Tháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa…
Chương 38: Chương 38
Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm GiàuTác giả: Đông Kiều VươngTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa… Có người mở miệng ...!giống như mở một cái hộp."Cố Lan, ngươi mau xin lỗi Từ Kỉ! một câu xin lỗi, không phải xong rồi sao?""Đúng vậy, Từ Kỉ sắp khóc vì những gì ngươi nói đấy, ngươi nói lời xin lỗi, việc này liền đi qua.""Mọi người đều sống với nhau, cứng nhắc quá không tốt, này ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng thấy ."" Vốn dĩ là ngươi không đúng, sao lại có thể nói như vậy với Từ Kỉ? Hiện tại chie cần nói một tiếng xin lỗi, ta tin Từ Kỉ không phải loại người nắm mãi không buông." ……Cố Lan nhìn đám người đang thuyết phục mình, cô ta tức đến sắp ngất rồi.Cô ta đây là bị toàn bộ người trong ký túc xá thanh niên trí thức công kích tập thể?Hóa ra không cần há mồm cũng được người ta sẵn sàng giúp đỡ?Kỳ thật, cô ta không mấy quan tâm đến bất kỳ ai trong số những người này.——Cô ta chỉ quan tâm duy nhất Diệp Duật ...!Theo bản năng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn lạnh nhạt, cô ta đành từ bỏ.Cô ta biết chính mình hôm nay không thể thoát khỏi.Mím môi, tâm can không tình nguyện, nói: "Thực xin lỗi..."Nghe như tiếng muỗi kêu.Nói xong câu này, cô ta không chịu nổi nữa chạy vào phòng.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Diệp Duật.Mặc dù Diệp Duật rất không hài lòng với lời xin lỗi của Cố Lan, nhưng người cũng đã đi rồi, nếu cứ đuổi theo, vậy có chút không tốt.Từ Kỉ bước tới, nhẹ nhàng nói: "Diệp Duật, quên đi...!Vì cô ta đã xin lỗi, việc này không tính nữa."Diệp Duật nghe được lời này, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, "Ta biết ngươi là người tốt bụng lại dễ mềm lòng.Lần này quên đi, nhưng mà lần sau nếu cô ta lại nói bậy, vậy thì đừng tha thứ cho cô ta."Từ Kỉ khẽ "dạ" một tiếng.Những người khác nhìn thấy vậy, cũng ở lại đây làm phiền hai người họ, vì thế từng người trở về phòng của mình.Tất cả rời cùng một lúc, nhất thời chỉ còn lại Từ Kỉ và Diệp Duật.Từ Kỉ lộ ra vẻ u sầu, "Thật ra, vừa mới nói đến cũng là vì Dung Yên...!Hôm nay cô ấy đi thị trấn mua rất nhiều thứ, còn..."Cô ngước mắt nhìn về phía Diệp Duật: "Dung Yên mua một chiếc xe đạp mới, Diệp Duật, anh nói xem, cô ấy sẽ không làm chuyện gì xấu, đúng không?"Hai lông mày của Diệp Duật nhíu lại, "...!Có lẽ bản thân cô ấy cũng có một số tiền..."“Nhưng mà, lần trước cô ấy nói không có tiền.Dung Yên nói gia đình đã lâu không đưa tiền cho cô ấy.” Khuôn mặt Từ Kỉ tràn đầy lo lắng."Cho dù cô ấy có tiền, đây còn có xe đạp, lương thực cùng thịt ...!Em nghe nói chỗ đấy ước chừng hai trăm ...!Dung Yên không có khả năng có nhiều tiền như vậy.""Thực ra, em có ý khác.Nếu tiền có nguồn gốc rõ ràng thì không sao, em sợ ..." Khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt tràn ra sự lo lắng."Em sợ cô ấy trong lúc nhất thời bất chấp tất cả…… Sau đó liền đã làm sai chuyện."Cô ta nói lời này ý muốn chỉ Dung Yên trộm tiền.(hết chương).
