Ninh Viên Viên thuận tay cầm lấy quyển sách, tư thế ngồi ung dung nhàn nhã, làn da nổi bật cùng chiếc áo sơ mi nhung màu tím, tạo cho cô một nét đẹp thanh lịch nhưng không già dặn. Lý Triều là trợ lí nhỏ của cô không khỏi cảm thán, cô bé thở dài không biết Ninh Viên Viên đã ngồi đọc sách bao lâu, cô cảm thấy thần tượng mà người khác ngưỡng mộ lại là một kẻ cuồng sách đến mức có thể dành cả ngày cho nó Lý Triều gật gù, Ninh Viên Viên híp mắt cười xinh đẹp, gõ tay lên trán cô gái:"Nếu thấy chán em có thể đi đâu cho thoải mái" Nghe câu này cô gái như nhận ra được chân lí cuộc sống, nhưng nụ cười đập tắc sau thay vào đó cô khóc không ra nước mắt, trong đầu tưởng tượng ra bao nhiêu kiểu tra tấn cực hình của quản lý của Ninh Viên Viên, cô gái nhỏ như lập tức suy sụp, ngồi bệt xuống ghế, cả khuôn mặt nhăn nhó trông cực kỳ khó coi, Ninh Viên Viên buồn cười Lý Triều:"Chị cả ngày đọc sách không thấy chán à?" Cô cười nhàn nhã vuốt quyển sách trên tay, khuôn mặt chìm đắm trong suy tư. Đối diện…
Chương 16: Chương 16
Trọng Sinh Làm Vợ Nam ChínhTác giả: TrinhPhuong000Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngNinh Viên Viên thuận tay cầm lấy quyển sách, tư thế ngồi ung dung nhàn nhã, làn da nổi bật cùng chiếc áo sơ mi nhung màu tím, tạo cho cô một nét đẹp thanh lịch nhưng không già dặn. Lý Triều là trợ lí nhỏ của cô không khỏi cảm thán, cô bé thở dài không biết Ninh Viên Viên đã ngồi đọc sách bao lâu, cô cảm thấy thần tượng mà người khác ngưỡng mộ lại là một kẻ cuồng sách đến mức có thể dành cả ngày cho nó Lý Triều gật gù, Ninh Viên Viên híp mắt cười xinh đẹp, gõ tay lên trán cô gái:"Nếu thấy chán em có thể đi đâu cho thoải mái" Nghe câu này cô gái như nhận ra được chân lí cuộc sống, nhưng nụ cười đập tắc sau thay vào đó cô khóc không ra nước mắt, trong đầu tưởng tượng ra bao nhiêu kiểu tra tấn cực hình của quản lý của Ninh Viên Viên, cô gái nhỏ như lập tức suy sụp, ngồi bệt xuống ghế, cả khuôn mặt nhăn nhó trông cực kỳ khó coi, Ninh Viên Viên buồn cười Lý Triều:"Chị cả ngày đọc sách không thấy chán à?" Cô cười nhàn nhã vuốt quyển sách trên tay, khuôn mặt chìm đắm trong suy tư. Đối diện… Màn đêm yên ắng tĩnh mịchTừng đợt làn gió lạnh lẽo vi vút, khiến cho người tâm trạng thoát chốc phức tạpTần Mặc đứng ở ban công tầng 3 nhìn xuống, đôi mắt hoa đào lạnh lùng xuyên thấu màn đêm, đôi mắt đẹp đến kinh ngườiXung quanh mang theo mùi hương men rượu thơm nồng cảm giác ngửi thôi cũng cảm thấy say khướt.Anh một thân tây trang không chỉnh tề, quần áo lỏng lẻo, hiện lên cơ ngực rắn chắc, trông cực kỳ gợi cảmNgón tay xinh đẹp thon dài trắng bệt tựa như tranh vẽ nâng ly rượu đỏ như máu lên nhâm nhi từng ngụmHắn từ trên nhìn xuống, một chiếc xe Mercedes-Maybach Exelero màu đen đậu trước cổngNgười đàn ông áo sơ mi trắng nổi bật xuống xe.Nhanh nhẹn mở cửa xe cho 1 cô gáiĐôi