Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…
Chương 94: Chương 94
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Lý do mất trí nhớ không thể dùng hết lần này đến lần khác để bao biện cho những việc anh làm.Cô yêu anh là thật, chịu đựng mọi thứ từ việc bị đuổi khỏi công ty, chấp nhận làm giúp việc thay vì danh phận một người vợ.Điều đó không có nghĩa cô cũng phải chấp nhận chuyện chồng mình lên giường với người phụ nữ khác.Bản thân cô đã từng chịu đựng cảnh tượng này trong quá khứ, khi thấy mẹ mình đau khổ chứng kiến ba nɠɵạı ŧìиɧ.Tất cả mọi lỗi lầm cô đều có thể tha thứ nhưng việc này thì không.Nhã Ân ngẩng đầu lên cố ngăn nước mắt lại, sụt sịt vài tiếng rồi quay người rời đi.Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong gian nhà tối.Mọi thứ đều chìm dần vào tĩnh lặng chỉ có âm thanh của kim đồng hồ cùng tiếng khóc nghẹn ngào phát ra trong căn phòng nhỏ.Nhã Ân thu mình lại, hai tay ôm gối, ánh mắt thấm đẫm nỗi buồn nhìn về di ảnh của mẹ.Thanh âm nơi cuống họng mang theo sự bất lực nhẹ nhàng vang lên:‘‘Mẹ! Sao năm xưa mẹ chịu đựng ba hay vậy? Chắc hẳn phải có thứ gì để mẹ làm thế phải không?’’‘‘Con yêu Đình Phong và con biết anh ấy cũng yêu con nhưng đó chỉ là quá khứ thôi.Hiện tại anh ấy không nhớ con là ai, dường như tình cảm dành cho con cũng không còn như trước.’’Nhã Ân nghẹn tới mức không thể nói tiếp.Cô ngừng lại giây lát, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục độc thoại:‘‘Mẹ à, người ta nói nếu ai đó ở trong trái tim giữ một vị trí quan trọng thì dù có mất đi ký ức, họ vẫn sẽ có cảm giác với nhau.Nhưng anh ấy lại coi con như người xa lạ, hoàn toàn xa lạ.Vậy có phải…con chưa từng quan trọng phải không mẹ?’’‘‘Con không muốn mất anh ấy nhưng con không thể chịu đựng thêm được nữa.’’Nói rồi cô vỡ oà, nước mắt không ngừng lăn dài, đôi mi ướt đẫm.Có lẽ mỗi người đều có giới hạn riêng của bản thân.Ai nói cô bỏ cuộc giữa chừng cũng được, nói cô không cố gắng đã buông tay cũng được.Bởi bản thân họ không đặt mình vào vị trí của cô thì không thể hiểu sự đớn đau cô phải trải qua.Nỗi ám ảnh của quá khứ đã nhuốm màu lên tính cách cô.Lấy Vương Đình Phong để trốn khỏi địa ngục trần gian, nơi ba cô và người mẹ kế liên tục tra tấn hạnh hạ.Để rồi khi cùng Vương Đình Phong trải qua nhiều vất vả, anh lại quên cô và tình tứ bên người phụ nữ khác.Đưa tay lau nước mắt trên má, Nhã Ân tự trấn an bản thân rồi đứng dậy.Lần này hạ quyết tâm, cô nên có một quyết định riêng cho chính mình.Nhã Ân để lại di ảnh của mẹ mình thật cẩn thận rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ cũng đã gần một giờ đêm.Mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, ngay cả bác Lâm cũng không còn thức, đây là thời điểm thích hợp để cô tìm giấy đăng ký kết hôn.Sống ở đây lâu dường như không có điều gì là bí ẩn hay có bất kỳ căn phòng nào mà người ngoài không được bước vào.Nhã Ân suy đoán có thể để ông Phú sẽ để những giấy tờ quan trọng ở trong phòng làm việc của mình hoặc là trong két sắt ở phòng ngủ.Nếu bây giờ cô tìm két sắt ở phòng ngủ trước, e rằng sẽ không thuận tiện bởi Vương phu nhân vẫn ở nhà.Vì thế Nhã Ân quyết định tới phòng làm việc của ông Vương để tìm trước.Từng bước chân rón rén lên tầng ba, mỗi âm thanh phát ra đều khiến cô cẩn trọng.Đứng trước cửa phòng, ngó nghiêng xung quanh một hồi, xác định không có ai ở đây cô mới dám vào.Trong nhà có ba phòng làm việc cho 3 ba con, riêng phòng của ông Vương là rộng nhất..
