Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…
Chương 56: Chương 56
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Rời khỏi bệnh viện, Nhã Ân lái xe đến công ty làm việc.Suốt một tuần qua, cô đã bỏ bê quá nhiều cuộc họp quan trọng bây giờ là lúc cô quay trở về tiếp tục công việc còn dang dở.Mất hơn 20 phút lái xe, cuối cùng cô cũng đến nơi.Nhã Ân bước vào công ty với phong thái điềm tĩnh, tự nhiên như mọi ngày.Nhân viên vẫn tiếp đón cô giống thường lệ.Đứng trước văn phòng, cô đẩy cửa đi vào.Bất ngờ thay, điều đón chờ cô không phải là số công việc chất trọng như núi một căn phòng trống rỗng.Toàn bộ đồ đạc bao gồm cả bảng tên của cô đều bị mang đi.Nhã Ân hốt hoảng nhìn xung quanh một lượt rồi gọi thư ký:Thư ký Lan! Thư ký Lan!Nghe tiếng cô, thư ký Lan từ bên ngoài hớt hải chạy vào trong.Cô ta cúi đầu kính cẩn:Phó giám đốc cho gọi tôi?Nhã Ân quay sang nhìn cô ta với vẻ mặt tức giận:Đồ đạc trong phòng của tôi đâu hết rồi? Các người đã mang chúng đi đâu?Thư ký Lan cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với cô.Cái tay cô ta bám chặt lấy vạt áo, rụt rè đáp:Đồ của phó giám đốc đã...!đã...Mỗi lần có chuyện quan trọng, nhân viên đều nói một cách ngập ngừng khiến cô khó chịu.Nhã Ân lớn tiếng:Đồ của tôi đâu!Dạ, dạ.Đồ của phó giám đốc đã bị Vương phu nhân mang đi rồi ạ.Vương phu nhân sao?Vâng.Thư lý Lan gật đầu rồi tiếp tục:Khi nãy Vương phu nhân đến công ty và ra lệnh cho thư ký riêng của mình dọn dẹp hết tất cả đồ đạc và cả bảng tên của phó giám đốc ra khỏi phòng rồi.Tại sao lại không ai nói với tôi?Khi nãy em cũng định gọi điện báo cho Phó Giám đốc nhưng Vương phu nhân không cho.Nhã Âm trầm ngâm suy nghĩ một hồi, dường như nhận ra điều gì đó.Cô quay sang hỏi thư ký Lan:Vậy em biết bây giờ Vương phu nhân đang ở đâu không?Dạ, Vương phu nhân đang ở văn phòng chủ tịch.Cảm ơn em.Dứt lời, Nhã Ân nhanh chóng ra khỏi phòng.Đi dọc dãy hành lang, cô không ngừng suy nghĩ về hành động của Vương phu nhân.Vốn biết bà ta không ưa mình từ khi bước chân vào Vương gia, nhưng chuyện bà ta lộng hành đem đồ đạc của cô ra khỏi văn phòng là chuyện không thể chấp nhận.Đứng trước văn phòng chủ tịch, Nhã Ân không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.Bên trong, Vương phu nhân đang ngồi vắt kéo chân trên chiếc ghế xoay thưởng thức ly rượu vang đỏ sóng sánh.Vừa nhìn thấy cô, bà ta liền đoán ra được mục đích cô đến đây.Nhã Ân còn chưa kịp lên tiếng, bà ta đã nói:Tới đúng lúc lắm.Tôi có chuyện này cần nói với cô.Nhã Ân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp:Trước khi nói đến chuyện đó có, con muốn biết lý do vì sao mẹ lại cho người mang đồ ở văn phòng con ra ngoài.Vương phu nhân nhướn mày mỉm cười:Làm đến vậy rồi mà cô còn không hiểu sao? Từ bây giờ cô không cần phải đến công ty làm việc nữa.Vị trí phó giám đốc đó sẽ có người lên thay.Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên.Bố chồng cô hôn mê chưa được bao lâu, Vương phu nhân đã lộng quyền như vậy.Cô nén sự tức giận vào trong:Mẹ! Việc của công ty không phải chuyện đùa huống hồ con còn là phó giám đốc.Nếu mẹ muốn đuổi việc con ít nhất phải cho con lý do và có được sự đồng ý từ bố.Cô muốn biết lý do?Vâng!Nhã Ân nhìn thẳng vào mắt bà ta trả lời.Giờ đây khi đối diện với Vương phu nhân, đối diện với những việc làm vô lý mà bà ta gây ra cô không còn chút sợ hãi hay e dè.Lần này nhất định phải làm cho ra lẽ..
