Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…
Chương 115: Chương 115
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Nhã Ân ngồi xuống ghế sofa, lấy trong túi xách ra tập hồ sơ mà cô lấy được trong ngăn kéo bị khóa ra ở phòng làm việc.Đêm qua sau khi mọi người đi ngủ, cô đã lẻn vào phòng và lấy đi số tài liệu này.Âm thanh tiếng xé băng dính vang lên, quả thật bên trong có giấy đăng ký kết hôn của cô.Nhã Ân cầm nó trên tay ngắm nghía hồi lâu rồi đặt xuống.Thở dài một tiếng, cô nghĩ đã đến lúc phải chấm dứt mọi chuyện.Đột nhiên số giấy tờ còn lại rơi xuống đất.Nhã Âm cúi người nhặt lên vô tình đọc được vài chữ trên trang giấy đầu tiên.Đôi lông mày khẽ nhíu lại, bỏ giấy kết hôn sang một bên cô tập trung mọi sự chú ý vào sấp giấy trên tay.Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng kim đồng hồ trên tường cũng quá đỗi ồn ào so với sự tĩnh lặng đang có.Đọc xong toàn bộ những gì ghi trong tài liệu, Nhã Ân không giấu nổi sự ngạc nhiên.Cô đưa tay xoa nhẹ thái dương trầm ngâm khoảng một lúc lâu rồi bắt đầu lục lọi túi xách.Trước đây Gia Hân từng đưa cho cô card visit chỉ là lâu quá không biết còn giữ hay không.Sau hồi tìm kiếm cũng ra, Nhã Ân vội bấm số gọi điện.Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông, rất nhanh chóng đã có người nhấc máy:Xin hỏi ai đấy ạ?Là chị, Nhã Ân đây!Nghe thấy giọng cô, Gia Hân có chút hờn dỗi:Sao sáng nay chị đi mà không nói với em một tiếng? Bây giờ chị đang ở đâu?Chuyện đó không quan trọng.Chúng ta có thể gặp nhau được không?Dạ được!Chị sẽ gửi địa chỉ cho em.Dứt lời, Nhã Ân nhanh chóng cúp máy.Cô thu dọn lại mớ lộn xộn trên bàn rồi nhanh chóng tới điểm hẹn.Có lẽ hiện giờ trong đầu cô đang có rất nhiều nghi vấn sau khi đọc được những điều được giấu trong ngăn tủ bị khoá.—————Biệt thự Vương gia.Sau khi nhận được tin ông Vương chuyển viện, Vương phu nhân đã tức tốc tới bệnh viện đề kiểm tra.Bà ta muốn biết tốt cuộc ai là người có thể chuyển ông đi.Có điều chuyến đi này của bà lại tốn công vô ích khi bệnh viện không cung cấp thông tin người chuyển.Để có thể chuyển bệnh nhân từ bệnh viện này sang bệnh viện khác phải có ý kiến và sự đồng ý của người thân.Ngoài bà và hai người con trai ra thì không ai có đủ khả năng để làm chuyện này.Bà ta ngồi trên ghế băng dài của bệnh viện trong đầu miên man những suy nghĩ ᴍôпɡ lung.Bà ta đã từng nghĩ đến bác Lâm có điều bác Lâm trước nay làm gì vẫn luôn suy xét kỹ lưỡng và nói với bà một tiếng.Hơn nữa nếu bác Lâm là người chuyển viện thì bệnh viện sẽ không giấu đi thân phận.Bà ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu bà.Biết đâu người làm ra chuyện này là con gái bà nhưng không phải nó đã mất tích hơn 20 năm qua rồi sao?Chuyện này đúng thật là kỳ lạ!Đứa con gái yêu quý của bà ta rời xa bà ta khi vừa được mấy ngày tuổi.Bà ta nhớ năm đó sinh đôi một trai một gái, cả hai đều vô cùng khỏe mạnh.Cuộc sống tưởng chừng sẽ viên mãn như thế mãi nào ngờ một người hầu trong gia đình đã mang con bà ta đi.Khi ấy, ông Vương và bà ta ra sức tìm kiếm dù ở bất cứ đâu hay nơi nào chỉ cần có người nói đã từng nhìn thấy gương mặt của người hầu kia ông bà đều sốt sắng đi tìm.Nhưng kết cục vẫn là con số không.Đã hơn 20 năm rồi, bà ta không biết hình dáng con mình bây giờ ra sao mà chỉ có thể tưởng tượng.Nếu như chuyện này thực sự là do con gái bà ta làm thì bà muốn được gặp con mình một lần..
