“Hướng Nhu, cậu có rảnh nhất định phải đến Đế Đô chơi nhé, tớ sẽ mời cậu ăn vịt nướng rồi cùng nhau đi leo trường thành.” Trương Hân duỗi tay ôm Hàn Hướng Nhu, trong mắt tràn đầy không tha.Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ mái tóc của Trương Hân rồi lôi ra một lá bùa đưa cho cô bạn: “Cầm cái này đi, chờ đến sang năm tớ sẽ gửi lá bùa mới cho các cậu, đi đường cẩn thận nhé.”Trương Hân trịnh trọng cầm lá bùa nhét vào trong túi đeo bên người, vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu xong rồi xoay người lên xe lửa.Hàn Hướng Nhu trở lại trường học, lúc này trường học thật trống trải, sau khi thi xong các đàn em đều gấp gáp trở về nhà nghỉ hè, còn sinh viên tốt nghiệp như bọn họ cũng lục tục rời trường.Nằm yên trong kí túc xá, Hàn Hướng Nhu thở dài đầy mất mát, nếu có thể không phải tốt nghiệp thì tốt quá, cảm giác chia ly với bạn thân quả thực quá khó chịu.Trời dần dần phủ lên tấm màn đen, cả ký túc xá cũng tối lại, chỉ có cửa sổ ký túc xá phòng 418 là sáng đèn, ở trong đêm đen thấy rất rõ.Đang ngồi chat với bạn…
Chương 83
Thư Ký Của Tôi Biết Bắt QuỷTác giả: Tín Dụng TạpTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Hướng Nhu, cậu có rảnh nhất định phải đến Đế Đô chơi nhé, tớ sẽ mời cậu ăn vịt nướng rồi cùng nhau đi leo trường thành.” Trương Hân duỗi tay ôm Hàn Hướng Nhu, trong mắt tràn đầy không tha.Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ mái tóc của Trương Hân rồi lôi ra một lá bùa đưa cho cô bạn: “Cầm cái này đi, chờ đến sang năm tớ sẽ gửi lá bùa mới cho các cậu, đi đường cẩn thận nhé.”Trương Hân trịnh trọng cầm lá bùa nhét vào trong túi đeo bên người, vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu xong rồi xoay người lên xe lửa.Hàn Hướng Nhu trở lại trường học, lúc này trường học thật trống trải, sau khi thi xong các đàn em đều gấp gáp trở về nhà nghỉ hè, còn sinh viên tốt nghiệp như bọn họ cũng lục tục rời trường.Nằm yên trong kí túc xá, Hàn Hướng Nhu thở dài đầy mất mát, nếu có thể không phải tốt nghiệp thì tốt quá, cảm giác chia ly với bạn thân quả thực quá khó chịu.Trời dần dần phủ lên tấm màn đen, cả ký túc xá cũng tối lại, chỉ có cửa sổ ký túc xá phòng 418 là sáng đèn, ở trong đêm đen thấy rất rõ.Đang ngồi chat với bạn… Trương Thiên Tường đắc ý nhìn Hàn Hướng Nhu: “Không thể không khen ngươi rất thông minh, trên cơ bản đã đoán được tám chín phần. Đáng tiếc, ngươi đánh giá thấp năng lực của ta quá đấy, mặcp dù hiện giò sức mạnh của ta không đủ nhưng vẫn thừa sức thu thập đám nít ranh các ngươi.” Cơ thể Trương Thiên Tường cứng ngắc, linh hồn thì suy nhược, nếu không phải trong tay hắnn có Thận Châu, Hàn Hướng Nhu đã có thể xử lý hắn trong vòng một nốt nhạc rồi. Nhưng chính vì Thận Châu này khiến người ta kiêng đè không thôi, nó có thể tạo ra ảo ảnh độc tập với thế giớiu thực, hoặc có thể chồng tấp ảo ảnh với thế giới thực, âm thầm lặng lẽ cuốn con người đi. Hàn Hướng Nhu một tay cầm chuỗi Lôi Kích Mộc, một tay cầm gương bát quái, có chút căng thằng nhìn chằm chằm Trương Thiên Tường. Từ khi nhận được hai bảo vật từ tay tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu chưa từng đồng thời dùng chúng cùng túc. Nếu không phải cô lo lắngThận Châu bị hủy không thể quay về thế giới hiện thực được thì cô đã c.h.