Lý do mất trí nhớ không thể dùng hết lần này đến lần khác để bao biện cho những việc anh làm.
Cô yêu anh là thật, chịu đựng mọi thứ từ việc bị đuổi khỏi công ty, chấp nhận làm giúp việc thay vì danh phận một người vợ.
Điều đó không có nghĩa cô cũng phải chấp nhận chuyện chồng mình lên giường với người phụ nữ khác.
Bản thân cô đã từng chịu đựng cảnh tượng này trong quá khứ, khi thấy mẹ mình đau khổ chứng kiến ba nɠɵạı ŧìиɧ.
Tất cả mọi lỗi lầm cô đều có thể tha thứ nhưng việc này thì không.
Nhã Ân ngẩng đầu lên cố ngăn nước mắt lại, sụt sịt vài tiếng rồi quay người rời đi.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong gian nhà tối.
Mọi thứ đều chìm dần vào tĩnh lặng chỉ có âm thanh của kim đồng hồ cùng tiếng khóc nghẹn ngào phát ra trong căn phòng nhỏ.
Nhã Ân thu mình lại, hai tay ôm gối, ánh mắt thấm đẫm nỗi buồn nhìn về di ảnh của mẹ.
Thanh âm nơi cuống họng mang theo sự bất lực nhẹ nhàng vang lên:
‘‘Mẹ! Sao năm xưa mẹ chịu đựng ba hay vậy? Chắc hẳn phải có thứ gì để mẹ làm thế phải không?’’
‘‘Con yêu Đình Phong và con biết anh ấy cũng yêu con nhưng đó chỉ là quá khứ thôi.
Hiện tại anh ấy không nhớ con là ai, dường như tình cảm dành cho con cũng không còn như trước.’’
Nhã Ân nghẹn tới mức không thể nói tiếp.
Cô ngừng lại giây lát, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục độc thoại:
‘‘Mẹ à, người ta nói nếu ai đó ở trong trái tim giữ một vị trí quan trọng thì dù có mất đi ký ức, họ vẫn sẽ có cảm giác với nhau.
Nhưng anh ấy lại coi con như người xa lạ, hoàn toàn xa lạ.
Vậy có phải…con chưa từng quan trọng phải không mẹ?’’
‘‘Con không muốn mất anh ấy nhưng con không thể chịu đựng thêm được nữa.’’
Nói rồi cô vỡ oà, nước mắt không ngừng lăn dài, đôi mi ướt đẫm.
Có lẽ mỗi người đều có giới hạn riêng của bản thân.
Ai nói cô bỏ cuộc giữa chừng cũng được, nói cô không cố gắng đã buông tay cũng được.
Bởi bản thân họ không đặt mình vào vị trí của cô thì không thể hiểu sự đớn đau cô phải trải qua.
Nỗi ám ảnh của quá khứ đã nhuốm màu lên tính cách cô.
Lấy Vương Đình Phong để trốn khỏi địa ngục trần gian, nơi ba cô và người mẹ kế liên tục tra tấn hạnh hạ.
Để rồi khi cùng Vương Đình Phong trải qua nhiều vất vả, anh lại quên cô và tình tứ bên người phụ nữ khác.
Đưa tay lau nước mắt trên má, Nhã Ân tự trấn an bản thân rồi đứng dậy.
Lần này hạ quyết tâm, cô nên có một quyết định riêng cho chính mình.
Nhã Ân để lại di ảnh của mẹ mình thật cẩn thận rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ cũng đã gần một giờ đêm.
Mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, ngay cả bác Lâm cũng không còn thức, đây là thời điểm thích hợp để cô tìm giấy đăng ký kết hôn.
Sống ở đây lâu dường như không có điều gì là bí ẩn hay có bất kỳ căn phòng nào mà người ngoài không được bước vào.
Nhã Ân suy đoán có thể để ông Phú sẽ để những giấy tờ quan trọng ở trong phòng làm việc của mình hoặc là trong két sắt ở phòng ngủ.
Nếu bây giờ cô tìm két sắt ở phòng ngủ trước, e rằng sẽ không thuận tiện bởi Vương phu nhân vẫn ở nhà.
Vì thế Nhã Ân quyết định tới phòng làm việc của ông Vương để tìm trước.
Từng bước chân rón rén lên tầng ba, mỗi âm thanh phát ra đều khiến cô cẩn trọng.
Đứng trước cửa phòng, ngó nghiêng xung quanh một hồi, xác định không có ai ở đây cô mới dám vào.
Trong nhà có ba phòng làm việc cho 3 ba con, riêng phòng của ông Vương là rộng nhất..
