Vợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô…
Chương 126: Chương 126
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Anh vừa định nắm tay thì cô vội vàng rút tay lại.Nhã Ân giơ tay phía cửa nói:Đi! Đi ra khỏi nhà cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.Anh nhìn theo hướng chỉ tay của cô rồi lắc đầu lia lịa:Thôi! Vợ đừng đuổi anh đi.Bây giờ vợ đuổi anh đi, anh biết ở đâu?Ở đâu là chuyện của anh tôi không quan tâm? Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi.Không được đâu.Chẳng phải anh còn Vương gia hay sao? Anh về Vương gia mà ôm ấp với Như Ly của anh đấy! Ở đây với tôi làm gì? Hơn nữa chúng ta sắp ra tòa ly hôn anh tốt nhất đừng có lại gần tôi.Từng lời Nhã Ân nói ra vô cùng kiên quyết, khó mà thay đổi.Vương Đình Phong lì đòn lắc đầu phản đối dù cô có đuổi thế nào cũng đứng im một chỗ.Anh cứ đứng như vậy được một lúc lâu cô cũng phải khó chịu.Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ thở dài:Bây giờ anh có chịu đi không?Đáp lại cô là cái lắc đầu từ anh.Như hiểu ý, cô đành phải chiều theo:Nếu vậy thì anh cứ đứng ở đây đi.Dứt lời, Nhã Ân quay lưng bỏ lên trên lầu.Vương Đình Phong nhìn theo bóng cô mà không nói một lời.Hôm nay dù có ra sao anh cũng nhất quyết ở lại.Bỏ mặc Vương Đình Phong đứng một mình dưới lầu, Nhã Ân lên trên phòng tắm rửa thay một bộ đồ thật thoải mái rồi xuống dưới nhà bếp nấu một chút đồ ăn cho bữa tối.Cô đi qua đi lại trong nhà, còn anh ở đâu thì vẫn đứng im ở đó.Trông anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ to xác làm chuyện sai mà bị phạt.Dưới gian bếp nhỏ mùi thơm của thức ăn thoang thoảng trong nhà, nơi cánh mũi của anh cũng cảm nhận được.Sau khi hoàn thành xong việc ở công ty anh đã vội vàng về đây đợi cô nên chưa kịp ăn gì.Bụng đang đói mà lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy càng khiến anh cồn cào ruột gan.Một lúc sau, Nhã Ân từ trong bếp đi ra trên tay còn cầm một đ ĩa cơm rang đầy đủ màu sắc của các loại rau củ trông rất ngon.Cô ngồi xuống ghế sofa, bật tivi lên vừa xem vừa ăn không để tâm tới người nào đó đang đói bụng đứng một chỗ.Đối với cô, anh giống như không khí chẳng có một chút giá trị.Nhìn cô ăn ngon lành lại thoải mái ngồi chơi trong khi bản thân lại đứng ở đây chịu trận.Anh không cam lòng mà lên tiếng:Vợ! Vợ tha lỗi cho anh đi, đừng giận anh nữa.Anh đói lắm rồi!Vợ ơi, em có nghe anh nói không?Vợ!Vương Đình Phong liên tục kêu ca.Vì lời nói của anh ảnh hưởng tới tâm trạng xem phim nên cô đã tắt tivi.Đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía anh, cô hỏi:Anh muốn cái gì?Như trực chờ cái này từ cô, anh vội vàng trả lời:Vợ cho anh đi lại được không chứ anh đứng đây lâu mỏi chân quá.Vợ nhìn xem, chân anh sắp tê cứng hết rồi đây này.Cô nhìn anh bằng ánh mắt dò xét rồi gật đầu một cái:Được! Anh có thể đi lại.Tốt quá! Cảm ơn vợ.Anh hớn hở nhấc từng bước chân nặng nề đi vài vòng cho đỡ mỏi chân.Niềm vui chưa được bao lâu thì bị lời nói của cô cắt ngang.Nhưng không phải đi lại trong nhà mà là đi thẳng ra khỏi đây.Vợ à, em đừng ác với anh như vậy có được không? Anh thề là anh chỉ nói dối em chuyện mất trí thôi ngoài ra anh không làm gì có lỗi với em hết.Nghe anh nói, cô lập tức phản ứng:Không làm chuyện gì có lỗi? Vậy anh giải thích chuyện anh và Như Ly quan hệ với nhau là thế nào?Vương Đình Phong trố mắt ngạc nhiên không hiểu Nhã Ân lấy thông tin đó từ đâu ra hay nghe ai nói.Từ sau khi giả vờ mất trí nhớ, anh chưa một lần gần gũi Như Ly và luôn luôn giữ khoảng cách với cô ta làm gì có chuyện anh và Như Ly xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Hóa ra đây là chuyện khiến cô hiểu lầm và đòi ly hôn với anh.Vương Đình Phong tiến lại gần Nhã Ân, ngồi xuống kế bên cô mỉm cười đầy thích thú..