é.m thằng một kiếm xuống lấy đầu hắn TỒi.TBCTrương Thiên Tường tham lam nhìn chằm chằm pháp khí trong tay Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt kiểu “thèm ch** n**c miếng”: “Đợi sau khi ta g.i.ế.c ngươi rồi những bảo vật này sẽ là của ta.”Hắn giơ Thận Châu lên, nhìn thẳng vào Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt dâm loạn b**n th**: "Không thể để cô gái xinh đẹp như cưng c.h.ế.t dễ dàng như vậy được, nhất định ta sẽ chọn cho cưng một cách c.h.ế.t khủng khiếp và tuyệt vọng nhất, ha ha ha.”Hàn Hướng Nhu trong thì có vẻ như đang hung hăng nhìn chằm chằm hắn sÔng trên thực tế, ánh mắt của cô đang nhìn về bóng người phía sau lưng hắn. Thiếu niên tuấn tú không biết từ lúc nào đi lên tế đàn, lúc này người nọ mới thu lại khí tức, hóa thành một đám sương đen dán chặt vào người Trương Thiên Tường.Trương Thiên Tường đang chìm đắm trong niềm vui trêu ghẹo người khác đến nỗi hắn thậm chí không nhận ra rằng có “thứ gì đó” đang dính ở phía sau hắn. Hắn nhìn vẻ mặt Hàn Hướng Nhu vẫn bình tĩnh lạnh lùng thì có hơi tức giận, người đẹp như này thì phải khóc lóc tuyệt vọng trong mới đẹp được.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-83.html.]"Ta đang suy nghĩ nên để ngươi c.h.ế.t như thế nào đây ta? Để cho người nhà ngươi…”Đúng lúc này, sương đen chậm rãi bay đến cổ tay Trương Thiên Tường đột nhiên vươn tay giật lấy Thận Châu, Hàn Hướng Nhu vốn vẫn đang nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Tường chính là đang chờ đợi khoảnh khắc này.Cô gần như ném chiếc chuỗi tay Kích Lôi Mộc cùng lúc, chuỗi tay hóa thành một thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Trương Thiên Tường một lỗ lớn, khiến cơ thể hắn vỡ tan thành từng mảnh.Hồn phách của Trương Thiên Tường vội vàng trốn thoát, quay đầu nhìn về phía sau, một thiếu niên tuấn mỹ cầm Thận Châu thản nhiên nhìn hắn: “Trương Thiên Tường, không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày này phải không?"“Ngươi là Lê Chính Tắc*?” Trương Thiên Tường khiếp sợ nhìn thiếu niên, lập tức quay người bỏ chạy.Kiếm Lôi Kích Mộc xoay tròn trên không trung rồi hóa thành từng hạt châu, nã từng đạo thiên lôi lên cánh tay to như em bé của Trương Thiên Tường. Trương Thiên Tường thậm chí còn chưa kịp hét lên đã bị thiên lôi đánh thành làn khói xanh, tan biến trong sương mù.Trương Thiên Tường chết, nhưng vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu và bọn Lý Địa Đông vẫn không hề nhẹ nhõm hơn. Lê Chính Tắc chưa biết là chính hay là đột nhiên xuất hiện thế này, Thận Châu ở trong tay hắn cũng không an toàn hơn Trương Thiên Tường an toàn bao nhiêu.Dường như nhận ra được sự căng thẳng của Hàn Hướng Nhu, Lê Chính Tắc đột nhiên mỉm cười, ném Thận Châu về phía cô: “Cái này cho