Rời khỏi bệnh viện, Nhã Ân lái xe đến công ty làm việc.
Suốt một tuần qua, cô đã bỏ bê quá nhiều cuộc họp quan trọng bây giờ là lúc cô quay trở về tiếp tục công việc còn dang dở.
Mất hơn 20 phút lái xe, cuối cùng cô cũng đến nơi.
Nhã Ân bước vào công ty với phong thái điềm tĩnh, tự nhiên như mọi ngày.
Nhân viên vẫn tiếp đón cô giống thường lệ.
Đứng trước văn phòng, cô đẩy cửa đi vào.
Bất ngờ thay, điều đón chờ cô không phải là số công việc chất trọng như núi một căn phòng trống rỗng.
Toàn bộ đồ đạc bao gồm cả bảng tên của cô đều bị mang đi.
Nhã Ân hốt hoảng nhìn xung quanh một lượt rồi gọi thư ký:
Thư ký Lan! Thư ký Lan!
Nghe tiếng cô, thư ký Lan từ bên ngoài hớt hải chạy vào trong.
Cô ta cúi đầu kính cẩn:
Phó giám đốc cho gọi tôi?
Nhã Ân quay sang nhìn cô ta với vẻ mặt tức giận:
Đồ đạc trong phòng của tôi đâu hết rồi? Các người đã mang chúng đi đâu?
Thư ký Lan cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với cô.
Cái tay cô ta bám chặt lấy vạt áo, rụt rè đáp:
Đồ của phó giám đốc đã...!đã...
Mỗi lần có chuyện quan trọng, nhân viên đều nói một cách ngập ngừng khiến cô khó chịu.
Nhã Ân lớn tiếng:
Đồ của tôi đâu!
Dạ, dạ.
Đồ của phó giám đốc đã bị Vương phu nhân mang đi rồi ạ.
Vương phu nhân sao?
Vâng.
Thư lý Lan gật đầu rồi tiếp tục:
Khi nãy Vương phu nhân đến công ty và ra lệnh cho thư ký riêng của mình dọn dẹp hết tất cả đồ đạc và cả bảng tên của phó giám đốc ra khỏi phòng rồi.
Tại sao lại không ai nói với tôi?
Khi nãy em cũng định gọi điện báo cho Phó Giám đốc nhưng Vương phu nhân không cho.
Nhã Âm trầm ngâm suy nghĩ một hồi, dường như nhận ra điều gì đó.
Cô quay sang hỏi thư ký Lan:
Vậy em biết bây giờ Vương phu nhân đang ở đâu không?
Dạ, Vương phu nhân đang ở văn phòng chủ tịch.
Cảm ơn em.
Dứt lời, Nhã Ân nhanh chóng ra khỏi phòng.
Đi dọc dãy hành lang, cô không ngừng suy nghĩ về hành động của Vương phu nhân.
Vốn biết bà ta không ưa mình từ khi bước chân vào Vương gia, nhưng chuyện bà ta lộng hành đem đồ đạc của cô ra khỏi văn phòng là chuyện không thể chấp nhận.
Đứng trước văn phòng chủ tịch, Nhã Ân không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.
Bên trong, Vương phu nhân đang ngồi vắt kéo chân trên chiếc ghế xoay thưởng thức ly rượu vang đỏ sóng sánh.
Vừa nhìn thấy cô, bà ta liền đoán ra được mục đích cô đến đây.
Nhã Ân còn chưa kịp lên tiếng, bà ta đã nói:
Tới đúng lúc lắm.
Tôi có chuyện này cần nói với cô.
Nhã Ân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp:
Trước khi nói đến chuyện đó có, con muốn biết lý do vì sao mẹ lại cho người mang đồ ở văn phòng con ra ngoài.
Vương phu nhân nhướn mày mỉm cười:
Làm đến vậy rồi mà cô còn không hiểu sao? Từ bây giờ cô không cần phải đến công ty làm việc nữa.
Vị trí phó giám đốc đó sẽ có người lên thay.
Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Bố chồng cô hôn mê chưa được bao lâu, Vương phu nhân đã lộng quyền như vậy.
Cô nén sự tức giận vào trong:
Mẹ! Việc của công ty không phải chuyện đùa huống hồ con còn là phó giám đốc.
Nếu mẹ muốn đuổi việc con ít nhất phải cho con lý do và có được sự đồng ý từ bố.
Cô muốn biết lý do?
Vâng!
Nhã Ân nhìn thẳng vào mắt bà ta trả lời.
Giờ đây khi đối diện với Vương phu nhân, đối diện với những việc làm vô lý mà bà ta gây ra cô không còn chút sợ hãi hay e dè.
Lần này nhất định phải làm cho ra lẽ..
