Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…
Chương 67: Chương 67
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Nếu Nhã Ân chỉ dừng lại ở câu nói đầu tiên thì có lẽ mọi chuyện sẽ là vô tình nhưng chính câu nói cuối cùng đã khiến Vương Đình Phong để tâ m đến.Anh quay sang nhìn Như Ly với ánh mắt đầy nghi ngờ.Từ khi còn ở bệnh viện, anh đã cảm thấy được Như Ly không thích Nhã Ân nên chuyện giả vờ bị thương rồi đổ lỗi cho người khác là điều có thể xảy ra.Nếu Nhã Ân vô tình làm Như Ly bị thương thì vết thương không thể nằm trong lòng bàn tay trừ khi người đó cố tình làm mình bị thương.Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Vương Đình Phong, Như Ly né tránh im lặng không nói một lời.Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, bằng một giọng điệu đầy hối hận, Nhã Ân nói:Tôi thành thật xin lỗi cô, tôi không cố ý làm cô bị thương.Tôi không ngờ là con dao sắc đến vậy khiến cô có một vết rạch dài.Hay để tôi băng bó vết thương cho cô.Vương Đình Phong xua tay:Không cần đâu, tôi sẽ băng cho cô ấy.Mọi chuyện xảy ra đều là vô tình, cô cũng mau về phòng bôi thuốc lên vết phỏng đi.Đừng để nó bị nặng thêm.Vâng, thiếu gia!Vương Đình Phong nhanh chóng dìu Như Ly lên trên lầu băng bó còn Nhã Ân cũng vội vàng xử lý vết thương của mình.Vào trong phòng, để Như Ly ngồi xuống giường Vương Đình Phong mới đi lấy hộp y tế.Anh tiến lại gần chỗ cô ta, lặng im không nói gì mà cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.Thuốc bôi lên khiến Như Ly đau rát, cô ta kêu lớn:Đau! Anh...làm nhẹ thôi!Vương Đình Phong vẫn chăm chú vào công việc của mình, ngữ điệu trầm ấm nhưng có phần trách móc:Nếu em biết đau thì lần sau đừng tự làm mình bị thương.Như Ly bất giác chột dạ, mồ hôi trên trán đổ ra vài giọt.Cô ta lắp bắp:Tự...tự làm mình bị thương? Anh đang nói gì vậy rõ ràng là Nhã Ân dùng dao cứa vào tay em.Vương Đình Phong ngẩng đầu lên nhìn cô ta mỉm cười:Anh nhìn qua đã hiểu mọi chuyện em không cần nói dối.Chuyện này...em...Như Ly cứng họng không nói được lời nào.Cô ta nghĩ kế hoạch mình bày ra đã quá hoàn hảo không ngờ lại bị Nhã Ân lật ngược tình thế rồi đến Vương Đình Phong phát hiện.Trong lòng dần cảm thấy bất an, cô ta sợ anh sẽ vì chuyện này mà thêm chán ghép cô ta.Nghĩ vậy, Như Ly vội vàng giải thích:Thực ra...em không cố ý làm như vậy chỉ vì em...Như Ly còn chưa nói hết câu, Vương Đình Phong đã đặt một ngón tay lên môi ra hiệu dừng lại:Anh biết em làm vậy với mục đích gì.Em không thích Nhã Ân và cũng không thích anh thân thiết với cô ấy.Nhưng anh và Nhã Ân không có gì, em không cần phải lo lắng rồi tự làm hại bản thân mình.Anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.Em xin lỗi!Được rồi, hông cần phải xin lỗi.Đừng tái phạm là được.Vâng.Như Ly vui vẻ ôm chầm lấy Vương Đình Phong, anh cũng đáp lại cô ta bằng nụ cười dịu dàng.Toàn bộ những gì hai người nói với nhau đều bị Nhã Ân ở bên ngoài nghe thấy.Cũng không nghĩ sau những chuyện xảy ra, anh lại bao dung ân cần với Như Ly như vậy.Từng lời nói hành động dịu dàng anh để dành cho cô ta.Cô cứ nghĩ anh sẽ trách móc rồi thất vọng nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại.Tình cảm anh dành cho Như Ly đâu giống một người bị mất trí nhớ, trông họ giống một cặp vợ chồng hạnh phúc thì đúng hơn.Nhã Ân mỉm cười, nụ cười đầy chua chát như đang tự chế giễu bản thân mình.Nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cô không biết bản thân tự hất nước nóng lên tay mình để làm gì.Để anh hiểu lầm Như Ly hay muốn nhìn thấy sự lo lắng anh dành cho cô? Sau những gì anh nói, cô biết mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa..
