Mưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu Mờ nhạt, dần nhòe đi Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại Nếu như đây là một cơn ác mộng Xin hãy đánh thức tôi! Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình. Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua…
Chương 4: 4: Muốn Làm Bạn
Thay Cầu Vồng Bên EmTác giả: Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu Mờ nhạt, dần nhòe đi Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại Nếu như đây là một cơn ác mộng Xin hãy đánh thức tôi! Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình. Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua… Cô nàng nắm lấy chiếc cặp vừa giật được, ném dây mang cặp mắc trọn vào gáy cổ cậu ta.Giật mạnh một phát vô tình.Tên đấy bị Thi kéo mạnh nên loạn choạng được vài bước lại chồm ngã về phía trước lao vụt qua Hiển Thi, in nguyên bản mặt xuống đất.Cú xốc bất ngờ xảy ra, hai người bạn trố mắt hết hồn, họ nhìn xuống thằng bạn khốn khổ của mình nằm bẹp dí cắm mặt xuống, mông lại nhổm lên thật là hề hước.Tên ốm thấy hắn không động đậy lập tức lấy chân đá vào tay bạn mình một cái."Ê! Ổn không mày?""Tao thấy hình như nó hãi quá ngất luôn rồi!"Hai đứa đang xì xào bàn tán thì cậu da rám nắng ngóc đầu lên, ánh mắt mở to hết cỡ, con ngươi run rẩy kích động, gương mặt tái mét vẻ kinh hoàng.Cậu đột ngột nhổ con sâu đang ngọ ngậy trong miệng mình ra.Bé sâu được hạ cánh khẩn cấp, nằm trong bãi nước bọt dãy dụa mừng rỡ.Hai người bạn há hốc mồm khi thấy cảnh tượng bi hài đấy."Trời ơi! Nó vừa ăn nguyên một con sâu chà bá kìa! Há há.""Kinh quá! Ọe ọe!""Con gái con nứa gì mà chơi dơ."Cậu mập đưa tay lên che miệng tỏ ra vẻ buồn nôn.Đôi mắt người vừa ngậm phải con sâu tia lửa trong tròng mắt trắng long lên sòng sọc, quay đầu lại Hiển Thi nghiến lên như chuẩn bị giết người, cậu ta còn chưa kịp mở miệng thì lại bị hình ảnh hãi hùng tiếp theo đập thẳng vào mắt.Hiển Thi chẳng biết từ lúc nào cầm trên tay một con sâu còn bự hơn gần như gấp đôi con sâu vừa nãy.Kinh hơn cả con vừa nãy chục lần.Cô trầm giọng, ánh mắt cô đang nhìn cậu ta như nhìn một con kiến nhỏ bé đáng thương cần được ban ơn."Sao vậy? Con vừa nãy bé quá nên chưa đủ thỏa mãn cậu phải không?"Hiển Thi lại đưa con sâu đến gần sát mặt cậu ta."Nếu vậy ăn thêm con này chắc đủ nhỉ?"Hình ảnh sâu béo ú nụ ngọ ngậy quơ quẩy trước mắt, khi chân nó sắp chạm đến mũi cậu thanh niên.Cậu ta vùng vẫy hét toáng lên, nước mắt yếu đuối sắp chực trào ra."Tụi bây cứu tao! Mau cứu tao!"