Mưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu Mờ nhạt, dần nhòe đi Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại Nếu như đây là một cơn ác mộng Xin hãy đánh thức tôi! Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình. Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua…

Chương 74: 74: Sắp Đặt Từ Trước

Thay Cầu Vồng Bên EmTác giả: Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu Mờ nhạt, dần nhòe đi Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại Nếu như đây là một cơn ác mộng Xin hãy đánh thức tôi! Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình. Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua… Người phụ nữ rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Hải Hoa.Bà cười, tỏ vẻ chế giễu đay nghiến."Thì ra là vậy? Có bệnh thì không nên đến trường đâu, rất nguy hiểm cho các bạn học khác đấy."Sau đấy bà nhìn sang thầy hiệu phó quở trách."Người như thế này mà thầy cũng dám nhận, tôi nghĩ con tôi không phải người duy nhất trong trường bị nó hại thê thảm thế đâu."Trần Linh đắc ý lên tiếng."Vừa nãy hành vi của chị ấy cũng đã khiến con cảm thấy kỳ lạ rồi.Thì ra thần kinh chị ta có vấn đề."Thầy hiệu phó lau mồ hôi trên trán."Cái này..mọi người cứ bình tĩnh, chuyện này không nên nói lung tung."Nguyệt Anh siết chặt tay lại, cả người tức đến mức run lên.Hiển Thi đứng bên cạnh cô thì thầm."Nguyệt Anh, mặc kệ đi"Nguyệt Anh quay sang nhìn Hiển Thi mím môi, mắt cô đỏ hoe như chực chờ sắp khóc.Lời lẽ như thế bảo sao cô có thể mặc kệ đây.Muốn nói gì đấy nhưng lại được Hiển Thi vỗ đầu an ủi.Hiển Thi cô ấy ngược lại còn bình tĩnh hơn cả mình, còn trấn an ngược lại cô.Những người trong trường thập thò xì xào tám chuyện ngoài cửa sổ.Ánh mắt cứng rắn, Hiển Thi lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng."Nếu tôi chứng minh được bản thân không đẩy Trần Linh xuống bậc thang."Cô chỉ tay lên hướng Hải Hoa, giọng nói sắt đá ghẻ lạnh."Cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi!"Kiên định và dứt khoát.Phẫn nộ và vô tình.Hải Hoa kinh ngạc nhìn vào ánh mắt cứng cỏi của Hiển Thi, có hơi bất ngờ.Hiển Thi đã thay đồi rất nhiều, không còn là con nhóc hay cười, miệng nói luyên thuyên về đủ chuyện trên trời dưới đất nữa.Hiển Thi mà hiện tại cô thấy mang một vẻ kiên định mạnh mẽ, u tối và lạnh lẽo mà đến cô cũng không ngờ.Hiển Thi chuyển hướng tay mình hướng đến Trần Linh.Từng lời rạch ròi."Cả cô nữa!"Nhìn vào ánh mắt như sợi dây gai nhọn của Hiển Thi, Trần Linh không hiểu sao trong lòng chợt run lên.Cô cố khống chế cảm xúc không mong muốn này.Nặn ra một nụ cười khinh miệt."Tiếc là cô sẽ không bao giờ có cơ hội đấy."Hiển Thi sau khi nói ra lời muốn nói, cô chào