Tác giả:

Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…

Chương 121: Chương 121

Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Dứt lời, Nhã Ân giẫm mạnh vào chân Vương Đình Phong.Anh vì đau đớn mà nói lỏng tay, cô thuận tiện thoát khỏi lòng anh.Cánh cửa phòng mở ra rồi cũng nhanh chóng đóng vào.Vương Đình Phong ôm chân đau đớn chau mày nhăn nhó.Những lời cô vừa nói khiến anh không tài nào hiểu được.Đúng là anh có nói dối chuyện mất trí ý chí nhưng không phải nói dối để có những mối quan hệ ngoài luồng và đặc biệt anh chưa từng động vào người phụ nữ nào ngoài cô.Có lẽ cô đã hiểu nhầm anh chuyện gì đó nên mới dẫn đến việc ly hôn.Vương Đình Phong đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ cách.Bây giờ đến gặp mặt cô còn không muốn gặp anh thì làm sao có thể giải thích.Không còn cách nào khác anh đành phải nhờ sự trợ giúp từ đứa em gái từ trên trời rơi xuống.Vương Đình Phong cầm điện thoại lên bấm một dãy số dài rồi chờ đợi.Chuông điện thoại bắt đầu vang lên rất nhanh sau đó đã có tiếng trả lời:Mới nhận lại cô em gái lâu quá không nghe giọng nên gọi hả?Giọng nói lanh lảnh của Gia Hân phát ra từ đầu dây bên kia khiến Vương Đình Phong chói tai.Anh càu nhàu:Không ai muốn nghe cái giọng chói tai này đâu.Anh muốn nhờ em một chuyện!Anh cứ nói!Có thể thuyết phục Nhã Ân gặp mặt nói chuyện với anh được không?Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Vương Đình Phong vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.Phải mất đến một lúc sau, Gia Hân mới đáp lại:Em sẽ giúp anh.Dù trước mắt không biết hai người giận nhau chuyện gì nhưng anh vẫn cứ cố gắng năn nỉ chị ấy trước.Có gì em sẽ hỗ trợ sau.Đẹp trai không bằng chai mặt mà!Cảm ơn em!Không có gì!...Nghe xong điện thoại của Vương Đình Phong, Gia Hân quay trở về phòng bệnh thăm ba.Cô kéo ghế ngồi xuống kế bên giường bệnh.Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay ông, nhẹ giọng nói:Con gái của ba đã về rồi đây.Ba mau tỉnh dậy để nhìn con.Ba biết không con đã gặp mẹ rồi, trông mẹ trẻ lắm lại còn rất quý phái nữa nhưng lạ lắm ba à, mẹ không thương anh Phong.Ba có biết vì sao mẹ lạnh nhạt với anh không?Con thực sự rất muốn biết lý do vì thế ba hãy mau tỉnh lại để giải thích nhé.Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, Gia Hân sụt sịt vài tiếng rồi đưa tay lên lau nước mắt.Cô chuyển ông Vương tới bệnh viện này bởi đây là nơi có những bác sĩ và trang thiết bị tốt nhất cả nước.Hơn nữa, nếu để ông trong bệnh viện kia cô sẽ không thể tới thăm thường xuyên.Gia Hân từ nhỏ đã sống với dì.Lúc đầu, cô cứ nghĩ ba mẹ cô vì bệnh mà qua đời bỏ cô lại để dì chăm sóc.Cho tới khi có nhận thức người dì nuôi nấng cô bao lâu mới nói cho cô biết sự thật.Thực ra dì đã bắt cóc cô khỏi ba mẹ ruột khi cô còn là một đứa trẻ.Dì nói lúc đó dì chẳng nghĩ gì nhiều chỉ muốn mang cô đi để trả thù riêng.Sau này nghĩ lại hành động của mình, dì mới thấy bản thân đã làm ra chuyện tày đình.Vì thế dì mới nói cho cô biết về thân phận thật và ba mẹ ruột.Dì nói năm đó mẹ cô sinh đôi một trai một gái nhưng trước khi mang cô đi thì lại xuất hiện thêm một đứa bé trai.Bản thân dì cũng không biết ai mới là anh trai ruột của cô.Những thông tin cần thiết dì để nói hết, mọi việc còn lại đều phụ thuộc vào duyên.Gia Hân giận dì vì đã mang cô sống tách biệt với gia đình của mình nhưng cô không hận dì.Bởi cô biết lúc khốn cùng nhất, dì vẫn làm mọi việc để có tiền nuôi cô ăn học.Theo lời nói của dì, cô đã đi tìm gia đình thật của mình và người anh trai ruột..