mắt đào hoa khẽ híp lạiTrông không rõ biểu tình, nhưng vô cùng lạnh lẽoTần Mặc một thân cao lớn chống tay lên ban công nhìn họAnh nhìn Ninh Viên Viên cuời vô cùng xinh đẹp chào tạm biệt người đàn ôngNinh Viên Viên đứng đưa lưng về phía cánh cổng lớn.Cô vẫy tay đi vàoNinh Cảnh Thiên mỉm cười ôn nhu sau một giây nụ cười thoáng chốc trở vô tình lãnh khốc, hắn đưa mắt nhìn người đàn ông ở trên tầng 3Bốn mắt giao nhauĐáng sợ đến kì lạ, Tần Mặc không hoảng hốt đáp trả lại ánh mắt của người chú của vợ mìnhKhuôn mặt đẹp như tạc tượng đẹp đến kinh hồn, hắn khẽ cong cong đôi mắtHắn khó chịuNinh Viên Viên bước vào nhà, không một ánh đènCô lần mò công tắc, chưa kịp mò đến thì đèn đã mở lên.Theo quán tính cô khẽ híp mắt lạiTrước mặt cô là thân ảnh cao gầy của người đàn ông, Ninh Viên Viên giật mình A một tiếng.Má nó, bà đây xém nôn tim ra ngoàiTần Mặc mặt không biểu tình, chậm rãi nhìn côNinh Viên Viên bị nhìn đến khẩn trương, cảm giác tự nhiên chột dạVì cái quần gì bà phải chột dạ?Cô nhẹ nhàng vỗ ngực, hít thở, cố nặng một nụ cười thật hoà nhã với anh:"Anh về sớm vậy"Tần Mặc vô cảm, khẽ nhìn đồng hồ trên tay, sâu sắc nói:"Đúng vậy, giờ đã 10 giờ rồi?"Ninh Viên Viên mém sặc nước bọt, 10 giờ? Cô về trễ vậy sao?!Ninh Viên Viên cuời ha ha ha, không khí hai người đột nhiên yên lặngTrầm mặtNinh Viên Viên ngượng ngùng gãi mặt:"Ha ha ha, thế tôi đi ngủ đây, đã trễ lắm rồi"Tần Mặc nhìn cô, không nói gìNinh Viên Viên cứng ngắc đi ngang qua hắnĐột nhiên cánh tay cô bị nắm lấy, đối diện với khuôn mặt phóng đại của Tần Mặc cô hoảng hốt xém chút nữa là chửi thềĐối diện cô là khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Mặc, mùi thuốc lá nhẹ nhẹ quanh chóp mũi côCánh tay cô bị nắm có chút đau, cô tức giận trừng mắt:"Làm gì vậy? Buông ra!"Nhìn cô nhíu mày đau đớn, hắn thả lỏng bàn tayNinh Viên Viên nhanh chóng giật vềHắn nhìn cô sâu kín, chậm rãi nói:"Người lúc nãy...!Là Ninh Cảnh Thiên?"Ninh Viên Viên khó hiểu, nhưng vẫn ừ một tiếngTần Mặc âm thanh nhỏ nhỏ, thấp giọng nói:"Về sau đừng tiếp xúc với hắn nữa"Ninh Viên Viên suýt chút nữa xém lấy dép đáp trên mặt hắn.Anh ta là cái thá gì không cho cô tiếp xúc với chú mình, tên điên"Tại sao tôi phải nghe lời anh, đó là chú tôi"Tần Mặc giọng điệu kiên quyết, cứng rắn nói:"Đã là người phụ nữ có chồng thì ít tiếp xúc với nam nhân lại"Gì?Người phụ nữ có chồng?Ít tiếp xúc nam nhân?Không được tiếp xúc với chú mình?Hắn ta đang nói tiếng người à?Một vạn câu hỏi xoay quanh cô, đột nhiên cô đơ ra như một con ngốcNinh Viên Viên kiên nhẫn lặp lại:"Đó là chú tôi?"Cô cong cong khoé môi cười nhạt:"Người phụ nữ có chồng? Anh nói vậy không cảm thấy hổ thẹn à? Bộ anh tưởng cầm cái tờ giấy đó là tôi liền là vợ anh chắc?"Tần Mặc mím môiNinh Viên Viên tàn nhẫn nói tiếp:"Đợi ông khỏe lên chúng ta liền bàn tiếp chuyện ly hôn, tôi không cần biết mẹ đã nói gì.Chúng ta vốn dĩ không có tình cảm thì không cần ràng buộc với nhau như vậy.Anh yên tâm, chúng ta li hôn rồi thì không cần phải chia tài sản gì đó đâu nên anh cứ giữ lấy "Nét mặt hắn trở nên lạnh lẽo đến quỷ dịNinh Viên Viên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết mình có chọc trúng chỗ điên của hắn không?