Đang vui mừng khi sắp có cứu tinh thì nhìn kỹ lại, chẳng còn thấy hai thằng bạn chí cốt từng cởi truồng tắm mưa cùng mình đâu nữa.Bọn hèn ấy bỏ cậu mà chạy mất dép rồi."Bạn bè như chuối chín cây."Mắng thầm đám bạn trong lòng, cậu run rẩy trộm nhìn sang Hiển Thi.Cô nàng vẫn là gương mặt bình thản không đoán được cảm xúc.Nhưng ánh mắt lại dấy lên cho người nhìn một cảm giác rùng rợn đến kỳ quái.Bên cạnh cô là sâu béo kinh tởm đang háo hức chuẩn bị dâng lên đến tận miệng cậu.Quá hãi hùng, chàng trai dập đầu xin hai thiếu nữ tha thứ rồi cũng nhanh chuồn đi không để lại dấu tích gì.Toàn bộ cảnh tượng này đều được Nguyệt Anh ghi vào tầm mắt.Cô gái bé nhỏ trước mắt ấy, lại chẳng một chút e dè khi đối mặt với ba người con trai cao lớn thô lỗ, hành động dứt khoác tuyệt tình phải gọi là ngầu đến mức chẳng thể đỡ nỗi, thần thái bình thản tự tin khiến Nguyệt Anh ngây người ra một lúc lâu.Một cảm giác tò mò và ngưỡng mộ về cô gái xinh xắn mới gặp xoáy thẳng vào trong tâm trí, vô thức xuất hiện cảm giác muốn được trở thành bạn của cô nàng ấy không ngừng dâng trào.Đây cũng là lần đầu tiên, cô xuất hiện một cảm giác kỳ lạ đến như vậy.Nguyệt Anh mặt kệ cô bạn bên cạnh đang kinh ngạc không thôi."Trời ơi! Nguyệt Anh cậu thấy không.Cô gái kia cho cậu ta ăn nguyên một con sâu chà bá vào mồm."Cô nàng che tay lên miệng tỏ vẻ khiếp đảm."Kinh tởm quá! Làm tớ buồn nôn theo luôn đấy."Nguyệt Anh không thích hành vi chê bai cô gái kia của bạn mình.Cô bước lên trước, trầm giọng không ngẩng đầu lại."Cậu đến trường trước đi, tôi có việc khác phải làm rồi."Nói vừa dứt câu, Nguyệt Anh đã chạy băng qua bụi hoa râm bụt, qua hàng cây hoa hoàng hậu lộng lẫy để chạy đến làm quen với người thiếu nữ cá tính vừa mới gặp ấy.Nhưng khi đến nơi, cô đã chẳng thấy cô nàng ấy đâu nữa, chỉ còn lại cô gái thắc hai bím tóc vừa bị ức h**p khi nãy.Tại trường học trung học phổ thông Hậu Hồ.Tên trường là do tác giả tự đặt nha!Mọi người qua lại xô bồ, học sinh tụ tập lại bàn tán xôn xao về một chuyện gì đấy, đi đến đầu cổng đến cuối hành lang trường, Hiển Thi vẫn chỉ nghe ra một câu chuyện với chủ đề xoay quanh ai đấy, rằng một người nào đấy tên gì đấy đạt giải gì đấy cấp quốc gia.Khung cảnh xôn xao hân hoan đến nỗi cô còn nhầm tưởng rằng hôm nay có lễ hội gì ở trường chứ.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu cảm thấy thích truyện mình viết thì góp ý để mình có thể tiến bộ hơn nhé, cảm ơn các bạn nhiều..
Cô nàng nắm lấy chiếc cặp vừa giật được, ném dây mang cặp mắc trọn vào gáy cổ cậu ta.
Giật mạnh một phát vô tình.
Tên đấy bị Thi kéo mạnh nên loạn choạng được vài bước lại chồm ngã về phía trước lao vụt qua Hiển Thi, in nguyên bản mặt xuống đất.
Cú xốc bất ngờ xảy ra, hai người bạn trố mắt hết hồn, họ nhìn xuống thằng bạn khốn khổ của mình nằm bẹp dí cắm mặt xuống, mông lại nhổm lên thật là hề hước.
Tên ốm thấy hắn không động đậy lập tức lấy chân đá vào tay bạn mình một cái.
"Ê! Ổn không mày?"
"Tao thấy hình như nó hãi quá ngất luôn rồi!"
Hai đứa đang xì xào bàn tán thì cậu da rám nắng ngóc đầu lên, ánh mắt mở to hết cỡ, con ngươi run rẩy kích động, gương mặt tái mét vẻ kinh hoàng.
Cậu đột ngột nhổ con sâu đang ngọ ngậy trong miệng mình ra.