Nhã Ân ngồi xuống ghế sofa, lấy trong túi xách ra tập hồ sơ mà cô lấy được trong ngăn kéo bị khóa ra ở phòng làm việc.
Đêm qua sau khi mọi người đi ngủ, cô đã lẻn vào phòng và lấy đi số tài liệu này.
Âm thanh tiếng xé băng dính vang lên, quả thật bên trong có giấy đăng ký kết hôn của cô.
Nhã Ân cầm nó trên tay ngắm nghía hồi lâu rồi đặt xuống.
Thở dài một tiếng, cô nghĩ đã đến lúc phải chấm dứt mọi chuyện.
Đột nhiên số giấy tờ còn lại rơi xuống đất.
Nhã Âm cúi người nhặt lên vô tình đọc được vài chữ trên trang giấy đầu tiên.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, bỏ giấy kết hôn sang một bên cô tập trung mọi sự chú ý vào sấp giấy trên tay.
Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng kim đồng hồ trên tường cũng quá đỗi ồn ào so với sự tĩnh lặng đang có.
Đọc xong toàn bộ những gì ghi trong tài liệu, Nhã Ân không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Cô đưa tay xoa nhẹ thái dương trầm ngâm khoảng một lúc lâu rồi bắt đầu lục lọi túi xách.
Trước đây Gia Hân từng đưa cho cô card visit chỉ là lâu quá không biết còn giữ hay không.
Sau hồi tìm kiếm cũng ra, Nhã Ân vội bấm số gọi điện.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông, rất nhanh chóng đã có người nhấc máy:
Xin hỏi ai đấy ạ?
Là chị, Nhã Ân đây!
Nghe thấy giọng cô, Gia Hân có chút hờn dỗi:
Sao sáng nay chị đi mà không nói với em một tiếng? Bây giờ chị đang ở đâu?
Chuyện đó không quan trọng.
Chúng ta có thể gặp nhau được không?
Dạ được!
Chị sẽ gửi địa chỉ cho em.
Dứt lời, Nhã Ân nhanh chóng cúp máy.
Cô thu dọn lại mớ lộn xộn trên bàn rồi nhanh chóng tới điểm hẹn.
Có lẽ hiện giờ trong đầu cô đang có rất nhiều nghi vấn sau khi đọc được những điều được giấu trong ngăn tủ bị khoá.
—————
Biệt thự Vương gia.
Sau khi nhận được tin ông Vương chuyển viện, Vương phu nhân đã tức tốc tới bệnh viện đề kiểm tra.
Bà ta muốn biết tốt cuộc ai là người có thể chuyển ông đi.
Có điều chuyến đi này của bà lại tốn công vô ích khi bệnh viện không cung cấp thông tin người chuyển.
Để có thể chuyển bệnh nhân từ bệnh viện này sang bệnh viện khác phải có ý kiến và sự đồng ý của người thân.
Ngoài bà và hai người con trai ra thì không ai có đủ khả năng để làm chuyện này.
Bà ta ngồi trên ghế băng dài của bệnh viện trong đầu miên man những suy nghĩ ᴍôпɡ lung.
Bà ta đã từng nghĩ đến bác Lâm có điều bác Lâm trước nay làm gì vẫn luôn suy xét kỹ lưỡng và nói với bà một tiếng.
Hơn nữa nếu bác Lâm là người chuyển viện thì bệnh viện sẽ không giấu đi thân phận.
Bà ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu bà.
Biết đâu người làm ra chuyện này là con gái bà nhưng không phải nó đã mất tích hơn 20 năm qua rồi sao?
Chuyện này đúng thật là kỳ lạ!
Đứa con gái yêu quý của bà ta rời xa bà ta khi vừa được mấy ngày tuổi.
Bà ta nhớ năm đó sinh đôi một trai một gái, cả hai đều vô cùng khỏe mạnh.
Cuộc sống tưởng chừng sẽ viên mãn như thế mãi nào ngờ một người hầu trong gia đình đã mang con bà ta đi.
Khi ấy, ông Vương và bà ta ra sức tìm kiếm dù ở bất cứ đâu hay nơi nào chỉ cần có người nói đã từng nhìn thấy gương mặt của người hầu kia ông bà đều sốt sắng đi tìm.
Nhưng kết cục vẫn là con số không.
Đã hơn 20 năm rồi, bà ta không biết hình dáng con mình bây giờ ra sao mà chỉ có thể tưởng tượng.
Nếu như chuyện này thực sự là do con gái bà ta làm thì bà muốn được gặp con mình một lần..