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Lý do mất trí nhớ không thể dùng hết lần này đến lần khác để bao biện cho những việc anh làm.Cô yêu anh là thật, chịu đựng mọi thứ từ việc bị đuổi khỏi công ty, chấp nhận làm giúp việc thay vì danh phận một người vợ.Điều đó không có nghĩa cô cũng phải chấp nhận chuyện chồng mình lên giường với người phụ nữ khác.Bản thân cô đã từng chịu đựng cảnh tượng này trong quá khứ, khi thấy mẹ mình đau khổ chứng kiến ba nɠɵạı ŧìиɧ.Tất cả mọi lỗi lầm cô đều có thể tha thứ nhưng việc này thì không.Nhã Ân ngẩng đầu lên cố ngăn nước mắt lại, sụt sịt vài tiếng rồi quay người rời đi.Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong gian nhà tối.Mọi thứ đều chìm dần vào tĩnh lặng chỉ có âm thanh của kim đồng hồ cùng tiếng khóc nghẹn ngào phát ra trong căn phòng nhỏ.Nhã Ân thu mình lại, hai tay ôm gối, ánh mắt thấm đẫm nỗi buồn nhìn về di ảnh của mẹ.Thanh âm nơi cuống họng mang theo sự bất lực nhẹ nhàng vang lên:‘‘Mẹ! Sao năm xưa mẹ chịu đựng ba hay vậy? Chắc hẳn phải có thứ gì để mẹ làm thế phải không?’’‘‘Con yêu Đình Phong và con biết anh ấy cũng yêu con nhưng đó chỉ là quá khứ thôi.Hiện tại anh ấy không nhớ con là ai, dường như tình cảm dành cho con cũng không còn như trước.’’Nhã Ân nghẹn tới mức không thể nói tiếp.Cô ngừng lại giây lát, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục độc thoại:‘‘Mẹ à, người ta nói nếu ai đó ở trong trái tim giữ một vị trí quan trọng thì dù có mất đi ký ức, họ vẫn sẽ có cảm giác với nhau.Nhưng anh ấy lại coi con như người xa lạ, hoàn toàn xa lạ.Vậy có phải…con chưa từng quan trọng phải không mẹ?’’‘‘Con không muốn mất anh ấy nhưng con không thể chịu đựng thêm được nữa.’’Nói rồi cô vỡ oà, nước mắt không ngừng lăn dài, đôi mi ướt đẫm.Có lẽ mỗi người đều có giới hạn riêng của bản thân.Ai nói cô bỏ cuộc giữa chừng cũng được, nói cô không cố gắng đã buông tay cũng được.Bởi bản thân họ không đặt mình vào vị trí của cô thì không thể hiểu sự đớn đau cô phải trải qua.Nỗi ám ảnh của quá khứ đã nhuốm màu lên tính cách cô.Lấy Vương Đình Phong để trốn khỏi địa ngục trần gian, nơi ba cô và người mẹ kế liên tục tra tấn hạnh hạ.Để rồi khi cùng Vương Đình Phong trải qua nhiều vất vả, anh lại quên cô và tình tứ bên người phụ nữ khác.Đưa tay lau nước mắt trên má, Nhã Ân tự trấn an bản thân rồi đứng dậy.Lần này hạ quyết tâm, cô nên có một quyết định riêng cho chính mình.Nhã Ân để lại di ảnh của mẹ mình thật cẩn thận rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ cũng đã gần một giờ đêm.Mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, ngay cả bác Lâm cũng không còn thức, đây là thời điểm thích hợp để cô tìm giấy đăng ký kết hôn.Sống ở đây lâu dường như không có điều gì là bí ẩn hay có bất kỳ căn phòng nào mà người ngoài không được bước vào.Nhã Ân suy đoán có thể để ông Phú sẽ để những giấy tờ quan trọng ở trong phòng làm việc của mình hoặc là trong két sắt ở phòng ngủ.Nếu bây giờ cô tìm két sắt ở phòng ngủ trước, e rằng sẽ không thuận tiện bởi Vương phu nhân vẫn ở nhà.Vì thế Nhã Ân quyết định tới phòng làm việc của ông Vương để tìm trước.Từng bước chân rón rén lên tầng ba, mỗi âm thanh phát ra đều khiến cô cẩn trọng.Đứng trước cửa phòng, ngó nghiêng xung quanh một hồi, xác định không có ai ở đây cô mới dám vào.Trong nhà có ba phòng làm việc cho 3 ba con, riêng phòng của ông Vương là rộng nhất..