thầy hiệu phó, sau đấy nắm lấy tay Nguyệt Anh không một lần ngoảnh lại bước ra khỏi cửa.Mặc cho có người sau lưng mỉa mai và mắng nhiếc.Hải Hoa nhìn Hiển Thi và Nguyệt Anh gần gũi với nhau trong lòng chợt nảy sinh cảm giác chua ghét cực kỳ.Thêm một chút mất mát mà cô không cách nào hiểu được."Chào!"Triền Duy vừa trở lại trường học, cậu tìm đến phòng hiệu trưởng lại gặp Hiển Thi và Nguyệt Anh từ bên trong bước ra.Mắt Nguyệt Anh đỏ hoe vì phẫn nộ, còn gương mặt Hiển Thi tựa như viên đá trong ngăn đông tủ lạnh vừa lấy ra.Nhiều học sinh xung quanh tụ tập trước phòng hiệu trưởng mắt nhòm chằm chằm Hiển Thi.Vừa ngạc nhiên, vừa bất ngờ, vừa tò mòTriền Duy cảm thấy bầu không khí có chút ít khác lạ, cậu đến gần Nguyệt Anh và Hiển Thi."Có chuyện gì à?"Triền Duy nhìn sang Hiển Thi, thấy cô lảng tránh ánh mắt mình, tâm trạng cậu chợt thấp thỏm hoang mang.Nguyệt Anh vẫn còn tức giận, lời nói hậm hực."Muốn biết thì vào bên trong đi."Nói xong lập tức kéo tay Hiển Thi bước đi.Triền Duy nhìn theo bóng lưng hai người, đầu đầy chấm hỏi tiến đến gần cánh cửa.Âm thanh mắng chửi của một người phụ nữ trong phòng vang lên."Con bé đấy có bệnh mà nhà trường vẫn có thể nhận vào học được.""Thầy không sợ lúc nó phát bệnh sẽ làm hại đến các học sinh khác sao?""Lại còn phát ngôn vô học, ăn nói hỗn hào."Triền Duy khựng tay, mày cau lại lòng bỗng dưng tức tối, chợt xuất hiện cảm giác bất an căm phẫn.Họ đang nói về người nào vậy?Triền Duy quay sang nhìn đám bồ hóng hóng chuyện, cậu tiện tay tóm lấy một tên trong đấy bắt hắn kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện mà hắn nghe lỏm được.Triền Duy tức giận mở cửa ra, những nhân vật đóng vai phản diện trong phòng hiệu trưởng lúc này khiến cậu sững sờ đờ người tại chỗ.Cũng giống như cậu, những nhân vật trong phòng ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy Triền Duy đột ngột bước vào.Người phụ nữ há hốc mồm ngỡ ngàng đưa tay lên che miệng.Trần Linh đang chán nản đột ngột đứng bật dậy phấn khích, quên luôn cái chân đau đang băng bó của mình.Còn người đàn ông, từ nãy đến giờ đều lãnh đạm hờ hững với mọi chuyện, ai nói gì đều mặc kệ không quan tâm.Đến khi nhìn thấy Triền Duy đôi mắt ông chợt sáng bừng lên thấy rõ.Triền Duy lấy lại bình tĩnh, cậu cau mày không vui, vẻ dửng dưng u ám hiện rõ trên gương mặt, giọng trầm đục vô tình."Tại sao mấy người lại đến đây?"Người phụ nữ hoang mang quay sang nhìn cô con gái mình, thấy cô hồ hởi khi nhìn thấy cậu như vậy bà mới miễn cưỡng nhận ra.Đây chính là sắp đặt sẵn có của cô con gái mình.Thì ra chính vì vậy mà mới chạy đến một ngôi Tr**ng X* lạ thế này.Thì ra vì cậu ta mà mới nài nỉ ba mẹ đưa đi du lịch đến thành phố Hồ Chí Minh..