Anh vừa định nắm tay thì cô vội vàng rút tay lại.
Nhã Ân giơ tay phía cửa nói:
Đi! Đi ra khỏi nhà cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Anh nhìn theo hướng chỉ tay của cô rồi lắc đầu lia lịa:
Thôi! Vợ đừng đuổi anh đi.
Bây giờ vợ đuổi anh đi, anh biết ở đâu?
Ở đâu là chuyện của anh tôi không quan tâm? Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi.
Không được đâu.
Chẳng phải anh còn Vương gia hay sao? Anh về Vương gia mà ôm ấp với Như Ly của anh đấy! Ở đây với tôi làm gì? Hơn nữa chúng ta sắp ra tòa ly hôn anh tốt nhất đừng có lại gần tôi.
Từng lời Nhã Ân nói ra vô cùng kiên quyết, khó mà thay đổi.
Vương Đình Phong lì đòn lắc đầu phản đối dù cô có đuổi thế nào cũng đứng im một chỗ.
Anh cứ đứng như vậy được một lúc lâu cô cũng phải khó chịu.
Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ thở dài:
Bây giờ anh có chịu đi không?
Đáp lại cô là cái lắc đầu từ anh.
Như hiểu ý, cô đành phải chiều theo:
Nếu vậy thì anh cứ đứng ở đây đi.
Dứt lời, Nhã Ân quay lưng bỏ lên trên lầu.
Vương Đình Phong nhìn theo bóng cô mà không nói một lời.
Hôm nay dù có ra sao anh cũng nhất quyết ở lại.
Bỏ mặc Vương Đình Phong đứng một mình dưới lầu, Nhã Ân lên trên phòng tắm rửa thay một bộ đồ thật thoải mái rồi xuống dưới nhà bếp nấu một chút đồ ăn cho bữa tối.
Cô đi qua đi lại trong nhà, còn anh ở đâu thì vẫn đứng im ở đó.
Trông anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ to xác làm chuyện sai mà bị phạt.
Dưới gian bếp nhỏ mùi thơm của thức ăn thoang thoảng trong nhà, nơi cánh mũi của anh cũng cảm nhận được.
Sau khi hoàn thành xong việc ở công ty anh đã vội vàng về đây đợi cô nên chưa kịp ăn gì.
Bụng đang đói mà lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy càng khiến anh cồn cào ruột gan.
Một lúc sau, Nhã Ân từ trong bếp đi ra trên tay còn cầm một đ ĩa cơm rang đầy đủ màu sắc của các loại rau củ trông rất ngon.
Cô ngồi xuống ghế sofa, bật tivi lên vừa xem vừa ăn không để tâm tới người nào đó đang đói bụng đứng một chỗ.
Đối với cô, anh giống như không khí chẳng có một chút giá trị.
Nhìn cô ăn ngon lành lại thoải mái ngồi chơi trong khi bản thân lại đứng ở đây chịu trận.
Anh không cam lòng mà lên tiếng:
Vợ! Vợ tha lỗi cho anh đi, đừng giận anh nữa.
Anh đói lắm rồi!
Vợ ơi, em có nghe anh nói không?
Vợ!
Vương Đình Phong liên tục kêu ca.
