Tác giả:

Ánh nắng chói chang của mùa hè mạnh mẽ chiếu xuống, xuyên qua từng kẽ lá, đốt nóng cả con đường. Thỉnh thoảng chỉ thấy một làn gió nhẹ lướt qua, đem đến cảm giác khoan khoái, làm mát vạn vật. Giữa dòng người nhộn nhịp qua lại, những thanh âm hỗn tạp hòa vào với nhau như một bản giao hưởng bị lỗi, ồn ã, đau đầu. Dưới tán cây long não rợp bóng mát xanh um, một cô gái thân hình nhỏ nhắn, tóc buộc gọn gàng đang nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay. Mày liễu cô không lúc nào giãn ra, vẻ bất lực dần lan trên khuôn mặt thanh tú. Trần Cảnh Lam ngồi phịch xuống ghế thở dài. Ông trời thật đúng là biết trêu ngươi. Cô sinh ra đã mù đường thù chớ, đến cả app Google Map xem đi xem lại cũng chẳng thể hiểu gì.. Trần Cảnh Lam nâng mắt, liếc qua dòng người đang qua lại tấp nập. Cô phân vân, không biết nên chọn ai để hỏi đường. Không quen không biết, lại tự dưng bắt chuyện với người khác khiến Trần Cảnh Lam cảm thấy không được thoải mái. Nhưng biết làm sao bây giờ.. cô hiện tại đang bị mắc kẹt…