Ánh mắt hắn quá ranh mãnh, cô không nhìn thấu được.Cảm giác của cô như thể ánh mắt ấy sẽ nuốt chửng cô vậyCô cảm thấp bé như một con thỏ trước mặt hắn, người đàn ông trước mặt được ví như một con sói đáng sợNinh Viên Viên cảm thấy áp lực nhân đôiMá ơi, đáng sợCô không nói gì nhanh chóng chạy vụt lên lầu.Khoá chặt cửaNinh Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, Quất Quất từ đâu vẫy đuôi chạy đến li3m mặt côNinh Viên Viên hơi giật mìnhÔm chầm lấy chú chó, cô dụi mặt vào.Cảm giác ấm áp quay quanh cơ thểQuất Quất vui vẻ le lưỡi vẫy đuôi trông rất vui vẻTần Mặc bị bỏ mặc dưới lầu, vẫn trơ mắt nhìn cô chạy đi khuất không còn bóng dáng đâu.Hắn xoa ấn đường, ngồi bệt trên chiếc ghế sofaNgửa đầu nhìn lên trần nhàHắn càng thật không thể hiểu chính mìnhAnh nhìn bộ dạng nhỏ bé của cô run rẩy trước mặt anh.Vốn dĩ rất sợ anh, cô lấy đâu ra can đảm đối mặt vậy?Không chỉ vậy, thậm chí liên tục mấy lần bật lại hắnNinh Viên Viên ghét bỏ hắnCho dù hắn có làm gì cô cũng không rung động, thậm chí còn ghét hắn hơnLúc nãy còn cười đến nhu tình nhìn người đàn ông khác.Quay qua một giây lại nhìn hắn như ma quỷ, giống như chỉ cần nhìn mặt hắn lại khiến cô xù gaiNhớ lại những cảnh tượng gặp hai người đột nhiên mở cửa phòng ra ở hành lang, chạm mặt nhau.Cô chỉ cần thấy anh là lập tức cả người phát sợHồi trước còn bảo yêu hắn da diếtBây giờ thậm chí nhìn mặt nhau là muốn xông lên đánh vài trận.Chẳng lẽ Ninh Viên Viên là loại người thay lòng đổi dạ, hay cô muốn làm vậy để thu hút sự chú ý của hắn?Ánh mắt của Tần Mặc càng lúc càng lạnh lẽo, anh âm trầm nhìn về phía tầng 2Ninh Viên Viên bị Quất Quất quấn đến đau đầuThân hình chú chó to lớn, cứ dính vào người cô.Khiến Ninh Viên Viên mém nữa ngã xuốngCô thở dài nhìn nó, nó hưng phấn vẫy đuôi ngồi nhìn côMột chó một người nhìn nhau, ngu ngơ đến buồn cười.
Màn đêm yên ắng tĩnh mịch
Từng đợt làn gió lạnh lẽo vi vút, khiến cho người tâm trạng thoát chốc phức tạp
Tần Mặc đứng ở ban công tầng 3 nhìn xuống, đôi mắt hoa đào lạnh lùng xuyên thấu màn đêm, đôi mắt đẹp đến kinh người
Xung quanh mang theo mùi hương men rượu thơm nồng cảm giác ngửi thôi cũng cảm thấy say khướt.
Anh một thân tây trang không chỉnh tề, quần áo lỏng lẻo, hiện lên cơ ngực rắn chắc, trông cực kỳ gợi cảm
Ngón tay xinh đẹp thon dài trắng bệt tựa như tranh vẽ nâng ly rượu đỏ như máu lên nhâm nhi từng ngụm
Hắn từ trên nhìn xuống, một chiếc xe Mercedes-Maybach Exelero màu đen đậu trước cổng
Người đàn ông áo sơ mi trắng nổi bật xuống xe.