Người phụ nữ rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Hải Hoa.

Bà cười, tỏ vẻ chế giễu đay nghiến.

"Thì ra là vậy? Có bệnh thì không nên đến trường đâu, rất nguy hiểm cho các bạn học khác đấy."

Sau đấy bà nhìn sang thầy hiệu phó quở trách.

"Người như thế này mà thầy cũng dám nhận, tôi nghĩ con tôi không phải người duy nhất trong trường bị nó hại thê thảm thế đâu."

Trần Linh đắc ý lên tiếng.

"Vừa nãy hành vi của chị ấy cũng đã khiến con cảm thấy kỳ lạ rồi.

Thì ra thần kinh chị ta có vấn đề."

Thầy hiệu phó lau mồ hôi trên trán.

"Cái này..

mọi người cứ bình tĩnh, chuyện này không nên nói lung tung."

Nguyệt Anh siết chặt tay lại, cả người tức đến mức run lên.

Hiển Thi đứng bên cạnh cô thì thầm.

"Nguyệt Anh, mặc kệ đi"

Nguyệt Anh quay sang nhìn Hiển Thi mím môi, mắt cô đỏ hoe như chực chờ sắp khóc.

Lời lẽ như thế bảo sao cô có thể mặc kệ đây.

Muốn nói gì đấy nhưng lại được Hiển Thi vỗ đầu an ủi.

Hiển Thi cô ấy ngược lại còn bình tĩnh hơn cả mình, còn trấn an ngược lại cô.

Những người trong trường thập thò xì xào tám chuyện ngoài cửa sổ.

Ánh mắt cứng rắn, Hiển Thi lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng.

"Nếu tôi chứng minh được bản thân không đẩy Trần Linh xuống bậc thang."

Cô chỉ tay lên hướng Hải Hoa, giọng nói sắt đá ghẻ lạnh.

"Cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi!"

Kiên định và dứt khoát.

Phẫn nộ và vô tình.

Hải Hoa kinh ngạc nhìn vào ánh mắt cứng cỏi của Hiển Thi, có hơi bất ngờ.

Hiển Thi đã thay đồi rất nhiều, không còn là con nhóc hay cười, miệng nói luyên thuyên về đủ chuyện trên trời dưới đất nữa.

Hiển Thi mà hiện tại cô thấy mang một vẻ kiên định mạnh mẽ, u tối và lạnh lẽo mà đến cô cũng không ngờ.

Hiển Thi chuyển hướng tay mình hướng đến Trần Linh.

Từng lời rạch ròi.

"Cả cô nữa!"

Nhìn vào ánh mắt như sợi dây gai nhọn của Hiển Thi, Trần Linh không hiểu sao trong lòng chợt run lên.

Cô cố khống chế cảm xúc không mong muốn này.

Nặn ra một nụ cười khinh miệt.

"Tiếc là cô sẽ không bao giờ có cơ hội đấy."

Hiển Thi sau khi nói ra lời muốn nói, cô chào thầy hiệu phó, sau đấy nắm lấy tay Nguyệt Anh không một lần ngoảnh lại bước ra khỏi cửa.

Mặc cho có người sau lưng mỉa mai và mắng nhiếc.

Hải Hoa nhìn Hiển Thi và Nguyệt Anh gần gũi với nhau trong lòng chợt nảy sinh cảm giác chua ghét cực kỳ.

Thêm một chút mất mát mà cô không cách nào hiểu được.

"Chào!"

Triền Duy vừa trở lại trường học, cậu tìm đến phòng hiệu trưởng lại gặp Hiển Thi và Nguyệt Anh từ bên trong bước ra.

Mắt Nguyệt Anh đỏ hoe vì phẫn nộ, còn gương mặt Hiển Thi tựa như viên đá trong ngăn đông tủ lạnh vừa lấy ra.

Nhiều học sinh xung quanh tụ tập trước phòng hiệu trưởng mắt nhòm chằm chằm Hiển Thi.

Vừa ngạc nhiên, vừa bất ngờ, vừa tò mò

Triền Duy cảm thấy bầu không khí có chút ít khác lạ, cậu đến gần Nguyệt Anh và Hiển Thi.

"Có chuyện gì à?"

Triền Duy nhìn sang Hiển Thi, thấy cô lảng tránh ánh mắt mình, tâm trạng cậu chợt thấp thỏm hoang mang.

Nguyệt Anh vẫn còn tức giận, lời nói hậm hực.

"Muốn biết thì vào bên trong đi."

Nói xong lập tức kéo tay Hiển Thi bước đi.

Triền Duy nhìn theo bóng lưng hai người, đầu đầy chấm hỏi tiến đến gần cánh cửa.

Âm thanh mắng chửi của một người phụ nữ trong phòng vang lên.

"Con bé đấy có bệnh mà nhà trường vẫn có thể nhận vào học được."

"Thầy không sợ lúc nó phát bệnh sẽ làm hại đến các học sinh khác sao?"

"Lại còn phát ngôn vô học, ăn nói hỗn hào."

Triền Duy khựng tay, mày cau lại lòng bỗng dưng tức tối, chợt xuất hiện cảm giác bất an căm phẫn.

Họ đang nói về người nào vậy?

Triền Duy quay sang nhìn đám bồ hóng hóng chuyện, cậu tiện tay tóm lấy một tên trong đấy bắt hắn kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện mà hắn nghe lỏm được.

Triền Duy tức giận mở cửa ra, những nhân vật đóng vai phản diện trong phòng hiệu trưởng lúc này khiến cậu sững sờ đờ người tại chỗ.