Chương 44: Kiếp Nạn Đã Được Định Sẵn

Nợ Người Một Tiếng YêuTác giả: SilvTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng chói chang của mùa hè mạnh mẽ chiếu xuống, xuyên qua từng kẽ lá, đốt nóng cả con đường. Thỉnh thoảng chỉ thấy một làn gió nhẹ lướt qua, đem đến cảm giác khoan khoái, làm mát vạn vật. Giữa dòng người nhộn nhịp qua lại, những thanh âm hỗn tạp hòa vào với nhau như một bản giao hưởng bị lỗi, ồn ã, đau đầu. Dưới tán cây long não rợp bóng mát xanh um, một cô gái thân hình nhỏ nhắn, tóc buộc gọn gàng đang nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay. Mày liễu cô không lúc nào giãn ra, vẻ bất lực dần lan trên khuôn mặt thanh tú. Trần Cảnh Lam ngồi phịch xuống ghế thở dài. Ông trời thật đúng là biết trêu ngươi. Cô sinh ra đã mù đường thù chớ, đến cả app Google Map xem đi xem lại cũng chẳng thể hiểu gì.. Trần Cảnh Lam nâng mắt, liếc qua dòng người đang qua lại tấp nập. Cô phân vân, không biết nên chọn ai để hỏi đường. Không quen không biết, lại tự dưng bắt chuyện với người khác khiến Trần Cảnh Lam cảm thấy không được thoải mái. Nhưng biết làm sao bây giờ.. cô hiện tại đang bị mắc kẹt… Trần Cảnh Lam không phản bác, về vấn đề này cô cũng xem như có đồng quan điểm cùng với Thiệu Ninh.Ngành luật tuy làm việc dựa trên luật pháp và lí lẽ nhưng khi dính líu đến người thân thì muôn phần rắc rối.Đã ai làm luật mà không bị người thân làm phiền nhờ vả? Đã ai làm luật mà không phải cắn răng tư vấn cho người thân hàng tiếng đồng hồ mà chẳng hề nhận được một đồng thù lao? Đó vẫn chưa phải là tất cả.- Cậu học luật, sau này làm luật.Thân là cha mẹ ai lại đi làm thế.Nói trắng ra, Trần Cảnh Lam vẫn khuyên Thiệu Ninh nói rõ quan điểm, lí lẽ với mẹ của cậu ấy.Xem mắt cũng được thôi, nhưng kết hôn thì vẫn phải do hai bên đồng thuận.Thiệu Ninh chống tay, nheo mắt nhìn Trần Cảnh Lam:- Tư vấn cho người khác thì thông thạo thế! Đến lượt mình thì suốt ngày ngậm tăm!Lèo lái vấn đề chẳng logic gì cả!Có điều, Trần Cảnh Lam và Diệp Dương đã tiếp xúc một thời gian dài.Vậy mà chuyện của hai người họ vẫn cứ nhùng nhằng chẳng biết đi đến đâu.- Khúc mắc trong lòng mình vẫn còn quá nhiều..Thiệu Ninh nghe ra vấn đề, thẳng thắn khuyên nhủ:- Khúc mắc của cậu chính là năm năm qua chứ gì? Nếu muốn biết, cậu có thể hỏi thẳng anh ta.Nếu không cậu hoàn toàn có thể tìm kiếm câu trả lời từ người đã tiết lộ cho cậu về chuyện của Diệp Dương!Trần Cảnh Lam ngẩn người.Tìm Đình An ư? Bảo cô tìm Đình An để hỏi tường tận về những gì Diệp Dương đã trải qua trong năm năm vừa rồi? Tìm Đình An để tháo gỡ nút thắt cuối cùng trong lòng cô?- Mai là chủ nhật, vừa hay cậu sẽ đến chỗ Diệp Dương để học.Chi bằng nắm bắt thời cơ?Trần Cảnh Lam lắc đầu:- Chắc mai mình không đi!