Tháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa…
Chương 2: Chương 2
Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm GiàuTác giả: Đông Kiều VươngTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa… Chỉ không ngờ rằng bây giờ cô xuyên qua đây lại phải đối mặt với cái chết như thế này.Cắt bỏ những suy nghĩ dư thừa vì cô không có nhiều thời gian.Rốt cuộc, kẻ địch sắp đến.Cô không phải là nguyên chủ ngu xuẩn, cô tiến lên ba bước liền đá Lưu Nhị đang chuẩn bị đứng dậy một cái, hắn lần nữa ngã xuống đất.Sau đó nhấc chân lên đạp xuống, hết lần này đến lần khác ...Tiếng than khóc của Lưu Nhị vang lên trong núi.Lưu Nhị trước đó mắng nhiếc thậm tệ, hắn chưa từng nghĩ tới cô nương này lại có thể tàn nhẫn, uy lực như vậy, hắn không có sức địch lại.Không thể chịu đựng được nữa, hắn đành khóc lóc xin tha, "Bà cô à, dừng tay ...!ta sai rồi, ta thật sự sai rồi ..."Nếu hắn biết người này là con hổ cái, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc.Dù vậy, Dung Yên vẫn chưa có ý dừng lại.Cô chính là võ thủ thiên tài chiến thắng cuộc thi võ thuật quốc tế ở thời đại hiện đại năm mười bảy tuổi, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên đánh cái tên du mục* cỏn con này không thành vấn đề.*người chăn gia súc gia cầmCứ chọn chỗ đau mà đá ...Lưu Nhị lăn lộn trên mặt đất đau đớn ,trốn không được bàn chân đang đá kia, nếu tiếp tục đánh thì hắn sẽ quy thiên* mất.*ý chỉ chếtVì thế hắn ta gân cổ hét lên mạnh mẽ, “Cứu mạng a…… Giết người……”Dung Yên thấy thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới dừng chân, nhưng chân vẫn đè lên ngực người này.Cô từ trên cao hạ mắt liếc hắn, ánh mắt dữ tợn: "Nói, ai kêu ngươi tới đây?""Không, không có ai, là ta tự mình ..." Lưu Nhị khóc lóc thảm thiết, "Bá cô à, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi..."Ôi mẹ ơi, sao cái nữ nhân yếu đuối này lại đạp mạnh đến thế?Dung Yên đang chuẩn bị trói, cô nghe sau lưng có tiếng bước chân ...!Cô còn tưởng rằng những người đó đang tới, kết quả quay đầu lại thì thấy người chồng mới cưới của nguyên chủ ...!Tần Dã.Sự xuất hiện của cô làm thay đổi cốt truyện chăng? Rốt cuộc trong kí ức của nguyên chủ, người chồng này xuất hiện rất ít.Cô dứt khoát chọn người đàn ông này , người mà nguyên chủ không muốn kết hôn, cười nói: "Chồng ơi ~ , anh tới đón em sao?"Tần Dã:…Mắt có phải bị mù không ?Nhưng khi gặp khuôn mặt tươi cười kia, ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng hết sức kỳ lạ, ngày hôm qua cô còn cự tuyệt không thích hắn, vậy mà hôm nay lại cười với hắn ...!còn gọi hắn là chồng?Kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, hắn khẽ gật đầu, "Ừ."Dung Yên rất hài lòng với sự thức thời của hắn, cô chưa kịp nói thêm câu nào thì đã thấy người đàn ông im lặng bước tới ...!Dưới ánh mắt hoảng của Lưu Nhị, Tần Dã một phát dẫm xuống thật mạnh ...!Một tiếng thét chói tai vang lên đồng thời là âm thanh giòn tan của xương bị gãy.Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .Để đọc đầy đủ không gián đoạn bộ truyện này các bạn nên đọc tại web ..
Chỉ không ngờ rằng bây giờ cô xuyên qua đây lại phải đối mặt với cái chết như thế này.Cắt bỏ những suy nghĩ dư thừa vì cô không có nhiều thời gian.Rốt cuộc, kẻ địch sắp đến.Cô không phải là nguyên chủ ngu xuẩn, cô tiến lên ba bước liền đá Lưu Nhị đang chuẩn bị đứng dậy một cái, hắn lần nữa ngã xuống đất.Sau đó nhấc chân lên đạp xuống, hết lần này đến lần khác ...Tiếng than khóc của Lưu Nhị vang lên trong núi.Lưu Nhị trước đó mắng nhiếc thậm tệ, hắn chưa từng nghĩ tới cô nương này lại có thể tàn nhẫn, uy lực như vậy, hắn không có sức địch lại.Không thể chịu đựng được nữa, hắn đành khóc lóc xin tha, "Bà cô à, dừng tay ...!ta sai rồi, ta thật sự sai rồi ..."Nếu hắn biết người này là con hổ cái, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc.Dù vậy, Dung Yên vẫn chưa có ý dừng lại.Cô chính là võ thủ thiên tài chiến thắng cuộc thi võ thuật quốc tế ở thời đại hiện đại năm mười bảy tuổi, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên đánh cái tên du mục* cỏn con này không thành vấn đề.*người chăn gia súc gia cầmCứ chọn chỗ đau mà đá ...Lưu Nhị lăn lộn trên mặt đất đau đớn ,trốn không được bàn chân đang đá kia, nếu tiếp tục đánh thì hắn sẽ quy thiên* mất.