Nhanh nhẹn mở cửa xe cho 1 cô gái
Đôi mắt đào hoa khẽ híp lại
Trông không rõ biểu tình, nhưng vô cùng lạnh lẽo
Tần Mặc một thân cao lớn chống tay lên ban công nhìn họ
Anh nhìn Ninh Viên Viên cuời vô cùng xinh đẹp chào tạm biệt người đàn ông
Ninh Viên Viên đứng đưa lưng về phía cánh cổng lớn.
Cô vẫy tay đi vào
Ninh Cảnh Thiên mỉm cười ôn nhu sau một giây nụ cười thoáng chốc trở vô tình lãnh khốc, hắn đưa mắt nhìn người đàn ông ở trên tầng 3
Bốn mắt giao nhau
Đáng sợ đến kì lạ, Tần Mặc không hoảng hốt đáp trả lại ánh mắt của người chú của vợ mình
Khuôn mặt đẹp như tạc tượng đẹp đến kinh hồn, hắn khẽ cong cong đôi mắt
Hắn khó chịu
Ninh Viên Viên bước vào nhà, không một ánh đèn
Cô lần mò công tắc, chưa kịp mò đến thì đèn đã mở lên.
Theo quán tính cô khẽ híp mắt lại
Trước mặt cô là thân ảnh cao gầy của người đàn ông, Ninh Viên Viên giật mình A một tiếng.
Má nó, bà đây xém nôn tim ra ngoài
Tần Mặc mặt không biểu tình, chậm rãi nhìn cô
Ninh Viên Viên bị nhìn đến khẩn trương, cảm giác tự nhiên chột dạ
Vì cái quần gì bà phải chột dạ?
Cô nhẹ nhàng vỗ ngực, hít thở, cố nặng một nụ cười thật hoà nhã với anh:"Anh về sớm vậy"
Tần Mặc vô cảm, khẽ nhìn đồng hồ trên tay, sâu sắc nói:"Đúng vậy, giờ đã 10 giờ rồi?"
Ninh Viên Viên mém sặc nước bọt, 10 giờ? Cô về trễ vậy sao?!
Ninh Viên Viên cuời ha ha ha, không khí hai người đột nhiên yên lặng
Trầm mặt
Ninh Viên Viên ngượng ngùng gãi mặt:"Ha ha ha, thế tôi đi ngủ đây, đã trễ lắm rồi"
Tần Mặc nhìn cô, không nói gì
Ninh Viên Viên cứng ngắc đi ngang qua hắn
Đột nhiên cánh tay cô bị nắm lấy, đối diện với khuôn mặt phóng đại của Tần Mặc cô hoảng hốt xém chút nữa là chửi thề
Đối diện cô là khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Mặc, mùi thuốc lá nhẹ nhẹ quanh chóp mũi cô
Cánh tay cô bị nắm có chút đau, cô tức giận trừng mắt:"Làm gì vậy? Buông ra!"
Nhìn cô nhíu mày đau đớn, hắn thả lỏng bàn tay
Ninh Viên Viên nhanh chóng giật về
Hắn nhìn cô sâu kín, chậm rãi nói:"Người lúc nãy...!Là Ninh Cảnh Thiên?"
Ninh Viên Viên khó hiểu, nhưng vẫn ừ một tiếng
Tần Mặc âm thanh nhỏ nhỏ, thấp giọng nói:"Về sau đừng tiếp xúc với hắn nữa"
Ninh Viên Viên suýt chút nữa xém lấy dép đáp trên mặt hắn.
Anh ta là cái thá gì không cho cô tiếp xúc với chú mình, tên điên
"Tại sao tôi phải nghe lời anh, đó là chú tôi"
Tần Mặc giọng điệu kiên quyết, cứng rắn nói:"Đã là người phụ nữ có chồng thì ít tiếp xúc với nam nhân lại"
Gì?
Người phụ nữ có chồng?
Ít tiếp xúc nam nhân?
Không được tiếp xúc với chú mình?
Hắn ta đang nói tiếng người à?
Một vạn câu hỏi xoay quanh cô, đột nhiên cô đơ ra như một con ngốc
Ninh Viên Viên kiên nhẫn lặp lại:"Đó là chú tôi?"
Cô cong cong khoé môi cười nhạt:"Người phụ nữ có chồng? Anh nói vậy không cảm thấy hổ thẹn à? Bộ anh tưởng cầm cái tờ giấy đó là tôi liền là vợ anh chắc?"