cô.”lÀ, vậy Lê ca là anh Lê chứ hok phải tên nha mấy ní, tên ổng là Lê Chính Tắc, chính là chưa rõ lại còn là quỷ thui ngôi 3 vẫn là hắn nhá.)Hàn Hướng Nhu vội vàng đưa tay nhận lấy Thận Châu, có chút khó hiểu nhìn hắn: "Anh là ai?"Lê Chính Tắc cười khẽ một tiếng: “Ta không còn là người nữa, ta là quỷ.” Hắn nghiêng đầu nhìn Hàn Hướng Nhu một chút: “Cô đã lấy được Thận Châu rồi, nhanh chóng thả chúng tôi ra ngoài đi! À còn nữa, mấy tên quỷ tiến vào cùng mọi người đều là đàn em của ta, đừng g.i.ế.c bọn họ.”Hàn Hướng Nhu giẫm mạnh vào hình bát quái ở giữa tế đàn, trong phút chốc, toàn bộ tế đàn giống như cát bị gió thổi mạnh, nhanh chóng tan rã và lan rộng ra các khu vực xung quanh.Từng cái cây trong gió biến thành hư vô, cỏ khô trên mặt đất cũng biến mất, quỷ treo cổ đang vui vẻ treo mình trên cây đột nhiên ngã xuống không rõ nguyên nhân. Khi đứng dậy khỏi mặt đất, nó bàng hoàng phát hiện toàn bộ khu rừng rậm rạp đã biến mất, dưới chân không còn một cành lá mục nát nào cả, trên đầu cũng không còn bầu trời xám xịt.Nó chìm trong một làn sương mù nhẹ, giống như thời kỳ hỗn độn được nhắc đến trong chuyện thần thoại xưa.
Trương Thiên Tường đắc ý nhìn Hàn Hướng Nhu: “Không thể không khen ngươi rất thông minh, trên cơ bản đã đoán được tám chín phần. Đáng tiếc, ngươi đánh giá thấp năng lực của ta quá đấy, mặcp dù hiện giò sức mạnh của ta không đủ nhưng vẫn thừa sức thu thập đám nít ranh các ngươi.” Cơ thể Trương Thiên Tường cứng ngắc, linh hồn thì suy nhược, nếu không phải trong tay hắnn có Thận Châu, Hàn Hướng Nhu đã có thể xử lý hắn trong vòng một nốt nhạc rồi. Nhưng chính vì Thận Châu này khiến người ta kiêng đè không thôi, nó có thể tạo ra ảo ảnh độc tập với thế giớiu thực, hoặc có thể chồng tấp ảo ảnh với thế giới thực, âm thầm lặng lẽ cuốn con người đi. Hàn Hướng Nhu một tay cầm chuỗi Lôi Kích Mộc, một tay cầm gương bát quái, có chút căng thằng nhìn chằm chằm Trương Thiên Tường. Từ khi nhận được hai bảo vật từ tay tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu chưa từng đồng thời dùng chúng cùng túc. Nếu không phải cô lo lắngThận Châu bị hủy không thể quay về thế giới hiện thực được thì cô đã c.h.é.m thằng một kiếm xuống lấy đầu hắn TỒi.
TBC
Trương Thiên Tường tham lam nhìn chằm chằm pháp khí trong tay Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt kiểu “thèm ch** n**c miếng”: “Đợi sau khi ta g.i.ế.c ngươi rồi những bảo vật này sẽ là của ta.”
Hắn giơ Thận Châu lên, nhìn thẳng vào Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt dâm loạn b**n th**: "Không thể để cô gái xinh đẹp như cưng c.h.ế.t dễ dàng như vậy được, nhất định ta sẽ chọn cho cưng một cách c.h.ế.t khủng khiếp và tuyệt vọng nhất, ha ha ha.”
Hàn Hướng Nhu trong thì có vẻ như đang hung hăng nhìn chằm chằm hắn sÔng trên thực tế, ánh mắt của cô đang nhìn về bóng người phía sau lưng hắn. Thiếu niên tuấn tú không biết từ lúc nào đi lên tế đàn, lúc này người nọ mới thu lại khí tức, hóa thành một đám sương đen dán chặt vào người Trương Thiên Tường.