Có người mở miệng ...!giống như mở một cái hộp."Cố Lan, ngươi mau xin lỗi Từ Kỉ! một câu xin lỗi, không phải xong rồi sao?""Đúng vậy, Từ Kỉ sắp khóc vì những gì ngươi nói đấy, ngươi nói lời xin lỗi, việc này liền đi qua.""Mọi người đều sống với nhau, cứng nhắc quá không tốt, này ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng thấy ."" Vốn dĩ là ngươi không đúng, sao lại có thể nói như vậy với Từ Kỉ? Hiện tại chie cần nói một tiếng xin lỗi, ta tin Từ Kỉ không phải loại người nắm mãi không buông." ……Cố Lan nhìn đám người đang thuyết phục mình, cô ta tức đến sắp ngất rồi.Cô ta đây là bị toàn bộ người trong ký túc xá thanh niên trí thức công kích tập thể?Hóa ra không cần há mồm cũng được người ta sẵn sàng giúp đỡ?Kỳ thật, cô ta không mấy quan tâm đến bất kỳ ai trong số những người này.
——Cô ta chỉ quan tâm duy nhất Diệp Duật ...!Theo bản năng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn lạnh nhạt, cô ta đành từ bỏ.Cô ta biết chính mình hôm nay không thể thoát khỏi.Mím môi, tâm can không tình nguyện, nói: "Thực xin lỗi..."Nghe như tiếng muỗi kêu.Nói xong câu này, cô ta không chịu nổi nữa chạy vào phòng.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Diệp Duật.Mặc dù Diệp Duật rất không hài lòng với lời xin lỗi của Cố Lan, nhưng người cũng đã đi rồi, nếu cứ đuổi theo, vậy có chút không tốt.Từ Kỉ bước tới, nhẹ nhàng nói: "Diệp Duật, quên đi...!Vì cô ta đã xin lỗi, việc này không tính nữa."Diệp Duật nghe được lời này, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, "Ta biết ngươi là người tốt bụng lại dễ mềm lòng.
Lần này quên đi, nhưng mà lần sau nếu cô ta lại nói bậy, vậy thì đừng tha thứ cho cô ta."Từ Kỉ khẽ "dạ" một tiếng.Những người khác nhìn thấy vậy, cũng ở lại đây làm phiền hai người họ, vì thế từng người trở về phòng của mình.Tất cả rời cùng một lúc, nhất thời chỉ còn lại Từ Kỉ và Diệp Duật.Từ Kỉ lộ ra vẻ u sầu, "Thật ra, vừa mới nói đến cũng là vì Dung Yên...!Hôm nay cô ấy đi thị trấn mua rất nhiều thứ, còn..."Cô ngước mắt nhìn về phía Diệp Duật: "Dung Yên mua một chiếc xe đạp mới, Diệp Duật, anh nói xem, cô ấy sẽ không làm chuyện gì xấu, đúng không?"Hai lông mày của Diệp Duật nhíu lại, "...!Có lẽ bản thân cô ấy cũng có một số tiền..."“Nhưng mà, lần trước cô ấy nói không có tiền.
Dung Yên nói gia đình đã lâu không đưa tiền cho cô ấy.” Khuôn mặt Từ Kỉ tràn đầy lo lắng."Cho dù cô ấy có tiền, đây còn có xe đạp, lương thực cùng thịt ...!Em nghe nói chỗ đấy ước chừng hai trăm ...!Dung Yên không có khả năng có nhiều tiền như vậy.""Thực ra, em có ý khác.
Nếu tiền có nguồn gốc rõ ràng thì không sao, em sợ ..." Khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt tràn ra sự lo lắng."Em sợ cô ấy trong lúc nhất thời bất chấp tất cả…… Sau đó liền đã làm sai chuyện."Cô ta nói lời này ý muốn chỉ Dung Yên trộm tiền.(hết chương).
Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm GiàuTác giả: Đông Kiều VươngTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa… Có người mở miệng ...!giống như mở một cái hộp."Cố Lan, ngươi mau xin lỗi Từ Kỉ! một câu xin lỗi, không phải xong rồi sao?""Đúng vậy, Từ Kỉ sắp khóc vì những gì ngươi nói đấy, ngươi nói lời xin lỗi, việc này liền đi qua.""Mọi người đều sống với nhau, cứng nhắc quá không tốt, này ngẩng đầu thấy cúi đầu cũng thấy ."" Vốn dĩ là ngươi không đúng, sao lại có thể nói như vậy với Từ Kỉ? Hiện tại chie cần nói một tiếng xin lỗi, ta tin Từ Kỉ không phải loại người nắm mãi không buông." ……Cố Lan nhìn đám người đang thuyết phục mình, cô ta tức đến sắp ngất rồi.Cô ta đây là bị toàn bộ người trong ký túc xá thanh niên trí thức công kích tập thể?Hóa ra không cần há mồm cũng được người ta sẵn sàng giúp đỡ?Kỳ thật, cô ta không mấy quan tâm đến bất kỳ ai trong số những người này.——Cô ta chỉ quan tâm duy nhất Diệp Duật ...!Theo bản năng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn lạnh nhạt, cô ta đành từ bỏ.Cô ta biết chính mình hôm nay không thể thoát khỏi.Mím môi, tâm can không tình nguyện, nói: "Thực xin lỗi..."Nghe như tiếng muỗi kêu.Nói xong câu này, cô ta không chịu nổi nữa chạy vào phòng.Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Diệp Duật.Mặc dù Diệp Duật rất không hài lòng với lời xin lỗi của Cố Lan, nhưng người cũng đã đi rồi, nếu cứ đuổi theo, vậy có chút không tốt.Từ Kỉ bước tới, nhẹ nhàng nói: "Diệp Duật, quên đi...!Vì cô ta đã xin lỗi, việc này không tính nữa."Diệp Duật nghe được lời này, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, "Ta biết ngươi là người tốt bụng lại dễ mềm lòng.Lần này quên đi, nhưng mà lần sau nếu cô ta lại nói bậy, vậy thì đừng tha thứ cho cô ta."Từ Kỉ khẽ "dạ" một tiếng.Những người khác nhìn thấy vậy, cũng ở lại đây làm phiền hai người họ, vì thế từng người trở về phòng của mình.Tất cả rời cùng một lúc, nhất thời chỉ còn lại Từ Kỉ và Diệp Duật.Từ Kỉ lộ ra vẻ u sầu, "Thật ra, vừa mới nói đến cũng là vì Dung Yên...!Hôm nay cô ấy đi thị trấn mua rất nhiều thứ, còn..."Cô ngước mắt nhìn về phía Diệp Duật: "Dung Yên mua một chiếc xe đạp mới, Diệp Duật, anh nói xem, cô ấy sẽ không làm chuyện gì xấu, đúng không?"Hai lông mày của Diệp Duật nhíu lại, "...!Có lẽ bản thân cô ấy cũng có một số tiền..."“Nhưng mà, lần trước cô ấy nói không có tiền.Dung Yên nói gia đình đã lâu không đưa tiền cho cô ấy.” Khuôn mặt Từ Kỉ tràn đầy lo lắng."Cho dù cô ấy có tiền, đây còn có xe đạp, lương thực cùng thịt ...!Em nghe nói chỗ đấy ước chừng hai trăm ...!Dung Yên không có khả năng có nhiều tiền như vậy.""Thực ra, em có ý khác.Nếu tiền có nguồn gốc rõ ràng thì không sao, em sợ ..." Khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt tràn ra sự lo lắng."Em sợ cô ấy trong lúc nhất thời bất chấp tất cả…… Sau đó liền đã làm sai chuyện."Cô ta nói lời này ý muốn chỉ Dung Yên trộm tiền.(hết chương).