Tần Mặc mím môi
Ninh Viên Viên tàn nhẫn nói tiếp:"Đợi ông khỏe lên chúng ta liền bàn tiếp chuyện ly hôn, tôi không cần biết mẹ đã nói gì.
Chúng ta vốn dĩ không có tình cảm thì không cần ràng buộc với nhau như vậy.
Anh yên tâm, chúng ta li hôn rồi thì không cần phải chia tài sản gì đó đâu nên anh cứ giữ lấy "
Nét mặt hắn trở nên lạnh lẽo đến quỷ dị
Ninh Viên Viên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết mình có chọc trúng chỗ điên của hắn không?
Ánh mắt hắn quá ranh mãnh, cô không nhìn thấu được.
Cảm giác của cô như thể ánh mắt ấy sẽ nuốt chửng cô vậy
Cô cảm thấp bé như một con thỏ trước mặt hắn, người đàn ông trước mặt được ví như một con sói đáng sợ
Ninh Viên Viên cảm thấy áp lực nhân đôi
Má ơi, đáng sợ
Cô không nói gì nhanh chóng chạy vụt lên lầu.
Khoá chặt cửa
Ninh Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, Quất Quất từ đâu vẫy đuôi chạy đến li3m mặt cô
Ninh Viên Viên hơi giật mình
Ôm chầm lấy chú chó, cô dụi mặt vào.
Cảm giác ấm áp quay quanh cơ thể
Quất Quất vui vẻ le lưỡi vẫy đuôi trông rất vui vẻ
Tần Mặc bị bỏ mặc dưới lầu, vẫn trơ mắt nhìn cô chạy đi khuất không còn bóng dáng đâu.
Hắn xoa ấn đường, ngồi bệt trên chiếc ghế sofa
Ngửa đầu nhìn lên trần nhà
Hắn càng thật không thể hiểu chính mình
Anh nhìn bộ dạng nhỏ bé của cô run rẩy trước mặt anh.
Vốn dĩ rất sợ anh, cô lấy đâu ra can đảm đối mặt vậy?
Không chỉ vậy, thậm chí liên tục mấy lần bật lại hắn
Ninh Viên Viên ghét bỏ hắn
Cho dù hắn có làm gì cô cũng không rung động, thậm chí còn ghét hắn hơn
Lúc nãy còn cười đến nhu tình nhìn người đàn ông khác.
Quay qua một giây lại nhìn hắn như ma quỷ, giống như chỉ cần nhìn mặt hắn lại khiến cô xù gai
Nhớ lại những cảnh tượng gặp hai người đột nhiên mở cửa phòng ra ở hành lang, chạm mặt nhau.
Cô chỉ cần thấy anh là lập tức cả người phát sợ
Hồi trước còn bảo yêu hắn da diết
Bây giờ thậm chí nhìn mặt nhau là muốn xông lên đánh vài trận.
Chẳng lẽ Ninh Viên Viên là loại người thay lòng đổi dạ, hay cô muốn làm vậy để thu hút sự chú ý của hắn?
Ánh mắt của Tần Mặc càng lúc càng lạnh lẽo, anh âm trầm nhìn về phía tầng 2
Ninh Viên Viên bị Quất Quất quấn đến đau đầu
Thân hình chú chó to lớn, cứ dính vào người cô.
Khiến Ninh Viên Viên mém nữa ngã xuống
Cô thở dài nhìn nó, nó hưng phấn vẫy đuôi ngồi nhìn cô
Một chó một người nhìn nhau, ngu ngơ đến buồn cười.