Cũng giống như cậu, những nhân vật trong phòng ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy Triền Duy đột ngột bước vào.

Người phụ nữ há hốc mồm ngỡ ngàng đưa tay lên che miệng.

Trần Linh đang chán nản đột ngột đứng bật dậy phấn khích, quên luôn cái chân đau đang băng bó của mình.

Còn người đàn ông, từ nãy đến giờ đều lãnh đạm hờ hững với mọi chuyện, ai nói gì đều mặc kệ không quan tâm.

Đến khi nhìn thấy Triền Duy đôi mắt ông chợt sáng bừng lên thấy rõ.

Triền Duy lấy lại bình tĩnh, cậu cau mày không vui, vẻ dửng dưng u ám hiện rõ trên gương mặt, giọng trầm đục vô tình.

"Tại sao mấy người lại đến đây?"

Người phụ nữ hoang mang quay sang nhìn cô con gái mình, thấy cô hồ hởi khi nhìn thấy cậu như vậy bà mới miễn cưỡng nhận ra.

Đây chính là sắp đặt sẵn có của cô con gái mình.

Thì ra chính vì vậy mà mới chạy đến một ngôi Tr**ng X* lạ thế này.

Thì ra vì cậu ta mà mới nài nỉ ba mẹ đưa đi du lịch đến thành phố Hồ Chí Minh..