Trương Thiên Tường đang chìm đắm trong niềm vui trêu ghẹo người khác đến nỗi hắn thậm chí không nhận ra rằng có “thứ gì đó” đang dính ở phía sau hắn. Hắn nhìn vẻ mặt Hàn Hướng Nhu vẫn bình tĩnh lạnh lùng thì có hơi tức giận, người đẹp như này thì phải khóc lóc tuyệt vọng trong mới đẹp được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-83.html
.]
"Ta đang suy nghĩ nên để ngươi c.h.ế.t như thế nào đây ta? Để cho người nhà ngươi…”
Đúng lúc này, sương đen chậm rãi bay đến cổ tay Trương Thiên Tường đột nhiên vươn tay giật lấy Thận Châu, Hàn Hướng Nhu vốn vẫn đang nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Tường chính là đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Cô gần như ném chiếc chuỗi tay Kích Lôi Mộc cùng lúc, chuỗi tay hóa thành một thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Trương Thiên Tường một lỗ lớn, khiến cơ thể hắn vỡ tan thành từng mảnh.
Hồn phách của Trương Thiên Tường vội vàng trốn thoát, quay đầu nhìn về phía sau, một thiếu niên tuấn mỹ cầm Thận Châu thản nhiên nhìn hắn: “Trương Thiên Tường, không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày này phải không?"“Ngươi là Lê Chính Tắc*?” Trương Thiên Tường khiếp sợ nhìn thiếu niên, lập tức quay người bỏ chạy.Kiếm Lôi Kích Mộc xoay tròn trên không trung rồi hóa thành từng hạt châu, nã từng đạo thiên lôi lên cánh tay to như em bé của Trương Thiên Tường. Trương Thiên Tường thậm chí còn chưa kịp hét lên đã bị thiên lôi đánh thành làn khói xanh, tan biến trong sương mù.
Trương Thiên Tường chết, nhưng vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu và bọn Lý Địa Đông vẫn không hề nhẹ nhõm hơn. Lê Chính Tắc chưa biết là chính hay là đột nhiên xuất hiện thế này, Thận Châu ở trong tay hắn cũng không an toàn hơn Trương Thiên Tường an toàn bao nhiêu.Dường như nhận ra được sự căng thẳng của Hàn Hướng Nhu, Lê Chính Tắc đột nhiên mỉm cười, ném Thận Châu về phía cô: “Cái này cho cô.”lÀ, vậy Lê ca là anh Lê chứ hok phải tên nha mấy ní, tên ổng là Lê Chính Tắc, chính là chưa rõ lại còn là quỷ thui ngôi 3 vẫn là hắn nhá.)
Hàn Hướng Nhu vội vàng đưa tay nhận lấy Thận Châu, có chút khó hiểu nhìn hắn: "Anh là ai?"Lê Chính Tắc cười khẽ một tiếng: “Ta không còn là người nữa, ta là quỷ.” Hắn nghiêng đầu nhìn Hàn Hướng Nhu một chút: “Cô đã lấy được Thận Châu rồi, nhanh chóng thả chúng tôi ra ngoài đi! À còn nữa, mấy tên quỷ tiến vào cùng mọi người đều là đàn em của ta, đừng g.i.ế.c bọn họ.”Hàn Hướng Nhu giẫm mạnh vào hình bát quái ở giữa tế đàn, trong phút chốc, toàn bộ tế đàn giống như cát bị gió thổi mạnh, nhanh chóng tan rã và lan rộng ra các khu vực xung quanh.
Từng cái cây trong gió biến thành hư vô, cỏ khô trên mặt đất cũng biến mất, quỷ treo cổ đang vui vẻ treo mình trên cây đột nhiên ngã xuống không rõ nguyên nhân. Khi đứng dậy khỏi mặt đất, nó bàng hoàng phát hiện toàn bộ khu rừng rậm rạp đã biến mất, dưới chân không còn một cành lá mục nát nào cả, trên đầu cũng không còn bầu trời xám xịt.Nó chìm trong một làn sương mù nhẹ, giống như thời kỳ hỗn độn được nhắc đến trong chuyện thần thoại xưa.