- Vì sao?Trần Cảnh Lam không đi, Diệp Dương nhất định sẽ đến tận nhà áp giải.Cô được lĩnh giáo rồi mà vẫn chưa biết sợ hay sao?Trần Cảnh Lam lâm vào suy tư:- Gần đây, mình có cảm giác như đang bị theo dõi..Thiệu Ninh sửng sốt, suýt chút nữa thì hét toáng lên.Cậu ấy ghìm giọng, hỏi nhỏ:- Có chắc không? Ai lại đi theo dõi cậu chứ?Trần Cảnh Lam chỉ gật đầu, không đáp.Đã mấy ngày nay, hễ đi ra ngoài là cô lại cảm nhận được có người bám theo, chỉ có điều không biết vì lí do gì.Trần Cảnh Lam không đắc tội với nhiều người cho lắm, ngoại trừ Hà Đông Oanh lúc nào cũng có địch ý với cô và một vài tên thanh niên bị Trần Cảnh Lam "bắt nạt" trong quán cafe gần trường.Nhưng cô biết Hà Đông Oanh không bao giờ làm trò thậm thụt.Có bất mãn gì cô nàng cũng chỉ tìm đến Trần Cảnh Lam trút giận bằng ngôn từ.Còn mấy tên thanh niên ở quán cafe nhiều lắm thì gặp mặt Trần Cảnh Lam được hai ba lần.Chẳng biết chúng có nhớ mặt ghi thù hay không.Ra khỏi thư viện, điện thoại Trần Cảnh Lam chợt reo.Cô nhìn cái tên hiện trên màn hình, chần chừ chưa bắt máy.- Hay là cứ nói thẳng cho anh ta biết?Làm sao mà được..Trước sự gợi ý của Thiệu Ninh, Trần Cảnh Lam do dự.Trước sau gì cũng không giấu được, cô đành nghe máy.- Nhớ lịch sáng mai đấy!Không để Trần Cảnh Lam mở lời, Diệp Dương đã chiếm quyền chủ động.Nếu là người khác chắc có lẽ đã mắng cô xa xả vì tội để họ phải chờ máy lâu.- Mai..chắc em xin nghỉ..- Lí do?Lời cô vừa dứt, Diệp Dương đã bắt đầu truy rõ ngọn ngành.Trần Cảnh Lam vẫn phân vân, không biết liệu có nên nói thật cho anh biết hay không.Cô ghét việc làm liên lụy người khác, cũng ghét việc người khác vì mình mà lao tâm khổ tứ.- Em có chút việc..- Cụ thể!Trần Cảnh Lam lại bị ép cho cạn lời.Anh tấn công quá nhanh, không chừa cho cô thời gian chuẩn bị.- Sao thế? Nói đi!Anh biết cô chỉ viện cớ nên giọng điệu ắt có vài phần châm chọc.- Thực ra thì..Trần Cảnh Lam ngập ngừng.Sự căng thẳng khiến hô hấp của cô nhanh hơn bình thường.Diệp Dương hẳn là rất thích dồn người khác vào thế tiến thoái lưỡng nan.- Em..có cảm giác như đang bị theo dõi..Đầu dây bên kia im lặng một lúc.Ước chừng nửa phút sau, chất giọng trầm đều vang lên thật chậm:- Mai anh vẫn sẽ đến đón em!Trần Cảnh Lam không mấy ngạc nhiên.Cô chỉ ồ một tiếng thật nhẹ, chủ động cúp máy.- Sao rồi sao rồi?Thiệu Ninh huých tay Trần Cảnh Lam hỏi vội.Cô thở dài, chẳng thể nặn một ra nụ cười.- Đường Tăng không thể thoát khỏi kiếp nạn đã được định sẵn!Tối hôm ấy, Trần Cảnh Lam và Thiệu Ninh đều phải lao đầu vào lo mỗi người một việc.Cô gấp rút chuẩn bị cho buổi học sáng mai.Không đúng! Là cả ngày mai với Diệp Dương.Thiệu Ninh tất bật chạy tới chạy lui, lôi hết đống đồ trong tủ ra thử từng bộ một.Đến khi me cậu ấy trong video call gật đầu hài lòng, Thiệu Ninh mới có thể vừa khóc vừa sắp lại tủ quần áo.Bị bắt tội như thế, có ai lại không cáu.ngôn tình sủngSớm, hai chiếc xe hơi đã lần lượt đỗ trước cổng nhà.Một chiếc của Diệp Dương, chiếc còn lại là của nhà Thiệu Ninh..

Trần Cảnh Lam không phản bác, về vấn đề này cô cũng xem như có đồng quan điểm cùng với Thiệu Ninh.

Ngành luật tuy làm việc dựa trên luật pháp và lí lẽ nhưng khi dính líu đến người thân thì muôn phần rắc rối.

Đã ai làm luật mà không bị người thân làm phiền nhờ vả? Đã ai làm luật mà không phải cắn răng tư vấn cho người thân hàng tiếng đồng hồ mà chẳng hề nhận được một đồng thù lao? Đó vẫn chưa phải là tất cả.

- Cậu học luật, sau này làm luật.

Thân là cha mẹ ai lại đi làm thế.

Nói trắng ra, Trần Cảnh Lam vẫn khuyên Thiệu Ninh nói rõ quan điểm, lí lẽ với mẹ của cậu ấy.

Xem mắt cũng được thôi, nhưng kết hôn thì vẫn phải do hai bên đồng thuận.

Thiệu Ninh chống tay, nheo mắt nhìn Trần Cảnh Lam:

- Tư vấn cho người khác thì thông thạo thế! Đến lượt mình thì suốt ngày ngậm tăm!

Lèo lái vấn đề chẳng logic gì cả!

Có điều, Trần Cảnh Lam và Diệp Dương đã tiếp xúc một thời gian dài.

Vậy mà chuyện của hai người họ vẫn cứ nhùng nhằng chẳng biết đi đến đâu.

- Khúc mắc trong lòng mình vẫn còn quá nhiều..

Thiệu Ninh nghe ra vấn đề, thẳng thắn khuyên nhủ:

- Khúc mắc của cậu chính là năm năm qua chứ gì? Nếu muốn biết, cậu có thể hỏi thẳng anh ta.

Nếu không cậu hoàn toàn có thể tìm kiếm câu trả lời từ người đã tiết lộ cho cậu về chuyện của Diệp Dương!

Trần Cảnh Lam ngẩn người.

Tìm Đình An ư? Bảo cô tìm Đình An để hỏi tường tận về những gì Diệp Dương đã trải qua trong năm năm vừa rồi? Tìm Đình An để tháo gỡ nút thắt cuối cùng trong lòng cô?

- Mai là chủ nhật, vừa hay cậu sẽ đến chỗ Diệp Dương để học.

Chi bằng nắm bắt thời cơ?

Trần Cảnh Lam lắc đầu:

- Chắc mai mình không đi!

- Vì sao?

Trần Cảnh Lam không đi, Diệp Dương nhất định sẽ đến tận nhà áp giải.

Cô được lĩnh giáo rồi mà vẫn chưa biết sợ hay sao?

Trần Cảnh Lam lâm vào suy tư:

- Gần đây, mình có cảm giác như đang bị theo dõi..