Thay Cầu Vồng Bên EmTác giả: Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu Mờ nhạt, dần nhòe đi Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại Nếu như đây là một cơn ác mộng Xin hãy đánh thức tôi! Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào. Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình. Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt. Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn. Dường như cô bé đã trải qua… Người phụ nữ rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Hải Hoa.Bà cười, tỏ vẻ chế giễu đay nghiến."Thì ra là vậy? Có bệnh thì không nên đến trường đâu, rất nguy hiểm cho các bạn học khác đấy."Sau đấy bà nhìn sang thầy hiệu phó quở trách."Người như thế này mà thầy cũng dám nhận, tôi nghĩ con tôi không phải người duy nhất trong trường bị nó hại thê thảm thế đâu."Trần Linh đắc ý lên tiếng."Vừa nãy hành vi của chị ấy cũng đã khiến con cảm thấy kỳ lạ rồi.Thì ra thần kinh chị ta có vấn đề."Thầy hiệu phó lau mồ hôi trên trán."Cái này..mọi người cứ bình tĩnh, chuyện này không nên nói lung tung."Nguyệt Anh siết chặt tay lại, cả người tức đến mức run lên.Hiển Thi đứng bên cạnh cô thì thầm."Nguyệt Anh, mặc kệ đi"Nguyệt Anh quay sang nhìn Hiển Thi mím môi, mắt cô đỏ hoe như chực chờ sắp khóc.Lời lẽ như thế bảo sao cô có thể mặc kệ đây.Muốn nói gì đấy nhưng lại được Hiển Thi vỗ đầu an ủi.Hiển Thi cô ấy ngược lại còn bình tĩnh hơn cả mình, còn trấn an ngược lại cô.Những người trong trường thập thò xì xào tám chuyện ngoài cửa sổ.Ánh mắt cứng rắn, Hiển Thi lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng."Nếu tôi chứng minh được bản thân không đẩy Trần Linh xuống bậc thang."Cô chỉ tay lên hướng Hải Hoa, giọng nói sắt đá ghẻ lạnh."Cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi!"Kiên định và dứt khoát.Phẫn nộ và vô tình.Hải Hoa kinh ngạc nhìn vào ánh mắt cứng cỏi của Hiển Thi, có hơi bất ngờ.Hiển Thi đã thay đồi rất nhiều, không còn là con nhóc hay cười, miệng nói luyên thuyên về đủ chuyện trên trời dưới đất nữa.Hiển Thi mà hiện tại cô thấy mang một vẻ kiên định mạnh mẽ, u tối và lạnh lẽo mà đến cô cũng không ngờ.Hiển Thi chuyển hướng tay mình hướng đến Trần Linh.Từng lời rạch ròi."Cả cô nữa!"Nhìn vào ánh mắt như sợi dây gai nhọn của Hiển Thi, Trần Linh không hiểu sao trong lòng chợt run lên.Cô cố khống chế cảm xúc không mong muốn này.Nặn ra một nụ cười khinh miệt."Tiếc là cô sẽ không bao giờ có cơ hội đấy."Hiển Thi sau khi nói ra lời muốn nói, cô chào thầy hiệu phó, sau đấy nắm lấy tay Nguyệt Anh không một lần ngoảnh lại bước ra khỏi cửa.Mặc cho có người sau lưng mỉa mai và mắng nhiếc.Hải Hoa nhìn Hiển Thi và Nguyệt Anh gần gũi với nhau trong lòng chợt nảy sinh cảm giác chua ghét cực kỳ.Thêm một chút mất mát mà cô không cách nào hiểu được."Chào!"Triền Duy vừa trở lại trường học, cậu tìm đến phòng hiệu trưởng lại gặp Hiển Thi và Nguyệt Anh từ bên trong bước ra.Mắt Nguyệt Anh đỏ hoe vì phẫn nộ, còn gương mặt Hiển Thi tựa như viên đá trong ngăn đông tủ lạnh vừa lấy ra.Nhiều học sinh xung quanh tụ tập trước phòng hiệu trưởng mắt nhòm chằm chằm Hiển Thi.Vừa ngạc nhiên, vừa bất ngờ, vừa tò mòTriền Duy cảm thấy bầu không khí có chút ít khác lạ, cậu đến gần Nguyệt Anh và Hiển Thi."Có chuyện gì à?"Triền Duy nhìn sang Hiển Thi, thấy cô lảng tránh ánh mắt mình, tâm trạng cậu chợt thấp thỏm hoang mang.Nguyệt Anh vẫn còn tức giận, lời nói hậm hực."Muốn biết thì vào bên trong đi."Nói xong lập tức kéo tay Hiển Thi bước đi.Triền Duy nhìn theo bóng lưng hai người, đầu đầy chấm hỏi tiến đến gần cánh cửa.Âm thanh mắng chửi của một người phụ nữ trong phòng vang lên."Con bé đấy có bệnh mà nhà trường vẫn có thể nhận vào học được.""Thầy không sợ lúc nó phát bệnh sẽ làm hại đến các học sinh khác sao?""Lại còn phát ngôn vô học, ăn nói hỗn hào."Triền Duy khựng tay, mày cau lại lòng bỗng dưng tức tối, chợt xuất hiện cảm giác bất an căm phẫn.Họ đang nói về người nào vậy?Triền Duy quay sang nhìn đám bồ hóng hóng chuyện, cậu tiện tay tóm lấy một tên trong đấy bắt hắn kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện mà hắn nghe lỏm được.Triền Duy tức giận mở cửa ra, những nhân vật đóng vai phản diện trong phòng hiệu trưởng lúc này khiến cậu sững sờ đờ người tại chỗ.Cũng giống như cậu, những nhân vật trong phòng ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy Triền Duy đột ngột bước vào.Người phụ nữ há hốc mồm ngỡ ngàng đưa tay lên che miệng.Trần Linh đang chán nản đột ngột đứng bật dậy phấn khích, quên luôn cái chân đau đang băng bó của mình.Còn người đàn ông, từ nãy đến giờ đều lãnh đạm hờ hững với mọi chuyện, ai nói gì đều mặc kệ không quan tâm.Đến khi nhìn thấy Triền Duy đôi mắt ông chợt sáng bừng lên thấy rõ.Triền Duy lấy lại bình tĩnh, cậu cau mày không vui, vẻ dửng dưng u ám hiện rõ trên gương mặt, giọng trầm đục vô tình."Tại sao mấy người lại đến đây?"Người phụ nữ hoang mang quay sang nhìn cô con gái mình, thấy cô hồ hởi khi nhìn thấy cậu như vậy bà mới miễn cưỡng nhận ra.Đây chính là sắp đặt sẵn có của cô con gái mình.Thì ra chính vì vậy mà mới chạy đến một ngôi Tr**ng X* lạ thế này.Thì ra vì cậu ta mà mới nài nỉ ba mẹ đưa đi du lịch đến thành phố Hồ Chí Minh..

Chương 74: 74: Sắp Đặt Từ Trước