Thư Ký Của Tôi Biết Bắt QuỷTác giả: Tín Dụng TạpTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng“Hướng Nhu, cậu có rảnh nhất định phải đến Đế Đô chơi nhé, tớ sẽ mời cậu ăn vịt nướng rồi cùng nhau đi leo trường thành.” Trương Hân duỗi tay ôm Hàn Hướng Nhu, trong mắt tràn đầy không tha.Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ mái tóc của Trương Hân rồi lôi ra một lá bùa đưa cho cô bạn: “Cầm cái này đi, chờ đến sang năm tớ sẽ gửi lá bùa mới cho các cậu, đi đường cẩn thận nhé.”Trương Hân trịnh trọng cầm lá bùa nhét vào trong túi đeo bên người, vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu xong rồi xoay người lên xe lửa.Hàn Hướng Nhu trở lại trường học, lúc này trường học thật trống trải, sau khi thi xong các đàn em đều gấp gáp trở về nhà nghỉ hè, còn sinh viên tốt nghiệp như bọn họ cũng lục tục rời trường.Nằm yên trong kí túc xá, Hàn Hướng Nhu thở dài đầy mất mát, nếu có thể không phải tốt nghiệp thì tốt quá, cảm giác chia ly với bạn thân quả thực quá khó chịu.Trời dần dần phủ lên tấm màn đen, cả ký túc xá cũng tối lại, chỉ có cửa sổ ký túc xá phòng 418 là sáng đèn, ở trong đêm đen thấy rất rõ.Đang ngồi chat với bạn… Trương Thiên Tường đắc ý nhìn Hàn Hướng Nhu: “Không thể không khen ngươi rất thông minh, trên cơ bản đã đoán được tám chín phần. Đáng tiếc, ngươi đánh giá thấp năng lực của ta quá đấy, mặcp dù hiện giò sức mạnh của ta không đủ nhưng vẫn thừa sức thu thập đám nít ranh các ngươi.” Cơ thể Trương Thiên Tường cứng ngắc, linh hồn thì suy nhược, nếu không phải trong tay hắnn có Thận Châu, Hàn Hướng Nhu đã có thể xử lý hắn trong vòng một nốt nhạc rồi. Nhưng chính vì Thận Châu này khiến người ta kiêng đè không thôi, nó có thể tạo ra ảo ảnh độc tập với thế giớiu thực, hoặc có thể chồng tấp ảo ảnh với thế giới thực, âm thầm lặng lẽ cuốn con người đi. Hàn Hướng Nhu một tay cầm chuỗi Lôi Kích Mộc, một tay cầm gương bát quái, có chút căng thằng nhìn chằm chằm Trương Thiên Tường. Từ khi nhận được hai bảo vật từ tay tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu chưa từng đồng thời dùng chúng cùng túc. Nếu không phải cô lo lắngThận Châu bị hủy không thể quay về thế giới hiện thực được thì cô đã c.h.é.m thằng một kiếm xuống lấy đầu hắn TỒi.TBCTrương Thiên Tường tham lam nhìn chằm chằm pháp khí trong tay Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt kiểu “thèm ch** n**c miếng”: “Đợi sau khi ta g.i.ế.c ngươi rồi những bảo vật này sẽ là của ta.”Hắn giơ Thận Châu lên, nhìn thẳng vào Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt dâm loạn b**n th**: "Không thể để cô gái xinh đẹp như cưng c.h.ế.t dễ dàng như vậy được, nhất định ta sẽ chọn cho cưng một cách c.h.ế.t khủng khiếp và tuyệt vọng nhất, ha ha ha.”Hàn Hướng Nhu trong thì có vẻ như đang hung hăng nhìn chằm chằm hắn sÔng trên thực tế, ánh mắt của cô đang nhìn về bóng người phía sau lưng hắn. Thiếu niên tuấn tú không biết từ lúc nào đi lên tế đàn, lúc này người nọ mới thu lại khí tức, hóa thành một đám sương đen dán chặt vào người Trương Thiên Tường.Trương Thiên Tường đang chìm đắm trong niềm vui trêu ghẹo người khác đến nỗi hắn thậm chí không nhận ra rằng có “thứ gì đó” đang dính ở phía sau hắn. Hắn nhìn vẻ mặt Hàn Hướng Nhu vẫn bình tĩnh lạnh lùng thì có hơi tức giận, người đẹp như này thì phải khóc lóc tuyệt vọng trong mới đẹp được.