Trọng Sinh Làm Vợ Nam ChínhTác giả: TrinhPhuong000Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngNinh Viên Viên thuận tay cầm lấy quyển sách, tư thế ngồi ung dung nhàn nhã, làn da nổi bật cùng chiếc áo sơ mi nhung màu tím, tạo cho cô một nét đẹp thanh lịch nhưng không già dặn. Lý Triều là trợ lí nhỏ của cô không khỏi cảm thán, cô bé thở dài không biết Ninh Viên Viên đã ngồi đọc sách bao lâu, cô cảm thấy thần tượng mà người khác ngưỡng mộ lại là một kẻ cuồng sách đến mức có thể dành cả ngày cho nó Lý Triều gật gù, Ninh Viên Viên híp mắt cười xinh đẹp, gõ tay lên trán cô gái:"Nếu thấy chán em có thể đi đâu cho thoải mái" Nghe câu này cô gái như nhận ra được chân lí cuộc sống, nhưng nụ cười đập tắc sau thay vào đó cô khóc không ra nước mắt, trong đầu tưởng tượng ra bao nhiêu kiểu tra tấn cực hình của quản lý của Ninh Viên Viên, cô gái nhỏ như lập tức suy sụp, ngồi bệt xuống ghế, cả khuôn mặt nhăn nhó trông cực kỳ khó coi, Ninh Viên Viên buồn cười Lý Triều:"Chị cả ngày đọc sách không thấy chán à?" Cô cười nhàn nhã vuốt quyển sách trên tay, khuôn mặt chìm đắm trong suy tư. Đối diện… Màn đêm yên ắng tĩnh mịchTừng đợt làn gió lạnh lẽo vi vút, khiến cho người tâm trạng thoát chốc phức tạpTần Mặc đứng ở ban công tầng 3 nhìn xuống, đôi mắt hoa đào lạnh lùng xuyên thấu màn đêm, đôi mắt đẹp đến kinh ngườiXung quanh mang theo mùi hương men rượu thơm nồng cảm giác ngửi thôi cũng cảm thấy say khướt.Anh một thân tây trang không chỉnh tề, quần áo lỏng lẻo, hiện lên cơ ngực rắn chắc, trông cực kỳ gợi cảmNgón tay xinh đẹp thon dài trắng bệt tựa như tranh vẽ nâng ly rượu đỏ như máu lên nhâm nhi từng ngụmHắn từ trên nhìn xuống, một chiếc xe Mercedes-Maybach Exelero màu đen đậu trước cổngNgười đàn ông áo sơ mi trắng nổi bật xuống xe.Nhanh nhẹn mở cửa xe cho 1 cô gáiĐôi mắt đào hoa khẽ híp lạiTrông không rõ biểu tình, nhưng vô cùng lạnh lẽoTần Mặc một thân cao lớn chống tay lên ban công nhìn họAnh nhìn Ninh Viên Viên cuời vô cùng xinh đẹp chào tạm biệt người đàn ôngNinh Viên Viên đứng đưa lưng về phía cánh cổng lớn.Cô vẫy tay đi vàoNinh Cảnh Thiên mỉm cười ôn nhu sau một giây nụ cười thoáng chốc trở vô tình lãnh khốc, hắn đưa mắt nhìn người đàn ông ở trên tầng 3Bốn mắt giao nhauĐáng sợ đến kì lạ, Tần Mặc không hoảng hốt đáp trả lại ánh mắt của người chú của vợ mìnhKhuôn mặt đẹp như tạc tượng đẹp đến kinh hồn, hắn khẽ cong cong đôi mắtHắn khó chịuNinh Viên Viên bước vào nhà, không một ánh đènCô lần mò công tắc, chưa kịp mò đến thì đèn đã mở lên.Theo quán tính cô khẽ híp mắt lạiTrước mặt cô là thân ảnh cao gầy của người đàn ông, Ninh Viên Viên giật mình A một tiếng.Má nó, bà đây xém nôn tim ra ngoàiTần Mặc mặt không biểu tình, chậm rãi nhìn côNinh Viên Viên bị nhìn đến khẩn trương, cảm giác tự nhiên chột dạVì cái quần gì bà phải chột dạ?Cô nhẹ nhàng vỗ ngực, hít thở, cố nặng một nụ cười thật hoà nhã với anh:"Anh về sớm vậy"Tần Mặc vô cảm, khẽ nhìn đồng hồ trên tay, sâu sắc nói:"Đúng vậy, giờ đã 10 giờ rồi?"Ninh Viên Viên mém sặc nước bọt, 10 giờ? Cô về trễ vậy sao?!Ninh Viên Viên cuời ha ha ha, không khí hai người đột nhiên yên lặngTrầm mặtNinh Viên Viên ngượng ngùng gãi mặt:"Ha ha