Vì lời nói của anh ảnh hưởng tới tâm trạng xem phim nên cô đã tắt tivi.
Đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía anh, cô hỏi:
Anh muốn cái gì?
Như trực chờ cái này từ cô, anh vội vàng trả lời:
Vợ cho anh đi lại được không chứ anh đứng đây lâu mỏi chân quá.
Vợ nhìn xem, chân anh sắp tê cứng hết rồi đây này.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt dò xét rồi gật đầu một cái:
Được! Anh có thể đi lại.
Tốt quá! Cảm ơn vợ.
Anh hớn hở nhấc từng bước chân nặng nề đi vài vòng cho đỡ mỏi chân.
Niềm vui chưa được bao lâu thì bị lời nói của cô cắt ngang.
Nhưng không phải đi lại trong nhà mà là đi thẳng ra khỏi đây.
Vợ à, em đừng ác với anh như vậy có được không? Anh thề là anh chỉ nói dối em chuyện mất trí thôi ngoài ra anh không làm gì có lỗi với em hết.
Nghe anh nói, cô lập tức phản ứng:
Không làm chuyện gì có lỗi? Vậy anh giải thích chuyện anh và Như Ly quan hệ với nhau là thế nào?
Vương Đình Phong trố mắt ngạc nhiên không hiểu Nhã Ân lấy thông tin đó từ đâu ra hay nghe ai nói.
Từ sau khi giả vờ mất trí nhớ, anh chưa một lần gần gũi Như Ly và luôn luôn giữ khoảng cách với cô ta làm gì có chuyện anh và Như Ly xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hóa ra đây là chuyện khiến cô hiểu lầm và đòi ly hôn với anh.
Vương Đình Phong tiến lại gần Nhã Ân, ngồi xuống kế bên cô mỉm cười đầy thích thú..
Nhân Tình 2Tác giả: Haruhisatoh34Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngVợ ơi! Anh muốn có con! Nhưng bây giờ em chưa muốn. Vậy thì để anh đẻ con cho, còn em chỉ việc nuôi thôi! Nhã Ân sững sờ trước lời nói ngây ngô của anh. Cô biết anh ngốc nhưng không ngờ có một ngày anh lại có thể nghĩ ra chuyện này. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, cô hỏi: Sao bỗng nhiên anh lại muốn có con? Tại bác quản gia nói, anh là con trai trưởng nên cần con nối dõi. Vợ ơi, chúng ta sinh con đi. Em không sinh thì để anh sinh cho! Năn nỉ đấy! Anh nắm chặt lấy tay cô lay qua lay lại, nét mặt vô cùng đáng thương như đang cố thể hiện nỗi niềm của mình. Phải! Chồng cô là một tên ngốc với tâm hồn trẻ con trong thân xác của một người đàn ông đã ngoài 25. Vụ tai nạn ba năm trước đã khiến anh mất đi một phần nhận thức, ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ nên mới thành ra như bây giờ. Hai người cưới nhau không tình yêu, vì ân tình lâu năm giữa hai bên gia đình, cô mới chấp nhận cưới anh. Có điều, cô không chê anh ngốc nghếch ngược lại những ngày tháng có anh bên cạnh là khoảng thời gian cô… Anh vừa định nắm tay thì cô vội vàng rút tay lại.Nhã Ân giơ tay phía cửa nói:Đi! Đi ra khỏi nhà cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.Anh nhìn theo hướng chỉ tay của cô rồi lắc đầu lia lịa:Thôi! Vợ đừng đuổi anh đi.Bây giờ vợ đuổi anh đi, anh biết ở đâu?Ở đâu là chuyện của anh tôi không quan tâm? Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi.Không được đâu.Chẳng phải anh còn Vương gia hay sao? Anh về Vương gia mà ôm ấp với Như Ly của anh đấy! Ở đây với tôi làm gì? Hơn nữa chúng ta sắp ra tòa ly hôn anh tốt nhất đừng có lại gần tôi.Từng lời Nhã Ân nói ra vô cùng kiên quyết, khó mà thay đổi.Vương Đình Phong lì đòn lắc đầu phản đối dù cô có đuổi thế nào cũng đứng im một chỗ.Anh cứ đứng như vậy được một lúc lâu cô cũng phải khó chịu.Nhã Ân khoanh tay trước пɡựᴄ thở dài:Bây giờ anh có chịu đi không?Đáp lại cô là cái lắc đầu từ anh.Như hiểu ý, cô đành phải chiều theo:Nếu vậy thì anh cứ đứng ở đây đi.Dứt lời, Nhã Ân quay lưng bỏ lên trên lầu.Vương Đình Phong nhìn theo bóng cô mà không nói một lời.Hôm nay dù có ra sao anh cũng nhất quyết ở lại.Bỏ mặc Vương Đình Phong đứng một mình dưới lầu, Nhã Ân lên trên phòng tắm rửa thay một bộ đồ thật thoải mái rồi xuống dưới nhà bếp nấu một chút đồ ăn cho bữa tối.Cô đi qua đi lại trong nhà, còn anh ở đâu thì vẫn đứng im ở đó.Trông anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ to xác làm chuyện sai mà bị phạt.Dưới gian bếp nhỏ mùi thơm của thức ăn thoang thoảng trong nhà, nơi cánh mũi của anh cũng cảm nhận được.Sau khi hoàn thành xong việc ở công ty anh đã vội vàng về đây đợi cô nên chưa kịp ăn gì.Bụng đang đói mà lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy càng khiến anh cồn cào ruột gan.Một lúc sau, Nhã Ân từ trong bếp đi ra trên tay còn cầm một đ ĩa cơm rang đầy đủ màu sắc của các loại rau củ trông rất ngon.Cô ngồi xuống ghế sofa, bật tivi lên vừa xem vừa ăn không để tâm tới người nào đó đang đói bụng đứng một chỗ.Đối với cô, anh giống như không khí chẳng có một chút giá trị.Nhìn cô ăn ngon lành lại thoải mái ngồi chơi trong khi bản thân lại đứng ở đây chịu trận.Anh không cam lòng mà lên tiếng:Vợ! Vợ tha lỗi cho anh đi, đừng giận anh nữa.Anh đói lắm rồi!Vợ ơi, em có nghe anh nói không?Vợ!Vương Đình Phong liên tục kêu ca.Vì lời nói của anh ảnh hưởng tới tâm trạng xem phim nên cô đã tắt tivi.Đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía anh, cô hỏi:Anh muốn cái gì?Như trực chờ cái này từ cô, anh vội vàng trả lời:Vợ cho anh đi lại được không chứ anh đứng đây lâu mỏi chân quá.Vợ nhìn xem, chân anh sắp tê cứng hết rồi đây này.Cô nhìn anh bằng ánh mắt dò xét rồi gật đầu một cái:Được! Anh có thể đi lại.Tốt quá! Cảm ơn vợ.Anh hớn hở nhấc từng bước chân nặng nề đi vài vòng cho đỡ mỏi chân.Niềm vui chưa được bao lâu thì bị lời nói của cô cắt ngang.Nhưng không phải đi lại trong nhà mà là đi thẳng ra khỏi đây.Vợ à, em đừng ác với anh như vậy có được không? Anh thề là anh chỉ nói dối em chuyện mất trí thôi ngoài ra anh không làm gì có lỗi với em hết.Nghe anh nói, cô lập tức phản ứng:Không làm chuyện gì có lỗi? Vậy anh giải thích chuyện anh và Như Ly quan hệ với nhau là thế nào?Vương Đình Phong trố mắt ngạc nhiên không hiểu Nhã Ân lấy thông tin đó từ đâu ra hay nghe ai nói.Từ sau khi giả vờ mất trí nhớ, anh chưa một lần gần gũi Như Ly và luôn luôn giữ khoảng cách với cô ta làm gì có chuyện anh và Như Ly xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Hóa ra đây là chuyện khiến cô hiểu lầm và đòi ly hôn với anh.Vương Đình Phong tiến lại gần Nhã Ân, ngồi xuống kế bên cô mỉm cười đầy thích thú..