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-83.html.]"Ta đang suy nghĩ nên để ngươi c.h.ế.t như thế nào đây ta? Để cho người nhà ngươi…”Đúng lúc này, sương đen chậm rãi bay đến cổ tay Trương Thiên Tường đột nhiên vươn tay giật lấy Thận Châu, Hàn Hướng Nhu vốn vẫn đang nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Tường chính là đang chờ đợi khoảnh khắc này.Cô gần như ném chiếc chuỗi tay Kích Lôi Mộc cùng lúc, chuỗi tay hóa thành một thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Trương Thiên Tường một lỗ lớn, khiến cơ thể hắn vỡ tan thành từng mảnh.Hồn phách của Trương Thiên Tường vội vàng trốn thoát, quay đầu nhìn về phía sau, một thiếu niên tuấn mỹ cầm Thận Châu thản nhiên nhìn hắn: “Trương Thiên Tường, không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày này phải không?"“Ngươi là Lê Chính Tắc*?” Trương Thiên Tường khiếp sợ nhìn thiếu niên, lập tức quay người bỏ chạy.Kiếm Lôi Kích Mộc xoay tròn trên không trung rồi hóa thành từng hạt châu, nã từng đạo thiên lôi lên cánh tay to như em bé của Trương Thiên Tường. Trương Thiên Tường thậm chí còn chưa kịp hét lên đã bị thiên lôi đánh thành làn khói xanh, tan biến trong sương mù.Trương Thiên Tường chết, nhưng vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu và bọn Lý Địa Đông vẫn không hề nhẹ nhõm hơn. Lê Chính Tắc chưa biết là chính hay là đột nhiên xuất hiện thế này, Thận Châu ở trong tay hắn cũng không an toàn hơn Trương Thiên Tường an toàn bao nhiêu.Dường như nhận ra được sự căng thẳng của Hàn Hướng Nhu, Lê Chính Tắc đột nhiên mỉm cười, ném Thận Châu về phía cô: “Cái này cho cô.”lÀ, vậy Lê ca là anh Lê chứ hok phải tên nha mấy ní, tên ổng là Lê Chính Tắc, chính là chưa rõ lại còn là quỷ thui ngôi 3 vẫn là hắn nhá.)Hàn Hướng Nhu vội vàng đưa tay nhận lấy Thận Châu, có chút khó hiểu nhìn hắn: "Anh là ai?"Lê Chính Tắc cười khẽ một tiếng: “Ta không còn là người nữa, ta là quỷ.” Hắn nghiêng đầu nhìn Hàn Hướng Nhu một chút: “Cô đã lấy được Thận Châu rồi, nhanh chóng thả chúng tôi ra ngoài đi! À còn nữa, mấy tên quỷ tiến vào cùng mọi người đều là đàn em của ta, đừng g.i.ế.c bọn họ.”Hàn Hướng Nhu giẫm mạnh vào hình bát quái ở giữa tế đàn, trong phút chốc, toàn bộ tế đàn giống như cát bị gió thổi mạnh, nhanh chóng tan rã và lan rộng ra các khu vực xung quanh.Từng cái cây trong gió biến thành hư vô, cỏ khô trên mặt đất cũng biến mất, quỷ treo cổ đang vui vẻ treo mình trên cây đột nhiên ngã xuống không rõ nguyên nhân. Khi đứng dậy khỏi mặt đất, nó bàng hoàng phát hiện toàn bộ khu rừng rậm rạp đã biến mất, dưới chân không còn một cành lá mục nát nào cả, trên đầu cũng không còn bầu trời xám xịt.Nó chìm trong một làn sương mù nhẹ, giống như thời kỳ hỗn độn được nhắc đến trong chuyện thần thoại xưa.