Nếu Nhã Ân chỉ dừng lại ở câu nói đầu tiên thì có lẽ mọi chuyện sẽ là vô tình nhưng chính câu nói cuối cùng đã khiến Vương Đình Phong để tâ m đến.
Anh quay sang nhìn Như Ly với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Từ khi còn ở bệnh viện, anh đã cảm thấy được Như Ly không thích Nhã Ân nên chuyện giả vờ bị thương rồi đổ lỗi cho người khác là điều có thể xảy ra.
Nếu Nhã Ân vô tình làm Như Ly bị thương thì vết thương không thể nằm trong lòng bàn tay trừ khi người đó cố tình làm mình bị thương.
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Vương Đình Phong, Như Ly né tránh im lặng không nói một lời.
Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, bằng một giọng điệu đầy hối hận, Nhã Ân nói:
Tôi thành thật xin lỗi cô, tôi không cố ý làm cô bị thương.
Tôi không ngờ là con dao sắc đến vậy khiến cô có một vết rạch dài.
Hay để tôi băng bó vết thương cho cô.
Vương Đình Phong xua tay:
Không cần đâu, tôi sẽ băng cho cô ấy.
Mọi chuyện xảy ra đều là vô tình, cô cũng mau về phòng bôi thuốc lên vết phỏng đi.
Đừng để nó bị nặng thêm.
Vâng, thiếu gia!
Vương Đình Phong nhanh chóng dìu Như Ly lên trên lầu băng bó còn Nhã Ân cũng vội vàng xử lý vết thương của mình.
Vào trong phòng, để Như Ly ngồi xuống giường Vương Đình Phong mới đi lấy hộp y tế.
Anh tiến lại gần chỗ cô ta, lặng im không nói gì mà cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.
Thuốc bôi lên khiến Như Ly đau rát, cô ta kêu lớn:
Đau! Anh...làm nhẹ thôi!
Vương Đình Phong vẫn chăm chú vào công việc của mình, ngữ điệu trầm ấm nhưng có phần trách móc:
Nếu em biết đau thì lần sau đừng tự làm mình bị thương.
Như Ly bất giác chột dạ, mồ hôi trên trán đổ ra vài giọt.
Cô ta lắp bắp:
Tự...tự làm mình bị thương? Anh đang nói gì vậy rõ ràng là Nhã Ân dùng dao cứa vào tay em.
Vương Đình Phong ngẩng đầu lên nhìn cô ta mỉm cười:
Anh nhìn qua đã hiểu mọi chuyện em không cần nói dối.
Chuyện này...em...
Như Ly cứng họng không nói được lời nào.
Cô ta nghĩ kế hoạch mình bày ra đã quá hoàn hảo không ngờ lại bị Nhã Ân lật ngược tình thế rồi đến Vương Đình Phong phát hiện.
Trong lòng dần cảm thấy bất an, cô ta sợ anh sẽ vì chuyện này mà thêm chán ghép cô ta.
Nghĩ vậy, Như Ly vội vàng giải thích:
Thực ra...em không cố ý làm như vậy chỉ vì em...
Như Ly còn chưa nói hết câu, Vương Đình Phong đã đặt một ngón tay lên môi ra hiệu dừng lại:
Anh biết em làm vậy với mục đích gì.
Em không thích Nhã Ân và cũng không thích anh thân thiết với cô ấy.
Nhưng anh và Nhã Ân không có gì, em không cần phải lo lắng rồi tự làm hại bản thân mình.
Anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.
Em xin lỗi!
Được rồi, hông cần phải xin lỗi.
Đừng tái phạm là được.
Vâng.
Như Ly vui vẻ ôm chầm lấy Vương Đình Phong, anh cũng đáp lại cô ta bằng nụ cười dịu dàng.
Toàn bộ những gì hai người nói với nhau đều bị Nhã Ân ở bên ngoài nghe thấy.
Cũng không nghĩ sau những chuyện xảy ra, anh lại bao dung ân cần với Như Ly như vậy.
Từng lời nói hành động dịu dàng anh để dành cho cô ta.
Cô cứ nghĩ anh sẽ trách móc rồi thất vọng nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại.
Tình cảm anh dành cho Như Ly đâu giống một người bị mất trí nhớ, trông họ giống một cặp vợ chồng hạnh phúc thì đúng hơn.
Nhã Ân mỉm cười, nụ cười đầy chua chát như đang tự chế giễu bản thân mình.
Nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cô không biết bản thân tự hất nước nóng lên tay mình để làm gì.
Để anh hiểu lầm Như Ly hay muốn nhìn thấy sự lo lắng anh dành cho cô? Sau những gì anh nói, cô biết mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa..