Bé sâu được hạ cánh khẩn cấp, nằm trong bãi nước bọt dãy dụa mừng rỡ.
Hai người bạn há hốc mồm khi thấy cảnh tượng bi hài đấy.
"Trời ơi! Nó vừa ăn nguyên một con sâu chà bá kìa! Há há."
"Kinh quá! Ọe ọe!"
"Con gái con nứa gì mà chơi dơ."
Cậu mập đưa tay lên che miệng tỏ ra vẻ buồn nôn.
Đôi mắt người vừa ngậm phải con sâu tia lửa trong tròng mắt trắng long lên sòng sọc, quay đầu lại Hiển Thi nghiến lên như chuẩn bị giết người, cậu ta còn chưa kịp mở miệng thì lại bị hình ảnh hãi hùng tiếp theo đập thẳng vào mắt.
Hiển Thi chẳng biết từ lúc nào cầm trên tay một con sâu còn bự hơn gần như gấp đôi con sâu vừa nãy.
Kinh hơn cả con vừa nãy chục lần.
Cô trầm giọng, ánh mắt cô đang nhìn cậu ta như nhìn một con kiến nhỏ bé đáng thương cần được ban ơn.
"Sao vậy? Con vừa nãy bé quá nên chưa đủ thỏa mãn cậu phải không?"
Hiển Thi lại đưa con sâu đến gần sát mặt cậu ta.
"Nếu vậy ăn thêm con này chắc đủ nhỉ?"
Hình ảnh sâu béo ú nụ ngọ ngậy quơ quẩy trước mắt, khi chân nó sắp chạm đến mũi cậu thanh niên.
Cậu ta vùng vẫy hét toáng lên, nước mắt yếu đuối sắp chực trào ra.
"Tụi bây cứu tao! Mau cứu tao!"
Đang vui mừng khi sắp có cứu tinh thì nhìn kỹ lại, chẳng còn thấy hai thằng bạn chí cốt từng cởi truồng tắm mưa cùng mình đâu nữa.
Bọn hèn ấy bỏ cậu mà chạy mất dép rồi.
"Bạn bè như chuối chín cây."
Mắng thầm đám bạn trong lòng, cậu run rẩy trộm nhìn sang Hiển Thi.
Cô nàng vẫn là gương mặt bình thản không đoán được cảm xúc.
Nhưng ánh mắt lại dấy lên cho người nhìn một cảm giác rùng rợn đến kỳ quái.
Bên cạnh cô là sâu béo kinh tởm đang háo hức chuẩn bị dâng lên đến tận miệng cậu.
Quá hãi hùng, chàng trai dập đầu xin hai thiếu nữ tha thứ rồi cũng nhanh chuồn đi không để lại dấu tích gì.
Toàn bộ cảnh tượng này đều được Nguyệt Anh ghi vào tầm mắt.
Cô gái bé nhỏ trước mắt ấy, lại chẳng một chút e dè khi đối mặt với ba người con trai cao lớn thô lỗ, hành động dứt khoác tuyệt tình phải gọi là ngầu đến mức chẳng thể đỡ nỗi, thần thái bình thản tự tin khiến Nguyệt Anh ngây người ra một lúc lâu.
Một cảm giác tò mò và ngưỡng mộ về cô gái xinh xắn mới gặp xoáy thẳng vào trong tâm trí, vô thức xuất hiện cảm giác muốn được trở thành bạn của cô nàng ấy không ngừng dâng trào.
Đây cũng là lần đầu tiên, cô xuất hiện một cảm giác kỳ lạ đến như vậy.
Nguyệt Anh mặt kệ cô bạn bên cạnh đang kinh ngạc không thôi.
"Trời ơi! Nguyệt Anh cậu thấy không.
Cô gái kia cho cậu ta ăn nguyên một con sâu chà bá vào mồm."
Cô nàng che tay lên miệng tỏ vẻ khiếp đảm.
"Kinh tởm quá! Làm tớ buồn nôn theo luôn đấy."
Nguyệt Anh không thích hành vi chê bai cô gái kia của bạn mình.