Dứt lời, Nhã Ân giẫm mạnh vào chân Vương Đình Phong.

Anh vì đau đớn mà nói lỏng tay, cô thuận tiện thoát khỏi lòng anh.

Cánh cửa phòng mở ra rồi cũng nhanh chóng đóng vào.

Vương Đình Phong ôm chân đau đớn chau mày nhăn nhó.

Những lời cô vừa nói khiến anh không tài nào hiểu được.

Đúng là anh có nói dối chuyện mất trí ý chí nhưng không phải nói dối để có những mối quan hệ ngoài luồng và đặc biệt anh chưa từng động vào người phụ nữ nào ngoài cô.

Có lẽ cô đã hiểu nhầm anh chuyện gì đó nên mới dẫn đến việc ly hôn.

Vương Đình Phong đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ cách.

Bây giờ đến gặp mặt cô còn không muốn gặp anh thì làm sao có thể giải thích.

Không còn cách nào khác anh đành phải nhờ sự trợ giúp từ đứa em gái từ trên trời rơi xuống.

Vương Đình Phong cầm điện thoại lên bấm một dãy số dài rồi chờ đợi.

Chuông điện thoại bắt đầu vang lên rất nhanh sau đó đã có tiếng trả lời:

Mới nhận lại cô em gái lâu quá không nghe giọng nên gọi hả?

Giọng nói lanh lảnh của Gia Hân phát ra từ đầu dây bên kia khiến Vương Đình Phong chói tai.

Anh càu nhàu:

Không ai muốn nghe cái giọng chói tai này đâu.

Anh muốn nhờ em một chuyện!

Anh cứ nói!

Có thể thuyết phục Nhã Ân gặp mặt nói chuyện với anh được không?

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Vương Đình Phong vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Phải mất đến một lúc sau, Gia Hân mới đáp lại:

Em sẽ giúp anh.

Dù trước mắt không biết hai người giận nhau chuyện gì nhưng anh vẫn cứ cố gắng năn nỉ chị ấy trước.

Có gì em sẽ hỗ trợ sau.

Đẹp trai không bằng chai mặt mà!

Cảm ơn em!

Không có gì!

...

Nghe xong điện thoại của Vương Đình Phong, Gia Hân quay trở về phòng bệnh thăm ba.

Cô kéo ghế ngồi xuống kế bên giường bệnh.

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay ông, nhẹ giọng nói:

Con gái của ba đã về rồi đây.

Ba mau tỉnh dậy để nhìn con.

Ba biết không con đã gặp mẹ rồi, trông mẹ trẻ lắm lại còn rất quý phái nữa nhưng lạ lắm ba à, mẹ không thương anh Phong.

Ba có biết vì sao mẹ lạnh nhạt với anh không?

Con thực sự rất muốn biết lý do vì thế ba hãy mau tỉnh lại để giải thích nhé.

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, Gia Hân sụt sịt vài tiếng rồi đưa tay lên lau nước mắt.

Cô chuyển ông Vương tới bệnh viện này bởi đây là nơi có những bác sĩ và trang thiết bị tốt nhất cả nước.

Hơn nữa, nếu để ông trong bệnh viện kia cô sẽ không thể tới thăm thường xuyên.

Gia Hân từ nhỏ đã sống với dì.

Lúc đầu, cô cứ nghĩ ba mẹ cô vì bệnh mà qua đời bỏ cô lại để dì chăm sóc.

Cho tới khi có nhận thức người dì nuôi nấng cô bao lâu mới nói cho cô biết sự thật.

Thực ra dì đã bắt cóc cô khỏi ba mẹ ruột khi cô còn là một đứa trẻ.

Dì nói lúc đó dì chẳng nghĩ gì nhiều chỉ muốn mang cô đi để trả thù riêng.

Sau này nghĩ lại hành động của mình, dì mới thấy bản thân đã làm ra chuyện tày đình.

Vì thế dì mới nói cho cô biết về thân phận thật và ba mẹ ruột.

Dì nói năm đó mẹ cô sinh đôi một trai một gái nhưng trước khi mang cô đi thì lại xuất hiện thêm một đứa bé trai.

Bản thân dì cũng không biết ai mới là anh trai ruột của cô.

Những thông tin cần thiết dì để nói hết, mọi việc còn lại đều phụ thuộc vào duyên.

Gia Hân giận dì vì đã mang cô sống tách biệt với gia đình của mình nhưng cô không hận dì.

Bởi cô biết lúc khốn cùng nhất, dì vẫn làm mọi việc để có tiền nuôi cô ăn học.

Theo lời nói của dì, cô đã đi tìm gia đình thật của mình và người anh trai ruột..

Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Dứt lời, Nhã Ân giẫm mạnh vào chân Vương Đình Phong.Anh vì đau đớn mà nói lỏng tay, cô thuận tiện thoát khỏi lòng anh.Cánh cửa phòng mở ra rồi cũng nhanh chóng đóng vào.Vương Đình Phong ôm chân đau đớn chau mày nhăn nhó.Những lời cô vừa nói khiến anh không tài nào hiểu được.Đúng là anh có nói dối chuyện mất trí ý chí nhưng không phải nói dối để có những mối quan hệ ngoài luồng và đặc biệt anh chưa từng động vào người phụ nữ nào ngoài cô.Có lẽ cô đã hiểu nhầm anh chuyện gì đó nên mới dẫn đến việc ly hôn.Vương Đình Phong đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ cách.Bây giờ đến gặp mặt cô còn không muốn gặp anh thì làm sao có thể giải thích.Không còn cách nào khác anh đành phải nhờ sự trợ giúp từ đứa em gái từ trên trời rơi xuống.Vương Đình Phong cầm điện thoại lên bấm một dãy số dài rồi chờ đợi.Chuông điện thoại bắt đầu vang lên rất nhanh sau đó đã có tiếng trả lời:Mới nhận lại cô em gái lâu quá không nghe giọng nên gọi hả?Giọng nói lanh lảnh của Gia Hân phát ra từ đầu dây bên kia khiến Vương Đình Phong chói tai.Anh càu nhàu:Không ai muốn nghe cái giọng chói tai này đâu.Anh muốn nhờ em một chuyện!Anh cứ nói!Có thể thuyết phục Nhã Ân gặp mặt nói chuyện với anh được không?Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Vương Đình Phong vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.Phải mất đến một lúc sau, Gia Hân mới đáp lại:Em sẽ giúp anh.Dù trước mắt không biết hai người giận nhau chuyện gì nhưng anh vẫn cứ cố gắng năn nỉ chị ấy trước.Có gì em sẽ hỗ trợ sau.Đẹp trai không bằng chai mặt mà!Cảm ơn em!Không có gì!...Nghe xong điện thoại của Vương Đình Phong, Gia Hân quay trở về phòng bệnh thăm ba.Cô kéo ghế ngồi xuống kế bên giường bệnh.Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay ông, nhẹ giọng nói:Con gái của ba đã về rồi đây.Ba mau tỉnh dậy để nhìn con.Ba biết không con đã gặp mẹ rồi, trông mẹ trẻ lắm lại còn rất quý phái nữa nhưng lạ lắm ba à, mẹ không thương anh Phong.Ba có biết vì sao mẹ lạnh nhạt với anh không?Con thực sự rất muốn biết lý do vì thế ba hãy mau tỉnh lại để giải thích nhé.Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, Gia Hân sụt sịt vài tiếng rồi đưa tay lên lau nước mắt.Cô chuyển ông Vương tới bệnh viện này bởi đây là nơi có những bác sĩ và trang thiết bị tốt nhất cả nước.Hơn nữa, nếu để ông trong bệnh viện kia cô sẽ không thể tới thăm thường xuyên.Gia Hân từ nhỏ đã sống với dì.Lúc đầu, cô cứ nghĩ ba mẹ cô vì bệnh mà qua đời bỏ cô lại để dì chăm sóc.Cho tới khi có nhận thức người dì nuôi nấng cô bao lâu mới nói cho cô biết sự thật.Thực ra dì đã bắt cóc cô khỏi ba mẹ ruột khi cô còn là một đứa trẻ.Dì nói lúc đó dì chẳng nghĩ gì nhiều chỉ muốn mang cô đi để trả thù riêng.Sau này nghĩ lại hành động của mình, dì mới thấy bản thân đã làm ra chuyện tày đình.Vì thế dì mới nói cho cô biết về thân phận thật và ba mẹ ruột.Dì nói năm đó mẹ cô sinh đôi một trai một gái nhưng trước khi mang cô đi thì lại xuất hiện thêm một đứa bé trai.Bản thân dì cũng không biết ai mới là anh trai ruột của cô.Những thông tin cần thiết dì để nói hết, mọi việc còn lại đều phụ thuộc vào duyên.Gia Hân giận dì vì đã mang cô sống tách biệt với gia đình của mình nhưng cô không hận dì.Bởi cô biết lúc khốn cùng nhất, dì vẫn làm mọi việc để có tiền nuôi cô ăn học.Theo lời nói của dì, cô đã đi tìm gia đình thật của mình và người anh trai ruột..

Chương 121: Chương 121