Thiệu Ninh sửng sốt, suýt chút nữa thì hét toáng lên.

Cậu ấy ghìm giọng, hỏi nhỏ:

- Có chắc không? Ai lại đi theo dõi cậu chứ?

Trần Cảnh Lam chỉ gật đầu, không đáp.

Đã mấy ngày nay, hễ đi ra ngoài là cô lại cảm nhận được có người bám theo, chỉ có điều không biết vì lí do gì.

Trần Cảnh Lam không đắc tội với nhiều người cho lắm, ngoại trừ Hà Đông Oanh lúc nào cũng có địch ý với cô và một vài tên thanh niên bị Trần Cảnh Lam "bắt nạt" trong quán cafe gần trường.

Nhưng cô biết Hà Đông Oanh không bao giờ làm trò thậm thụt.

Có bất mãn gì cô nàng cũng chỉ tìm đến Trần Cảnh Lam trút giận bằng ngôn từ.

Còn mấy tên thanh niên ở quán cafe nhiều lắm thì gặp mặt Trần Cảnh Lam được hai ba lần.

Chẳng biết chúng có nhớ mặt ghi thù hay không.

Ra khỏi thư viện, điện thoại Trần Cảnh Lam chợt reo.

Cô nhìn cái tên hiện trên màn hình, chần chừ chưa bắt máy.

- Hay là cứ nói thẳng cho anh ta biết?

Làm sao mà được..

Trước sự gợi ý của Thiệu Ninh, Trần Cảnh Lam do dự.

Trước sau gì cũng không giấu được, cô đành nghe máy.

- Nhớ lịch sáng mai đấy!

Không để Trần Cảnh Lam mở lời, Diệp Dương đã chiếm quyền chủ động.

Nếu là người khác chắc có lẽ đã mắng cô xa xả vì tội để họ phải chờ máy lâu.

- Mai..

chắc em xin nghỉ..

- Lí do?

Lời cô vừa dứt, Diệp Dương đã bắt đầu truy rõ ngọn ngành.

Trần Cảnh Lam vẫn phân vân, không biết liệu có nên nói thật cho anh biết hay không.

Cô ghét việc làm liên lụy người khác, cũng ghét việc người khác vì mình mà lao tâm khổ tứ.

- Em có chút việc..

- Cụ thể!

Trần Cảnh Lam lại bị ép cho cạn lời.

Anh tấn công quá nhanh, không chừa cho cô thời gian chuẩn bị.

- Sao thế? Nói đi!

Anh biết cô chỉ viện cớ nên giọng điệu ắt có vài phần châm chọc.

- Thực ra thì..

Trần Cảnh Lam ngập ngừng.

Sự căng thẳng khiến hô hấp của cô nhanh hơn bình thường.

Diệp Dương hẳn là rất thích dồn người khác vào thế tiến thoái lưỡng nan.

- Em..

có cảm giác như đang bị theo dõi..

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Ước chừng nửa phút sau, chất giọng trầm đều vang lên thật chậm:

- Mai anh vẫn sẽ đến đón em!

Trần Cảnh Lam không mấy ngạc nhiên.

Cô chỉ ồ một tiếng thật nhẹ, chủ động cúp máy.

- Sao rồi sao rồi?

Thiệu Ninh huých tay Trần Cảnh Lam hỏi vội.

Cô thở dài, chẳng thể nặn một ra nụ cười.

- Đường Tăng không thể thoát khỏi kiếp nạn đã được định sẵn!

Tối hôm ấy, Trần Cảnh Lam và Thiệu Ninh đều phải lao đầu vào lo mỗi người một việc.

Cô gấp rút chuẩn bị cho buổi học sáng mai.

Không đúng! Là cả ngày mai với Diệp Dương.

Thiệu Ninh tất bật chạy tới chạy lui, lôi hết đống đồ trong tủ ra thử từng bộ một.

Đến khi me cậu ấy trong video call gật đầu hài lòng, Thiệu Ninh mới có thể vừa khóc vừa sắp lại tủ quần áo.

Bị bắt tội như thế, có ai lại không cáu.

ngôn tình sủng

Sớm, hai chiếc xe hơi đã lần lượt đỗ trước cổng nhà.

Một chiếc của Diệp Dương, chiếc còn lại là của nhà Thiệu Ninh..