*ý chỉ chếtVì thế hắn ta gân cổ hét lên mạnh mẽ, “Cứu mạng a…… Giết người……”Dung Yên thấy thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới dừng chân, nhưng chân vẫn đè lên ngực người này.Cô từ trên cao hạ mắt liếc hắn, ánh mắt dữ tợn: "Nói, ai kêu ngươi tới đây?""Không, không có ai, là ta tự mình ..." Lưu Nhị khóc lóc thảm thiết, "Bá cô à, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi..."Ôi mẹ ơi, sao cái nữ nhân yếu đuối này lại đạp mạnh đến thế?Dung Yên đang chuẩn bị trói, cô nghe sau lưng có tiếng bước chân ...!Cô còn tưởng rằng những người đó đang tới, kết quả quay đầu lại thì thấy người chồng mới cưới của nguyên chủ ...!Tần Dã.Sự xuất hiện của cô làm thay đổi cốt truyện chăng? Rốt cuộc trong kí ức của nguyên chủ, người chồng này xuất hiện rất ít.Cô dứt khoát chọn người đàn ông này , người mà nguyên chủ không muốn kết hôn, cười nói: "Chồng ơi ~ , anh tới đón em sao?"Tần Dã:…Mắt có phải bị mù không ?Nhưng khi gặp khuôn mặt tươi cười kia, ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng hết sức kỳ lạ, ngày hôm qua cô còn cự tuyệt không thích hắn, vậy mà hôm nay lại cười với hắn ...!còn gọi hắn là chồng?Kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, hắn khẽ gật đầu, "Ừ."Dung Yên rất hài lòng với sự thức thời của hắn, cô chưa kịp nói thêm câu nào thì đã thấy người đàn ông im lặng bước tới ...!Dưới ánh mắt hoảng của Lưu Nhị, Tần Dã một phát dẫm xuống thật mạnh ...!Một tiếng thét chói tai vang lên đồng thời là âm thanh giòn tan của xương bị gãy.Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .Để đọc đầy đủ không gián đoạn bộ truyện này các bạn nên đọc tại web ..
Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm GiàuTác giả: Đông Kiều VươngTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa… Chỉ không ngờ rằng bây giờ cô xuyên qua đây lại phải đối mặt với cái chết như thế này.Cắt bỏ những suy nghĩ dư thừa vì cô không có nhiều thời gian.Rốt cuộc, kẻ địch sắp đến.Cô không phải là nguyên chủ ngu xuẩn, cô tiến lên ba bước liền đá Lưu Nhị đang chuẩn bị đứng dậy một cái, hắn lần nữa ngã xuống đất.Sau đó nhấc chân lên đạp xuống, hết lần này đến lần khác ...Tiếng than khóc của Lưu Nhị vang lên trong núi.Lưu Nhị trước đó mắng nhiếc thậm tệ, hắn chưa từng nghĩ tới cô nương này lại có thể tàn nhẫn, uy lực như vậy, hắn không có sức địch lại.Không thể chịu đựng được nữa, hắn đành khóc lóc xin tha, "Bà cô à, dừng tay ...!ta sai rồi, ta thật sự sai rồi ..."Nếu hắn biết người này là con hổ cái, đánh chết hắn cũng sẽ không đi trêu chọc.Dù vậy, Dung Yên vẫn chưa có ý dừng lại.Cô chính là võ thủ thiên tài chiến thắng cuộc thi võ thuật quốc tế ở thời đại hiện đại năm mười bảy tuổi, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên đánh cái tên du mục* cỏn con này không thành vấn đề.*người chăn gia súc gia cầmCứ chọn chỗ đau mà đá ...Lưu Nhị lăn lộn trên mặt đất đau đớn ,trốn không được bàn chân đang đá kia, nếu tiếp tục đánh thì hắn sẽ quy thiên* mất.*ý chỉ chếtVì thế hắn ta gân cổ hét lên mạnh mẽ, “Cứu mạng a…… Giết người……”Dung Yên thấy thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới dừng chân, nhưng chân vẫn đè lên ngực người này.Cô từ trên cao hạ mắt liếc hắn, ánh mắt dữ tợn: "Nói, ai kêu ngươi tới đây?""Không, không có ai, là ta tự mình ..." Lưu Nhị khóc lóc thảm thiết, "Bá cô à, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi..."Ôi mẹ ơi, sao cái nữ nhân yếu đuối này lại đạp mạnh đến thế?Dung Yên đang chuẩn bị trói, cô nghe sau lưng có tiếng bước chân ...!Cô còn tưởng rằng những người đó đang tới, kết quả quay đầu lại thì thấy người chồng mới cưới của nguyên chủ ...!Tần Dã.Sự xuất hiện của cô làm thay đổi cốt truyện chăng? Rốt cuộc trong kí ức của nguyên chủ, người chồng này xuất hiện rất ít.Cô dứt khoát chọn người đàn ông này , người mà nguyên chủ không muốn kết hôn, cười nói: "Chồng ơi ~ , anh tới đón em sao?"Tần Dã:…Mắt có phải bị mù không ?Nhưng khi gặp khuôn mặt tươi cười kia, ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng hết sức kỳ lạ, ngày hôm qua cô còn cự tuyệt không thích hắn, vậy mà hôm nay lại cười với hắn ...!còn gọi hắn là chồng?Kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, hắn khẽ gật đầu, "Ừ."Dung Yên rất hài lòng với sự thức thời của hắn, cô chưa kịp nói thêm câu nào thì đã thấy người đàn ông im lặng bước tới ...!Dưới ánh mắt hoảng của Lưu Nhị, Tần Dã một phát dẫm xuống thật mạnh ...!Một tiếng thét chói tai vang lên đồng thời là âm thanh giòn tan của xương bị gãy.Truyện [Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm Giàu] được đăng tải tại web .Để đọc đầy đủ không gián đoạn bộ truyện này các bạn nên đọc tại web ..