Tương lai rồi sẽ đi đến đâu, hai người rồi sẽ ra sao, hai người sẽ thế nào? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám xịt, vì tương lai thật khó nói nên không một ai dự đoán trước.

Ở hiện tại, cô hài lòng với cuộc sống có anh bên cạnh và dù anh có ngốc đi chăng nữa, cô vẫn muốn ở bên anh.

Hành động thân mật của hai người khiến người nào đó bên ngoài của cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Kế hoạch lần này coi như đổ vỡ, Vương Đình Viễn hậm hực rời khỏi dãy hành lang dài tăm tối.

Ôm cô được một lúc, anh buông tay đối diện với cô, Điệu bộ, cử chỉ xem chừng rất nghiêm trọng.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ho nhẹ vài tiếng lấy đà nói:

Từ lần sau vợ không được lại gần hay nói chuyện với Đình Viễn nữa.

Cô ngỡ ngàng, đôi mắt đen láy mở to thể hiện sự ngạc nhiên.

Chẳng phải ngày thường anh vẫn thích nói chuyện cùng với Vương Đình Viễn hay sao? Thậm chí còn nghe theo hắn ta làm mấy trò bậy bạ, vậy mà bây giờ lại cấm cô không được lại gần.

Nhã Ân nghiêng đầu thắc mắc:

Tại sao lại không cho em lại gần Đình Viễn?

Tại vì Đình Viễn lại người xấu!

Anh có ý gì đây? Lúc trước anh thích chơi với cậu ta lắm mà, giờ lại thay đổi rồi.

Vương Đình Phong ngó nghiêng xung quanh một hồi, đến khi chắc chắn không còn ai ngoài hia người anh mới ghé sát tai cô thì thầm:

Anh chỉ giả vờ chơi với Đình Viễn thôi chứ anh biết Viễn là người xấu mà.

Thế hả? Vậy anh nói em nghe thử xem, Đình Viễn xấu như thế nào?

Vương Đình Phong gật đầu rồi xích lại gần cô hơn.

Chuyện này đối với anh là một bí mật không thể tiết lộ.

Đình Viễn xấu tính lắm! Lúc em chưa về đây, lúc nào Đình Viễn cũng mắng chửi anh, có lần còn làm anh bị thương ở tay đây này.

Đình Viễn dám làm vậy với anh hả? Sao anh lại không nói chuyện này với bố?

Anh lắc đầu:

Bố nói anh em trong nhà phải thương yêu lẫn nhau.

Bố mà biết chuyện Đình Viễn đánh anh thế nào bố cũng mắng Đình Viễn cho mà xem.

Anh không muốn bị ghét đâu.

Anh đúng là đồ ngốc!

Bị cô mắng, anh cúi đầu xuống mặt mày bí xị hai tay vân vê lấy nhau.

Ai chả bảo anh ngốc ngay vợ cũng bảo anh ngố, dù nghe quen rồi nhưng anh vẫn thấy tủi thân.

Anh chỉ muốn tốt cho em trai mình mà không ai chịu hiểu cho anh.

Nhìn anh chồng ngốc ngồi trước mặt, bản thân bị người khác hại mà vẫn không nói ra thì bị mắng là ngốc thôi chưa đủ.

Cô nén tiếng thở dài, ân cần hỏi anh:

Thế ngoài mắng anh, đánh anh ra thì Đình Viễn còn làm gì anh không?

Vương Đình Phong ậm ừ, đôi lông mày rậm khẽ chau lại suy nghĩ chuyện gì đó rất thấu đáo.

Mãi đến một lúc lâu sau mới nói ra được một câu:

Anh nhớ hình như trước ngày xảy ra tai nạn, anh có gặp Đình Viễn thì phải..

Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Ai nói người ngốc vô lo vô nghĩ, họ chỉ là không quá bận tâm đ ến những thứ xung quanh, không vương vấn quá nhiều một chuyện.Họ biết buồn, biết thể hiện cảm xúc của bản thân nhưng đôi khi nó quá mờ nhạt để nhìn thấu.Đâu ai dại khờ mà lấy một người chồng ngốc.Ngoài kia người ta nói, cô lấy anh vì tiền, vì anh là con trai trưởng của một gia đình quyền thế.Đôi lúc cô cũng tự hỏi lý do thực sự cô lấy anh là gì.Vì tiền chăng hay vì một điều gì khác? Thực ra, cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể lý giải được, có điều cô có thể chắc chắn rằng cô muốn ở bên cạnh anh.Tương lai rồi sẽ đi đến đâu, hai người rồi sẽ ra sao, hai người sẽ thế nào? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám xịt, vì tương lai thật khó nói nên không một ai dự đoán trước.Ở hiện tại, cô hài lòng với cuộc sống có anh bên cạnh và dù anh có ngốc đi chăng nữa, cô vẫn muốn ở bên anh.Hành động thân mật của hai người khiến người nào đó bên ngoài của cảm thấy không thoải mái cho lắm.Kế hoạch lần này coi như đổ vỡ, Vương Đình Viễn hậm hực rời khỏi dãy hành lang dài tăm tối.Ôm cô được một lúc, anh buông tay đối diện với cô, Điệu bộ, cử chỉ xem chừng rất nghiêm trọng.Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ho nhẹ vài tiếng lấy đà nói:Từ lần sau vợ không được lại gần hay nói chuyện với Đình Viễn nữa.Cô ngỡ ngàng, đôi mắt đen láy mở to thể hiện sự ngạc nhiên.Chẳng phải ngày thường anh vẫn thích nói chuyện cùng với Vương Đình Viễn hay sao? Thậm chí còn nghe theo hắn ta làm mấy trò bậy bạ, vậy mà bây giờ lại cấm cô không được lại gần.Nhã Ân nghiêng đầu thắc mắc:Tại sao lại không cho em lại gần Đình Viễn?Tại vì Đình Viễn lại người xấu!Anh có ý gì đây? Lúc trước anh thích chơi với cậu ta lắm mà, giờ lại thay đổi rồi.Vương Đình Phong ngó nghiêng xung quanh một hồi, đến khi chắc chắn không còn ai ngoài hia người anh mới ghé sát tai cô thì thầm:Anh chỉ giả vờ chơi với Đình Viễn thôi chứ anh biết Viễn là người xấu mà.Thế hả? Vậy anh nói em nghe thử xem, Đình Viễn xấu như thế nào?Vương Đình Phong gật đầu rồi xích lại gần cô hơn.Chuyện này đối với anh là một bí mật không thể tiết lộ.Đình Viễn xấu tính lắm! Lúc em chưa về đây, lúc nào Đình Viễn cũng mắng chửi anh, có lần còn làm anh bị thương ở tay đây này.Đình Viễn dám làm vậy với anh hả? Sao anh lại không nói chuyện này với bố?Anh lắc đầu:Bố nói anh em trong nhà phải thương yêu lẫn nhau.Bố mà biết chuyện Đình Viễn đánh anh thế nào bố cũng mắng Đình Viễn cho mà xem.Anh không muốn bị ghét đâu.Anh đúng là đồ ngốc!Bị cô mắng, anh cúi đầu xuống mặt mày bí xị hai tay vân vê lấy nhau.Ai chả bảo anh ngốc ngay vợ cũng bảo anh ngố, dù nghe quen rồi nhưng anh vẫn thấy tủi thân.Anh chỉ muốn tốt cho em trai mình mà không ai chịu hiểu cho anh.Nhìn anh chồng ngốc ngồi trước mặt, bản thân bị người khác hại mà vẫn không nói ra thì bị mắng là ngốc thôi chưa đủ.Cô nén tiếng thở dài, ân cần hỏi anh:Thế ngoài mắng anh, đánh anh ra thì Đình Viễn còn làm gì anh không?Vương Đình Phong ậm ừ, đôi lông mày rậm khẽ chau lại suy nghĩ chuyện gì đó rất thấu đáo.Mãi đến một lúc lâu sau mới nói ra được một câu:Anh nhớ hình như trước ngày xảy ra tai nạn, anh có gặp Đình Viễn thì phải..

Chương 21: Chương 21