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Rời khỏi bệnh viện, Nhã Ân lái xe đến công ty làm việc.Suốt một tuần qua, cô đã bỏ bê quá nhiều cuộc họp quan trọng bây giờ là lúc cô quay trở về tiếp tục công việc còn dang dở.Mất hơn 20 phút lái xe, cuối cùng cô cũng đến nơi.Nhã Ân bước vào công ty với phong thái điềm tĩnh, tự nhiên như mọi ngày.Nhân viên vẫn tiếp đón cô giống thường lệ.Đứng trước văn phòng, cô đẩy cửa đi vào.Bất ngờ thay, điều đón chờ cô không phải là số công việc chất trọng như núi một căn phòng trống rỗng.Toàn bộ đồ đạc bao gồm cả bảng tên của cô đều bị mang đi.Nhã Ân hốt hoảng nhìn xung quanh một lượt rồi gọi thư ký:Thư ký Lan! Thư ký Lan!Nghe tiếng cô, thư ký Lan từ bên ngoài hớt hải chạy vào trong.Cô ta cúi đầu kính cẩn:Phó giám đốc cho gọi tôi?Nhã Ân quay sang nhìn cô ta với vẻ mặt tức giận:Đồ đạc trong phòng của tôi đâu hết rồi? Các người đã mang chúng đi đâu?Thư ký Lan cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với cô.Cái tay cô ta bám chặt lấy vạt áo, rụt rè đáp:Đồ của phó giám đốc đã...!đã...Mỗi lần có chuyện quan trọng, nhân viên đều nói một cách ngập ngừng khiến cô khó chịu.Nhã Ân lớn tiếng:Đồ của tôi đâu!Dạ, dạ.Đồ của phó giám đốc đã bị Vương phu nhân mang đi rồi ạ.Vương phu nhân sao?Vâng.Thư lý Lan gật đầu rồi tiếp tục:Khi nãy Vương phu nhân đến công ty và ra lệnh cho thư ký riêng của mình dọn dẹp hết tất cả đồ đạc và cả bảng tên của phó giám đốc ra khỏi phòng rồi.Tại sao lại không ai nói với tôi?Khi nãy em cũng định gọi điện báo cho Phó Giám đốc nhưng Vương phu nhân không cho.Nhã Âm trầm ngâm suy nghĩ một hồi, dường như nhận ra điều gì đó.Cô quay sang hỏi thư ký Lan:Vậy em biết bây giờ Vương phu nhân đang ở đâu không?Dạ, Vương phu nhân đang ở văn phòng chủ tịch.Cảm ơn em.Dứt lời, Nhã Ân nhanh chóng ra khỏi phòng.Đi dọc dãy hành lang, cô không ngừng suy nghĩ về hành động của Vương phu nhân.Vốn biết bà ta không ưa mình từ khi bước chân vào Vương gia, nhưng chuyện bà ta lộng hành đem đồ đạc của cô ra khỏi văn phòng là chuyện không thể chấp nhận.Đứng trước văn phòng chủ tịch, Nhã Ân không gõ cửa mà trực tiếp bước vào.Bên trong, Vương phu nhân đang ngồi vắt kéo chân trên chiếc ghế xoay thưởng thức ly rượu vang đỏ sóng sánh.Vừa nhìn thấy cô, bà ta liền đoán ra được mục đích cô đến đây.Nhã Ân còn chưa kịp lên tiếng, bà ta đã nói:Tới đúng lúc lắm.Tôi có chuyện này cần nói với cô.Nhã Ân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng đáp:Trước khi nói đến chuyện đó có, con muốn biết lý do vì sao mẹ lại cho người mang đồ ở văn phòng con ra ngoài.Vương phu nhân nhướn mày mỉm cười:Làm đến vậy rồi mà cô còn không hiểu sao? Từ bây giờ cô không cần phải đến công ty làm việc nữa.Vị trí phó giám đốc đó sẽ có người lên thay.Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên.Bố chồng cô hôn mê chưa được bao lâu, Vương phu nhân đã lộng quyền như vậy.Cô nén sự tức giận vào trong:Mẹ! Việc của công ty không phải chuyện đùa huống hồ con còn là phó giám đốc.Nếu mẹ muốn đuổi việc con ít nhất phải cho con lý do và có được sự đồng ý từ bố.Cô muốn biết lý do?Vâng!Nhã Ân nhìn thẳng vào mắt bà ta trả lời.Giờ đây khi đối diện với Vương phu nhân, đối diện với những việc làm vô lý mà bà ta gây ra cô không còn chút sợ hãi hay e dè.Lần này nhất định phải làm cho ra lẽ..