Nợ Người Một Tiếng YêuTác giả: SilvTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng chói chang của mùa hè mạnh mẽ chiếu xuống, xuyên qua từng kẽ lá, đốt nóng cả con đường. Thỉnh thoảng chỉ thấy một làn gió nhẹ lướt qua, đem đến cảm giác khoan khoái, làm mát vạn vật. Giữa dòng người nhộn nhịp qua lại, những thanh âm hỗn tạp hòa vào với nhau như một bản giao hưởng bị lỗi, ồn ã, đau đầu. Dưới tán cây long não rợp bóng mát xanh um, một cô gái thân hình nhỏ nhắn, tóc buộc gọn gàng đang nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay. Mày liễu cô không lúc nào giãn ra, vẻ bất lực dần lan trên khuôn mặt thanh tú. Trần Cảnh Lam ngồi phịch xuống ghế thở dài. Ông trời thật đúng là biết trêu ngươi. Cô sinh ra đã mù đường thù chớ, đến cả app Google Map xem đi xem lại cũng chẳng thể hiểu gì.. Trần Cảnh Lam nâng mắt, liếc qua dòng người đang qua lại tấp nập. Cô phân vân, không biết nên chọn ai để hỏi đường. Không quen không biết, lại tự dưng bắt chuyện với người khác khiến Trần Cảnh Lam cảm thấy không được thoải mái. Nhưng biết làm sao bây giờ.. cô hiện tại đang bị mắc kẹt… Trần Cảnh Lam không phản bác, về vấn đề này cô cũng xem như có đồng quan điểm cùng với Thiệu Ninh.Ngành luật tuy làm việc dựa trên luật pháp và lí lẽ nhưng khi dính líu đến người thân thì muôn phần rắc rối.Đã ai làm luật mà không bị người thân làm phiền nhờ vả? Đã ai làm luật mà không phải cắn răng tư vấn cho người thân hàng tiếng đồng hồ mà chẳng hề nhận được một đồng thù lao? Đó vẫn chưa phải là tất cả.- Cậu học luật, sau này làm luật.Thân là cha mẹ ai lại đi làm thế.Nói trắng ra, Trần Cảnh Lam vẫn khuyên Thiệu Ninh nói rõ quan điểm, lí lẽ với mẹ của cậu ấy.Xem mắt cũng được thôi, nhưng kết hôn thì vẫn phải do hai bên đồng thuận.Thiệu Ninh chống tay, nheo mắt nhìn Trần Cảnh Lam:- Tư vấn cho người khác thì thông thạo thế! Đến lượt mình thì suốt ngày ngậm tăm!Lèo lái vấn đề chẳng logic gì cả!Có điều, Trần Cảnh Lam và Diệp Dương đã tiếp xúc một thời gian dài.Vậy mà chuyện của hai người họ vẫn cứ nhùng nhằng chẳng biết đi đến đâu.- Khúc mắc trong lòng mình vẫn còn quá nhiều..Thiệu Ninh nghe ra vấn đề, thẳng thắn khuyên nhủ:- Khúc mắc của cậu chính là năm năm qua chứ gì? Nếu muốn biết, cậu có thể hỏi thẳng anh ta.Nếu không cậu hoàn toàn có thể tìm kiếm câu trả lời từ người đã tiết lộ cho cậu về chuyện của Diệp Dương!Trần Cảnh Lam ngẩn người.Tìm Đình An ư? Bảo cô tìm Đình An để hỏi tường tận về những gì Diệp Dương đã trải qua trong năm năm vừa rồi? Tìm Đình An để tháo gỡ nút thắt cuối cùng trong lòng cô?- Mai là chủ nhật, vừa hay cậu sẽ đến chỗ Diệp Dương để học.Chi bằng nắm bắt thời cơ?Trần Cảnh Lam lắc đầu:- Chắc mai mình không đi!- Vì sao?Trần Cảnh Lam không đi, Diệp Dương nhất định sẽ đến tận nhà áp giải.Cô được lĩnh giáo rồi mà vẫn chưa biết sợ hay sao?Trần Cảnh Lam lâm vào suy tư:- Gần đây, mình có cảm giác như đang bị theo dõi..Thiệu Ninh sửng sốt, suýt chút nữa thì hét toáng lên.Cậu ấy ghìm giọng, hỏi nhỏ:- Có chắc không? Ai lại đi theo dõi cậu chứ?Trần Cảnh Lam chỉ gật đầu, không đáp.Đã mấy ngày nay, hễ đi ra ngoài là cô lại cảm nhận được có người bám theo, chỉ có điều không biết vì lí do gì.Trần Cảnh Lam không đắc tội với nhiều người cho lắm, ngoại trừ Hà Đông Oanh lúc nào cũng có địch ý với cô và một vài tên thanh niên bị Trần Cảnh Lam "bắt nạt" trong quán cafe gần trường.Nhưng cô biết Hà Đông Oanh không bao giờ làm trò thậm thụt.Có bất mãn gì cô nàng cũng chỉ tìm đến Trần Cảnh Lam trút giận bằng ngôn từ.Còn mấy tên thanh niên ở quán cafe nhiều lắm thì gặp mặt Trần Cảnh Lam được hai ba lần.Chẳng biết chúng có nhớ mặt ghi thù hay không.Ra khỏi thư viện, điện thoại Trần Cảnh Lam chợt reo.Cô nhìn cái tên hiện trên màn hình, chần chừ chưa bắt máy.- Hay là cứ nói thẳng cho anh ta biết?Làm sao mà được..Trước sự gợi ý của Thiệu Ninh, Trần Cảnh Lam do dự.Trước sau gì cũng không giấu được, cô đành nghe máy.- Nhớ lịch sáng mai đấy!Không để Trần Cảnh Lam mở lời, Diệp Dương đã chiếm quyền chủ động.Nếu là người khác chắc có lẽ đã mắng cô xa xả vì tội để họ phải chờ máy lâu.- Mai..chắc em xin nghỉ..- Lí do?Lời cô vừa dứt, Diệp Dương đã bắt đầu truy rõ ngọn ngành.Trần Cảnh Lam vẫn phân vân, không biết liệu có nên nói thật cho anh biết hay không.Cô ghét việc làm liên lụy người khác, cũng ghét việc người khác vì mình mà lao tâm khổ tứ.- Em có chút việc..- Cụ thể!Trần Cảnh Lam lại bị ép cho cạn lời.Anh tấn công quá nhanh, không chừa cho cô thời gian chuẩn bị.- Sao thế? Nói đi!Anh biết cô chỉ viện cớ nên giọng điệu ắt có vài phần châm chọc.- Thực ra thì..Trần Cảnh Lam ngập ngừng.Sự căng thẳng khiến hô hấp của cô nhanh hơn bình thường.Diệp Dương hẳn là rất thích dồn người khác vào thế tiến thoái lưỡng nan.- Em..có cảm giác như đang bị theo dõi..Đầu dây bên kia im lặng một lúc.Ước chừng nửa phút sau, chất giọng trầm đều vang lên thật chậm:- Mai anh vẫn sẽ đến đón em!Trần Cảnh Lam không mấy ngạc nhiên.Cô chỉ ồ một tiếng thật nhẹ, chủ động cúp máy.- Sao rồi sao rồi?Thiệu Ninh huých tay Trần Cảnh Lam hỏi vội.Cô thở dài, chẳng thể nặn một ra nụ cười.- Đường Tăng không thể thoát khỏi kiếp nạn đã được định sẵn!Tối hôm ấy, Trần Cảnh Lam và Thiệu Ninh đều phải lao đầu vào lo mỗi người một việc.Cô gấp rút chuẩn bị cho buổi học sáng mai.Không đúng! Là cả ngày mai với Diệp Dương.Thiệu Ninh tất bật chạy tới chạy lui, lôi hết đống đồ trong tủ ra thử từng bộ một.Đến khi me cậu ấy trong video call gật đầu hài lòng, Thiệu Ninh mới có thể vừa khóc vừa sắp lại tủ quần áo.Bị bắt tội như thế, có ai lại không cáu.ngôn tình sủngSớm, hai chiếc xe hơi đã lần lượt đỗ trước cổng nhà.Một chiếc của Diệp Dương, chiếc còn lại là của nhà Thiệu Ninh..

Chương 44: Kiếp Nạn Đã Được Định Sẵn