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Nhã Ân ngồi xuống ghế sofa, lấy trong túi xách ra tập hồ sơ mà cô lấy được trong ngăn kéo bị khóa ra ở phòng làm việc.Đêm qua sau khi mọi người đi ngủ, cô đã lẻn vào phòng và lấy đi số tài liệu này.Âm thanh tiếng xé băng dính vang lên, quả thật bên trong có giấy đăng ký kết hôn của cô.Nhã Ân cầm nó trên tay ngắm nghía hồi lâu rồi đặt xuống.Thở dài một tiếng, cô nghĩ đã đến lúc phải chấm dứt mọi chuyện.Đột nhiên số giấy tờ còn lại rơi xuống đất.Nhã Âm cúi người nhặt lên vô tình đọc được vài chữ trên trang giấy đầu tiên.Đôi lông mày khẽ nhíu lại, bỏ giấy kết hôn sang một bên cô tập trung mọi sự chú ý vào sấp giấy trên tay.Thời gian cứ thế trôi qua, tiếng kim đồng hồ trên tường cũng quá đỗi ồn ào so với sự tĩnh lặng đang có.Đọc xong toàn bộ những gì ghi trong tài liệu, Nhã Ân không giấu nổi sự ngạc nhiên.Cô đưa tay xoa nhẹ thái dương trầm ngâm khoảng một lúc lâu rồi bắt đầu lục lọi túi xách.Trước đây Gia Hân từng đưa cho cô card visit chỉ là lâu quá không biết còn giữ hay không.Sau hồi tìm kiếm cũng ra, Nhã Ân vội bấm số gọi điện.Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông, rất nhanh chóng đã có người nhấc máy:Xin hỏi ai đấy ạ?Là chị, Nhã Ân đây!Nghe thấy giọng cô, Gia Hân có chút hờn dỗi:Sao sáng nay chị đi mà không nói với em một tiếng? Bây giờ chị đang ở đâu?Chuyện đó không quan trọng.Chúng ta có thể gặp nhau được không?Dạ được!Chị sẽ gửi địa chỉ cho em.Dứt lời, Nhã Ân nhanh chóng cúp máy.Cô thu dọn lại mớ lộn xộn trên bàn rồi nhanh chóng tới điểm hẹn.Có lẽ hiện giờ trong đầu cô đang có rất nhiều nghi vấn sau khi đọc được những điều được giấu trong ngăn tủ bị khoá.—————Biệt thự Vương gia.Sau khi nhận được tin ông Vương chuyển viện, Vương phu nhân đã tức tốc tới bệnh viện đề kiểm tra.Bà ta muốn biết tốt cuộc ai là người có thể chuyển ông đi.Có điều chuyến đi này của bà lại tốn công vô ích khi bệnh viện không cung cấp thông tin người chuyển.Để có thể chuyển bệnh nhân từ bệnh viện này sang bệnh viện khác phải có ý kiến và sự đồng ý của người thân.Ngoài bà và hai người con trai ra thì không ai có đủ khả năng để làm chuyện này.Bà ta ngồi trên ghế băng dài của bệnh viện trong đầu miên man những suy nghĩ ᴍôпɡ lung.Bà ta đã từng nghĩ đến bác Lâm có điều bác Lâm trước nay làm gì vẫn luôn suy xét kỹ lưỡng và nói với bà một tiếng.Hơn nữa nếu bác Lâm là người chuyển viện thì bệnh viện sẽ không giấu đi thân phận.Bà ta trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu bà.Biết đâu người làm ra chuyện này là con gái bà nhưng không phải nó đã mất tích hơn 20 năm qua rồi sao?Chuyện này đúng thật là kỳ lạ!Đứa con gái yêu quý của bà ta rời xa bà ta khi vừa được mấy ngày tuổi.Bà ta nhớ năm đó sinh đôi một trai một gái, cả hai đều vô cùng khỏe mạnh.Cuộc sống tưởng chừng sẽ viên mãn như thế mãi nào ngờ một người hầu trong gia đình đã mang con bà ta đi.Khi ấy, ông Vương và bà ta ra sức tìm kiếm dù ở bất cứ đâu hay nơi nào chỉ cần có người nói đã từng nhìn thấy gương mặt của người hầu kia ông bà đều sốt sắng đi tìm.Nhưng kết cục vẫn là con số không.Đã hơn 20 năm rồi, bà ta không biết hình dáng con mình bây giờ ra sao mà chỉ có thể tưởng tượng.Nếu như chuyện này thực sự là do con gái bà ta làm thì bà muốn được gặp con mình một lần..