Cô bước lên trước, trầm giọng không ngẩng đầu lại.
"Cậu đến trường trước đi, tôi có việc khác phải làm rồi."
Nói vừa dứt câu, Nguyệt Anh đã chạy băng qua bụi hoa râm bụt, qua hàng cây hoa hoàng hậu lộng lẫy để chạy đến làm quen với người thiếu nữ cá tính vừa mới gặp ấy.
Nhưng khi đến nơi, cô đã chẳng thấy cô nàng ấy đâu nữa, chỉ còn lại cô gái thắc hai bím tóc vừa bị ức h**p khi nãy.
Tại trường học trung học phổ thông Hậu Hồ.
Tên trường là do tác giả tự đặt nha!
Mọi người qua lại xô bồ, học sinh tụ tập lại bàn tán xôn xao về một chuyện gì đấy, đi đến đầu cổng đến cuối hành lang trường, Hiển Thi vẫn chỉ nghe ra một câu chuyện với chủ đề xoay quanh ai đấy, rằng một người nào đấy tên gì đấy đạt giải gì đấy cấp quốc gia.
Khung cảnh xôn xao hân hoan đến nỗi cô còn nhầm tưởng rằng hôm nay có lễ hội gì ở trường chứ.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu cảm thấy thích truyện mình viết thì góp ý để mình có thể tiến bộ hơn nhé, cảm ơn các bạn nhiều..
Thay Cầu Vồng Bên EmTác giả: Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu Mờ nhạt, dần nhòe đi Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại Nếu như đây là một cơn ác mộng Xin hãy đánh thức tôi! Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình. Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua… Cô nàng nắm lấy chiếc cặp vừa giật được, ném dây mang cặp mắc trọn vào gáy cổ cậu ta.Giật mạnh một phát vô tình.Tên đấy bị Thi kéo mạnh nên loạn choạng được vài bước lại chồm ngã về phía trước lao vụt qua Hiển Thi, in nguyên bản mặt xuống đất.Cú xốc bất ngờ xảy ra, hai người bạn trố mắt hết hồn, họ nhìn xuống thằng bạn khốn khổ của mình nằm bẹp dí cắm mặt xuống, mông lại nhổm lên thật là hề hước.Tên ốm thấy hắn không động đậy lập tức lấy chân đá vào tay bạn mình một cái."Ê! Ổn không mày?""Tao thấy hình như nó hãi quá ngất luôn rồi!"Hai đứa đang xì xào bàn tán thì cậu da rám nắng ngóc đầu lên, ánh mắt mở to hết cỡ, con ngươi run rẩy kích động, gương mặt tái mét vẻ kinh hoàng.Cậu đột ngột nhổ con sâu đang ngọ ngậy trong miệng mình ra.Bé sâu được hạ cánh khẩn cấp, nằm trong bãi nước bọt dãy dụa mừng rỡ.Hai người bạn há hốc mồm khi thấy cảnh tượng bi hài đấy."Trời ơi! Nó vừa ăn nguyên một con sâu chà bá kìa! Há há.""Kinh quá! Ọe ọe!""Con gái con nứa gì mà chơi dơ."Cậu mập đưa tay lên che miệng tỏ ra vẻ buồn nôn.Đôi mắt người vừa ngậm phải con sâu tia lửa trong tròng mắt trắng long lên sòng sọc, quay đầu lại Hiển Thi nghiến lên như chuẩn bị giết người, cậu ta còn chưa kịp mở miệng thì lại bị hình ảnh hãi hùng tiếp theo đập thẳng vào mắt.Hiển Thi chẳng biết từ lúc nào cầm trên tay một con sâu còn bự hơn gần như gấp đôi con sâu vừa nãy.Kinh hơn cả con vừa nãy chục lần.Cô trầm giọng, ánh mắt cô đang nhìn cậu ta như nhìn một con kiến nhỏ bé đáng thương cần được ban ơn."Sao vậy? Con vừa nãy bé quá nên chưa đủ thỏa mãn cậu phải không?"Hiển Thi lại đưa con sâu đến gần sát mặt cậu ta."Nếu vậy ăn thêm con này chắc đủ nhỉ?"Hình ảnh sâu béo ú nụ ngọ ngậy quơ quẩy trước mắt, khi chân nó sắp chạm đến mũi cậu thanh niên.Cậu ta vùng vẫy hét toáng lên, nước mắt yếu đuối sắp chực trào ra."Tụi bây cứu tao! Mau cứu tao!"