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Nếu Nhã Ân chỉ dừng lại ở câu nói đầu tiên thì có lẽ mọi chuyện sẽ là vô tình nhưng chính câu nói cuối cùng đã khiến Vương Đình Phong để tâ m đến.Anh quay sang nhìn Như Ly với ánh mắt đầy nghi ngờ.Từ khi còn ở bệnh viện, anh đã cảm thấy được Như Ly không thích Nhã Ân nên chuyện giả vờ bị thương rồi đổ lỗi cho người khác là điều có thể xảy ra.Nếu Nhã Ân vô tình làm Như Ly bị thương thì vết thương không thể nằm trong lòng bàn tay trừ khi người đó cố tình làm mình bị thương.Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Vương Đình Phong, Như Ly né tránh im lặng không nói một lời.Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, bằng một giọng điệu đầy hối hận, Nhã Ân nói:Tôi thành thật xin lỗi cô, tôi không cố ý làm cô bị thương.Tôi không ngờ là con dao sắc đến vậy khiến cô có một vết rạch dài.Hay để tôi băng bó vết thương cho cô.Vương Đình Phong xua tay:Không cần đâu, tôi sẽ băng cho cô ấy.Mọi chuyện xảy ra đều là vô tình, cô cũng mau về phòng bôi thuốc lên vết phỏng đi.Đừng để nó bị nặng thêm.Vâng, thiếu gia!Vương Đình Phong nhanh chóng dìu Như Ly lên trên lầu băng bó còn Nhã Ân cũng vội vàng xử lý vết thương của mình.Vào trong phòng, để Như Ly ngồi xuống giường Vương Đình Phong mới đi lấy hộp y tế.Anh tiến lại gần chỗ cô ta, lặng im không nói gì mà cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.Thuốc bôi lên khiến Như Ly đau rát, cô ta kêu lớn:Đau! Anh...làm nhẹ thôi!Vương Đình Phong vẫn chăm chú vào công việc của mình, ngữ điệu trầm ấm nhưng có phần trách móc:Nếu em biết đau thì lần sau đừng tự làm mình bị thương.Như Ly bất giác chột dạ, mồ hôi trên trán đổ ra vài giọt.Cô ta lắp bắp:Tự...tự làm mình bị thương? Anh đang nói gì vậy rõ ràng là Nhã Ân dùng dao cứa vào tay em.Vương Đình Phong ngẩng đầu lên nhìn cô ta mỉm cười:Anh nhìn qua đã hiểu mọi chuyện em không cần nói dối.Chuyện này...em...Như Ly cứng họng không nói được lời nào.Cô ta nghĩ kế hoạch mình bày ra đã quá hoàn hảo không ngờ lại bị Nhã Ân lật ngược tình thế rồi đến Vương Đình Phong phát hiện.Trong lòng dần cảm thấy bất an, cô ta sợ anh sẽ vì chuyện này mà thêm chán ghép cô ta.Nghĩ vậy, Như Ly vội vàng giải thích:Thực ra...em không cố ý làm như vậy chỉ vì em...Như Ly còn chưa nói hết câu, Vương Đình Phong đã đặt một ngón tay lên môi ra hiệu dừng lại:Anh biết em làm vậy với mục đích gì.Em không thích Nhã Ân và cũng không thích anh thân thiết với cô ấy.Nhưng anh và Nhã Ân không có gì, em không cần phải lo lắng rồi tự làm hại bản thân mình.Anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.Em xin lỗi!Được rồi, hông cần phải xin lỗi.Đừng tái phạm là được.Vâng.Như Ly vui vẻ ôm chầm lấy Vương Đình Phong, anh cũng đáp lại cô ta bằng nụ cười dịu dàng.Toàn bộ những gì hai người nói với nhau đều bị Nhã Ân ở bên ngoài nghe thấy.Cũng không nghĩ sau những chuyện xảy ra, anh lại bao dung ân cần với Như Ly như vậy.Từng lời nói hành động dịu dàng anh để dành cho cô ta.Cô cứ nghĩ anh sẽ trách móc rồi thất vọng nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại.Tình cảm anh dành cho Như Ly đâu giống một người bị mất trí nhớ, trông họ giống một cặp vợ chồng hạnh phúc thì đúng hơn.Nhã Ân mỉm cười, nụ cười đầy chua chát như đang tự chế giễu bản thân mình.Nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, cô không biết bản thân tự hất nước nóng lên tay mình để làm gì.Để anh hiểu lầm Như Ly hay muốn nhìn thấy sự lo lắng anh dành cho cô? Sau những gì anh nói, cô biết mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa..