Tháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa…

Chương 48: Chương 48

Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm GiàuTác giả: Đông Kiều VươngTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa… Giọng điệu dịu đi: "Được rồi, ta không hỏi nữa, làm sủi cảo."Khi cô nói những lời này, cả hai huynh muội đều thở phào nhẹ nhõm.Vừa rồi chị dâu hỏi như vậy, bọn họ thực sự rất khẩn trương, cảm thấy rằng chị dâu mà biết bọn họ không được đi học liền tức giận.cũng may, không hỏi nữa.Hai huynh muội càng thêm thông minh.Chỉ cần không ốm đau, làm việc nhẹ nhàng kia không thành vấn đề.Nhân thịt được Tần Vũ băm nhỏ, gia vị cũng do cậu điều chỉnh, nhưng tỷ lệ là như thế nào là do Dung Yên nói.Còn bao bánh, thì ba người cùng làm.Nửa giờ sau, sủi cảo đã được gói hết.Dung Yên nhìn đống sủi cảo trên bàn, rất vừa lòng.Ngoại trừ mấy cái đầu, ba người đều làm không tốt lắm, những cái sau đều khá ưa nhìn.Đặc biệt là mấy cái cô làm ra, nhất định có thể xếp với đầu bếp chuyên nghiệp.Bởi vì mỗi kích thước nếp gấp hoàn toàn giống nhau.xem ra, cô nấu ăn thiên phú thật sự là rất tốt."Đem cái này làm trước, hai ngươi ra ngoài chơi đi!"Tần Vũ trong trí nhớ không có cái từ chơi này, "Em đi chặt thêm một ít củi."Tần Mai cũng muốn ra ngoài quét sân.Tuy nhiên, cô bị Dung Yên gọi lại, "Mai Mai, ở lại đây, đi rửa tay, ta bắt mạch cho ngươi."Tần Mai có chút sững sờ.Còn Tần Vũ vốn dĩ muốn ra sân đốn củi, nghe xong lời của chị dâu, tức khắc không muốn đi."Chị dâu, chị muốn xem bệnh muội muội sao?"Ánh sáng trong mắt cậu đặc biệt hơn người, anh trai tối hôm qua bị thương nặng như vậy, chị dâu còn có thể chữa, vậy chị dâu cũng có thể chữa bệnh cho muội muội sao?Dung Yên nhìn cậu một cái, rồi nhìn về phía Tần Mai, "Ta bắt mạch trước."Tần Vũ rất tích cực đối với việc chị dâu trị bệnh cho muội muội mình, cậu nhanh chóng đẩy muội muội đang sững người, “Muội muội, đi, đi trước rửa tay trước.”Dung Yên cũng đi rửa tay, lau khô tay thì hai huynh muội đã đứng sẵn ở đó rồi."Ngồi ở đây."Tần Mai ngoan ngoãn nghe lời.Dung Yên ngồi ở bên kia, "Đưa tay cho ta."Tần Mai vươn tay, trong mắt hiện lên vẻ e ngại.Nếu cô không bị bệnh, anh cả cũng sẽ không đem hết tiền mua thuốc cho cô, như vậy trong nhà đã không đến nỗi nghèo khó.Tần Vũ ánh mắt chăm chú vào bàn tay bấm mạch, cậu so với Tần Mai còn lo lắng hơn.Dung Yên giữ một lúc, sau đó rút tay ra, ra hiệu cho Tần Mai đổi tay cho cô.Sau khi hai tay được chuẩn qua, cô nói: " Không có việc gì, có ta ở đây, vấn đề không lớn, nhưng không được uống thuốc lúc trước nữa."cô ở đây, Diêm Vương cũng đừng mơ tưởng cướp người trên tay cô.Tần Vũ vội vàng thay mặt muội muội đáp: "Nhất định không uống."Chị dâu nói như vậy, có phải thuốc đó có hại không?Trách không được bệnh của muội muội cậu vẫn luôn không tốt.Cậu mới mười hai tuổi, cũng không có nhiều kiến thức, cho nên cậu cho rằng căn bệnh này là do chậm trễ không có thuốc uống.Tần Mai nghe chị dâu nói không phải vấn đề lớn, lập tức vui vẻ.Nếu bệnh của cô được chữa khỏi thì sau này không cần uống thuốc nữa có phải không?Nếu không cần mua thuốc thì trong nhà sẽ không còn nghèo nữa phải không?"Chị dâu, em thật sự không sao chứ?"Tiểu cô nương chủ động hỏi, rõ ràng là cô bé vẫn còn quan tâm đến chuyện này.Dung Yên khẽ cười, "Không sao.""bất quá……"Hai huynh muội lúc đầu còn khá vui vẻ, khi nghe đến hai chữ này lập tức căng thẳng.Dung Yên nhìn hai người bọn họ, "Đã gần đến giao thừa rồi, quên đi, nhưng sau khi ăn tết xong trường học khai giảng, hai huynh muội các ngươi đều phải đi học."Hai huynh muội đều sững sờ, không ngờ đây lại là chuyện mà chị dâu cả nhắc đến.trong lúc nhất thời có chút rối rắm.Đặc biệt là Tần Vũ, vẻ mặt rối rắm trên mặt rất nhiều, "! Em không muốn đi học, có được không?"Dung Yên nhướng mày, chỉ nói với cậu hai từ, "Không được." Cô có thể thấy đứa trẻ này khá bài xích với trường học.Sắc mặt Tần Vũ lập tức lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc.Lông mày cậu nhíu lại một chỗ, rồi như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, cậu trịnh trọng gật đầu, "Được, em sẽ đi học."Tần Mai liếc mắt nhìn anh hai và chị dâu, cô yếu ớt gật đầu, "! Được."Dung Yên đã có được câu trả lời mà cô muốn, cô mỉm cười, "Vậy thì đã định rồi, chờ khai giảng xong, các ngươi đều được đi học."“Nhưng mà, học phí đủ sao?” Tần Vũ nhỏ giọng hỏi.(hết chương).

Giọng điệu dịu đi: "Được rồi, ta không hỏi nữa, làm sủi cảo.

"Khi cô nói những lời này, cả hai huynh muội đều thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi chị dâu hỏi như vậy, bọn họ thực sự rất khẩn trương, cảm thấy rằng chị dâu mà biết bọn họ không được đi học liền tức giận.

cũng may, không hỏi nữa.

Hai huynh muội càng thêm thông minh.

Chỉ cần không ốm đau, làm việc nhẹ nhàng kia không thành vấn đề.

Nhân thịt được Tần Vũ băm nhỏ, gia vị cũng do cậu điều chỉnh, nhưng tỷ lệ là như thế nào là do Dung Yên nói.

Còn bao bánh, thì ba người cùng làm.

Nửa giờ sau, sủi cảo đã được gói hết.

Dung Yên nhìn đống sủi cảo trên bàn, rất vừa lòng.

Ngoại trừ mấy cái đầu, ba người đều làm không tốt lắm, những cái sau đều khá ưa nhìn.

Đặc biệt là mấy cái cô làm ra, nhất định có thể xếp với đầu bếp chuyên nghiệp.

Bởi vì mỗi kích thước nếp gấp hoàn toàn giống nhau.

xem ra, cô nấu ăn thiên phú thật sự là rất tốt.

"Đem cái này làm trước, hai ngươi ra ngoài chơi đi!"Tần Vũ trong trí nhớ không có cái từ chơi này, "Em đi chặt thêm một ít củi.

"Tần Mai cũng muốn ra ngoài quét sân.

Tuy nhiên, cô bị Dung Yên gọi lại, "Mai Mai, ở lại đây, đi rửa tay, ta bắt mạch cho ngươi.

"Tần Mai có chút sững sờ.

Còn Tần Vũ vốn dĩ muốn ra sân đốn củi, nghe xong lời của chị dâu, tức khắc không muốn đi.

"Chị dâu, chị muốn xem bệnh muội muội sao?"Ánh sáng trong mắt cậu đặc biệt hơn người, anh trai tối hôm qua bị thương nặng như vậy, chị dâu còn có thể chữa, vậy chị dâu cũng có thể chữa bệnh cho muội muội sao?Dung Yên nhìn cậu một cái, rồi nhìn về phía Tần Mai, "Ta bắt mạch trước.

"Tần Vũ rất tích cực đối với việc chị dâu trị bệnh cho muội muội mình, cậu nhanh chóng đẩy muội muội đang sững người, “Muội muội, đi, đi trước rửa tay trước.

”Dung Yên cũng đi rửa tay, lau khô tay thì hai huynh muội đã đứng sẵn ở đó rồi.

"Ngồi ở đây.

"Tần Mai ngoan ngoãn nghe lời.

Dung Yên ngồi ở bên kia, "Đưa tay cho ta.

"Tần Mai vươn tay, trong mắt hiện lên vẻ e ngại.

Nếu cô không bị bệnh, anh cả cũng sẽ không đem hết tiền mua thuốc cho cô, như vậy trong nhà đã không đến nỗi nghèo khó.

Tần Vũ ánh mắt chăm chú vào bàn tay bấm mạch, cậu so với Tần Mai còn lo lắng hơn.

Dung Yên giữ một lúc, sau đó rút tay ra, ra hiệu cho Tần Mai đổi tay cho cô.

Sau khi hai tay được chuẩn qua, cô nói: " Không có việc gì, có ta ở đây, vấn đề không lớn, nhưng không được uống thuốc lúc trước nữa.

"cô ở đây, Diêm Vương cũng đừng mơ tưởng cướp người trên tay cô.

Tần Vũ vội vàng thay mặt muội muội đáp: "Nhất định không uống.

"Chị dâu nói như vậy, có phải thuốc đó có hại không?Trách không được bệnh của muội muội cậu vẫn luôn không tốt.

Cậu mới mười hai tuổi, cũng không có nhiều kiến thức, cho nên cậu cho rằng căn bệnh này là do chậm trễ không có thuốc uống.

Tần Mai nghe chị dâu nói không phải vấn đề lớn, lập tức vui vẻ.

Nếu bệnh của cô được chữa khỏi thì sau này không cần uống thuốc nữa có phải không?Nếu không cần mua thuốc thì trong nhà sẽ không còn nghèo nữa phải không?"Chị dâu, em thật sự không sao chứ?"Tiểu cô nương chủ động hỏi, rõ ràng là cô bé vẫn còn quan tâm đến chuyện này.

Dung Yên khẽ cười, "Không sao.

""bất quá……"Hai huynh muội lúc đầu còn khá vui vẻ, khi nghe đến hai chữ này lập tức căng thẳng.

Dung Yên nhìn hai người bọn họ, "Đã gần đến giao thừa rồi, quên đi, nhưng sau khi ăn tết xong trường học khai giảng, hai huynh muội các ngươi đều phải đi học.

"Hai huynh muội đều sững sờ, không ngờ đây lại là chuyện mà chị dâu cả nhắc đến.

trong lúc nhất thời có chút rối rắm.

Đặc biệt là Tần Vũ, vẻ mặt rối rắm trên mặt rất nhiều, "! Em không muốn đi học, có được không?"Dung Yên nhướng mày, chỉ nói với cậu hai từ, "Không được.

" Cô có thể thấy đứa trẻ này khá bài xích với trường học.

Sắc mặt Tần Vũ lập tức lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc.

Lông mày cậu nhíu lại một chỗ, rồi như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, cậu trịnh trọng gật đầu, "Được, em sẽ đi học.

"Tần Mai liếc mắt nhìn anh hai và chị dâu, cô yếu ớt gật đầu, "! Được.

"Dung Yên đã có được câu trả lời mà cô muốn, cô mỉm cười, "Vậy thì đã định rồi, chờ khai giảng xong, các ngươi đều được đi học.

"“Nhưng mà, học phí đủ sao?” Tần Vũ nhỏ giọng hỏi.

(hết chương).

Trọng Sinh Thập Niên 70 Mang Không Gian Vật Tư Về Làm Ruộng Làm GiàuTác giả: Đông Kiều VươngTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, ngọn núi phía sau Tần gia trang.Lưu Nhị nhìn người đã ngất đi trên mặt đất bằng ánh mắt dâm tà, hắn nuốt nước bọt.Cả người ngo ngoe rục rịch ...!hoàn toàn là hưng phấn.Lưu Nhị không ngờ hắn thế mà lại có được cái diễm phúc này.Phải biết rằng Dung Yên này là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong cả thị trấn này.Nhìn cái làn da này, khuôn mặt này ...!mịn màng trắng nõn, một chút đều không giống mấy cô nương trong thôn.Hôm nay ...!hắn muốn nếm thử mùi vị này, hơn nữa nếu việc thành hắn sẽ có được cô vợ đẹp như thế này.Nghĩ đến đây, hắn không thể chịu nổi nữa cởi bỏ quần áo của mình ra ...!đang chuẩn bị nhào đến.Người trên mặt đất lẽ ra phải ngất đột nhiên mở mắt.Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra hàm răng vàng cười nói: "Dung Yên, ngươi tỉnh lại vừa lúc, như vậy mới có thể hăng hái, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhạng, từ nay về sau, ngươi chính là vợ của ta……” (edit : chịu rồi )Nói xong liền lao về phía Dung Yên.Dung Yên nhìn người kia nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa… Giọng điệu dịu đi: "Được rồi, ta không hỏi nữa, làm sủi cảo."Khi cô nói những lời này, cả hai huynh muội đều thở phào nhẹ nhõm.Vừa rồi chị dâu hỏi như vậy, bọn họ thực sự rất khẩn trương, cảm thấy rằng chị dâu mà biết bọn họ không được đi học liền tức giận.cũng may, không hỏi nữa.Hai huynh muội càng thêm thông minh.Chỉ cần không ốm đau, làm việc nhẹ nhàng kia không thành vấn đề.Nhân thịt được Tần Vũ băm nhỏ, gia vị cũng do cậu điều chỉnh, nhưng tỷ lệ là như thế nào là do Dung Yên nói.Còn bao bánh, thì ba người cùng làm.Nửa giờ sau, sủi cảo đã được gói hết.Dung Yên nhìn đống sủi cảo trên bàn, rất vừa lòng.Ngoại trừ mấy cái đầu, ba người đều làm không tốt lắm, những cái sau đều khá ưa nhìn.Đặc biệt là mấy cái cô làm ra, nhất định có thể xếp với đầu bếp chuyên nghiệp.Bởi vì mỗi kích thước nếp gấp hoàn toàn giống nhau.xem ra, cô nấu ăn thiên phú thật sự là rất tốt."Đem cái này làm trước, hai ngươi ra ngoài chơi đi!"Tần Vũ trong trí nhớ không có cái từ chơi này, "Em đi chặt thêm một ít củi."Tần Mai cũng muốn ra ngoài quét sân.Tuy nhiên, cô bị Dung Yên gọi lại, "Mai Mai, ở lại đây, đi rửa tay, ta bắt mạch cho ngươi."Tần Mai có chút sững sờ.Còn Tần Vũ vốn dĩ muốn ra sân đốn củi, nghe xong lời của chị dâu, tức khắc không muốn đi."Chị dâu, chị muốn xem bệnh muội muội sao?"Ánh sáng trong mắt cậu đặc biệt hơn người, anh trai tối hôm qua bị thương nặng như vậy, chị dâu còn có thể chữa, vậy chị dâu cũng có thể chữa bệnh cho muội muội sao?Dung Yên nhìn cậu một cái, rồi nhìn về phía Tần Mai, "Ta bắt mạch trước."Tần Vũ rất tích cực đối với việc chị dâu trị bệnh cho muội muội mình, cậu nhanh chóng đẩy muội muội đang sững người, “Muội muội, đi, đi trước rửa tay trước.”Dung Yên cũng đi rửa tay, lau khô tay thì hai huynh muội đã đứng sẵn ở đó rồi."Ngồi ở đây."Tần Mai ngoan ngoãn nghe lời.Dung Yên ngồi ở bên kia, "Đưa tay cho ta."Tần Mai vươn tay, trong mắt hiện lên vẻ e ngại.Nếu cô không bị bệnh, anh cả cũng sẽ không đem hết tiền mua thuốc cho cô, như vậy trong nhà đã không đến nỗi nghèo khó.Tần Vũ ánh mắt chăm chú vào bàn tay bấm mạch, cậu so với Tần Mai còn lo lắng hơn.Dung Yên giữ một lúc, sau đó rút tay ra, ra hiệu cho Tần Mai đổi tay cho cô.Sau khi hai tay được chuẩn qua, cô nói: " Không có việc gì, có ta ở đây, vấn đề không lớn, nhưng không được uống thuốc lúc trước nữa."cô ở đây, Diêm Vương cũng đừng mơ tưởng cướp người trên tay cô.Tần Vũ vội vàng thay mặt muội muội đáp: "Nhất định không uống."Chị dâu nói như vậy, có phải thuốc đó có hại không?Trách không được bệnh của muội muội cậu vẫn luôn không tốt.Cậu mới mười hai tuổi, cũng không có nhiều kiến thức, cho nên cậu cho rằng căn bệnh này là do chậm trễ không có thuốc uống.Tần Mai nghe chị dâu nói không phải vấn đề lớn, lập tức vui vẻ.Nếu bệnh của cô được chữa khỏi thì sau này không cần uống thuốc nữa có phải không?Nếu không cần mua thuốc thì trong nhà sẽ không còn nghèo nữa phải không?"Chị dâu, em thật sự không sao chứ?"Tiểu cô nương chủ động hỏi, rõ ràng là cô bé vẫn còn quan tâm đến chuyện này.Dung Yên khẽ cười, "Không sao.""bất quá……"Hai huynh muội lúc đầu còn khá vui vẻ, khi nghe đến hai chữ này lập tức căng thẳng.Dung Yên nhìn hai người bọn họ, "Đã gần đến giao thừa rồi, quên đi, nhưng sau khi ăn tết xong trường học khai giảng, hai huynh muội các ngươi đều phải đi học."Hai huynh muội đều sững sờ, không ngờ đây lại là chuyện mà chị dâu cả nhắc đến.trong lúc nhất thời có chút rối rắm.Đặc biệt là Tần Vũ, vẻ mặt rối rắm trên mặt rất nhiều, "! Em không muốn đi học, có được không?"Dung Yên nhướng mày, chỉ nói với cậu hai từ, "Không được." Cô có thể thấy đứa trẻ này khá bài xích với trường học.Sắc mặt Tần Vũ lập tức lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc.Lông mày cậu nhíu lại một chỗ, rồi như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, cậu trịnh trọng gật đầu, "Được, em sẽ đi học."Tần Mai liếc mắt nhìn anh hai và chị dâu, cô yếu ớt gật đầu, "! Được."Dung Yên đã có được câu trả lời mà cô muốn, cô mỉm cười, "Vậy thì đã định rồi, chờ khai giảng xong, các ngươi đều được đi học."“Nhưng mà, học phí đủ sao?” Tần Vũ nhỏ giọng hỏi.(hết chương).

Chương 48: Chương 48