Đang vui mừng khi sắp có cứu tinh thì nhìn kỹ lại, chẳng còn thấy hai thằng bạn chí cốt từng cởi truồng tắm mưa cùng mình đâu nữa.Bọn hèn ấy bỏ cậu mà chạy mất dép rồi."Bạn bè như chuối chín cây."Mắng thầm đám bạn trong lòng, cậu run rẩy trộm nhìn sang Hiển Thi.Cô nàng vẫn là gương mặt bình thản không đoán được cảm xúc.Nhưng ánh mắt lại dấy lên cho người nhìn một cảm giác rùng rợn đến kỳ quái.Bên cạnh cô là sâu béo kinh tởm đang háo hức chuẩn bị dâng lên đến tận miệng cậu.Quá hãi hùng, chàng trai dập đầu xin hai thiếu nữ tha thứ rồi cũng nhanh chuồn đi không để lại dấu tích gì.Toàn bộ cảnh tượng này đều được Nguyệt Anh ghi vào tầm mắt.Cô gái bé nhỏ trước mắt ấy, lại chẳng một chút e dè khi đối mặt với ba người con trai cao lớn thô lỗ, hành động dứt khoác tuyệt tình phải gọi là ngầu đến mức chẳng thể đỡ nỗi, thần thái bình thản tự tin khiến Nguyệt Anh ngây người ra một lúc lâu.Một cảm giác tò mò và ngưỡng mộ về cô gái xinh xắn mới gặp xoáy thẳng vào trong tâm trí, vô thức xuất hiện cảm giác muốn được trở thành bạn của cô nàng ấy không ngừng dâng trào.Đây cũng là lần đầu tiên, cô xuất hiện một cảm giác kỳ lạ đến như vậy.Nguyệt Anh mặt kệ cô bạn bên cạnh đang kinh ngạc không thôi."Trời ơi! Nguyệt Anh cậu thấy không.Cô gái kia cho cậu ta ăn nguyên một con sâu chà bá vào mồm."Cô nàng che tay lên miệng tỏ vẻ khiếp đảm."Kinh tởm quá! Làm tớ buồn nôn theo luôn đấy."Nguyệt Anh không thích hành vi chê bai cô gái kia của bạn mình.Cô bước lên trước, trầm giọng không ngẩng đầu lại."Cậu đến trường trước đi, tôi có việc khác phải làm rồi."Nói vừa dứt câu, Nguyệt Anh đã chạy băng qua bụi hoa râm bụt, qua hàng cây hoa hoàng hậu lộng lẫy để chạy đến làm quen với người thiếu nữ cá tính vừa mới gặp ấy.Nhưng khi đến nơi, cô đã chẳng thấy cô nàng ấy đâu nữa, chỉ còn lại cô gái thắc hai bím tóc vừa bị ức h**p khi nãy.Tại trường học trung học phổ thông Hậu Hồ.Tên trường là do tác giả tự đặt nha!Mọi người qua lại xô bồ, học sinh tụ tập lại bàn tán xôn xao về một chuyện gì đấy, đi đến đầu cổng đến cuối hành lang trường, Hiển Thi vẫn chỉ nghe ra một câu chuyện với chủ đề xoay quanh ai đấy, rằng một người nào đấy tên gì đấy đạt giải gì đấy cấp quốc gia.Khung cảnh xôn xao hân hoan đến nỗi cô còn nhầm tưởng rằng hôm nay có lễ hội gì ở trường chứ.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu cảm thấy thích truyện mình viết thì góp ý để mình có thể tiến bộ hơn nhé, cảm ơn các bạn nhiều..