ha, thế tôi đi ngủ đây, đã trễ lắm rồi"Tần Mặc nhìn cô, không nói gìNinh Viên Viên cứng ngắc đi ngang qua hắnĐột nhiên cánh tay cô bị nắm lấy, đối diện với khuôn mặt phóng đại của Tần Mặc cô hoảng hốt xém chút nữa là chửi thềĐối diện cô là khuôn mặt yêu nghiệt của Tần Mặc, mùi thuốc lá nhẹ nhẹ quanh chóp mũi côCánh tay cô bị nắm có chút đau, cô tức giận trừng mắt:"Làm gì vậy? Buông ra!"Nhìn cô nhíu mày đau đớn, hắn thả lỏng bàn tayNinh Viên Viên nhanh chóng giật vềHắn nhìn cô sâu kín, chậm rãi nói:"Người lúc nãy...!Là Ninh Cảnh Thiên?"Ninh Viên Viên khó hiểu, nhưng vẫn ừ một tiếngTần Mặc âm thanh nhỏ nhỏ, thấp giọng nói:"Về sau đừng tiếp xúc với hắn nữa"Ninh Viên Viên suýt chút nữa xém lấy dép đáp trên mặt hắn.Anh ta là cái thá gì không cho cô tiếp xúc với chú mình, tên điên"Tại sao tôi phải nghe lời anh, đó là chú tôi"Tần Mặc giọng điệu kiên quyết, cứng rắn nói:"Đã là người phụ nữ có chồng thì ít tiếp xúc với nam nhân lại"Gì?Người phụ nữ có chồng?Ít tiếp xúc nam nhân?Không được tiếp xúc với chú mình?Hắn ta đang nói tiếng người à?Một vạn câu hỏi xoay quanh cô, đột nhiên cô đơ ra như một con ngốcNinh Viên Viên kiên nhẫn lặp lại:"Đó là chú tôi?"Cô cong cong khoé môi cười nhạt:"Người phụ nữ có chồng? Anh nói vậy không cảm thấy hổ thẹn à? Bộ anh tưởng cầm cái tờ giấy đó là tôi liền là vợ anh chắc?"Tần Mặc mím môiNinh Viên Viên tàn nhẫn nói tiếp:"Đợi ông khỏe lên chúng ta liền bàn tiếp chuyện ly hôn, tôi không cần biết mẹ đã nói gì.Chúng ta vốn dĩ không có tình cảm thì không cần ràng buộc với nhau như vậy.Anh yên tâm, chúng ta li hôn rồi thì không cần phải chia tài sản gì đó đâu nên anh cứ giữ lấy "Nét mặt hắn trở nên lạnh lẽo đến quỷ dịNinh Viên Viên đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết mình có chọc trúng chỗ điên của hắn không?Ánh mắt hắn quá ranh mãnh, cô không nhìn thấu được.Cảm giác của cô như thể ánh mắt ấy sẽ nuốt chửng cô vậyCô cảm thấp bé như một con thỏ trước mặt hắn, người đàn ông trước mặt được ví như một con sói đáng sợNinh Viên Viên cảm thấy áp lực nhân đôiMá ơi, đáng sợCô không nói gì nhanh chóng chạy vụt lên lầu.Khoá chặt cửaNinh Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, Quất Quất từ đâu vẫy đuôi chạy đến li3m mặt côNinh Viên Viên hơi giật mìnhÔm chầm lấy chú chó, cô dụi mặt vào.Cảm giác ấm áp quay quanh cơ thểQuất Quất vui vẻ le lưỡi vẫy đuôi trông rất vui vẻTần Mặc bị bỏ mặc dưới lầu, vẫn trơ mắt nhìn cô chạy đi khuất không còn bóng dáng đâu.Hắn xoa ấn đường, ngồi bệt trên chiếc ghế sofaNgửa đầu nhìn lên trần nhàHắn càng thật không thể hiểu chính mìnhAnh nhìn bộ dạng nhỏ bé của cô run rẩy trước mặt anh.Vốn dĩ rất sợ anh, cô lấy đâu ra can đảm đối mặt vậy?Không chỉ vậy, thậm chí liên tục mấy lần bật lại hắnNinh Viên Viên ghét bỏ hắnCho dù hắn có làm gì cô cũng không rung động, thậm chí còn ghét hắn hơnLúc nãy còn cười đến nhu tình nhìn người đàn ông khác.Quay qua một giây lại nhìn hắn như ma quỷ, giống như chỉ cần nhìn mặt hắn lại khiến cô xù gaiNhớ lại những cảnh tượng gặp hai người đột nhiên mở cửa phòng ra ở hành lang, chạm mặt nhau.Cô chỉ cần thấy anh là lập tức cả người phát sợHồi trước còn bảo yêu hắn da diếtBây giờ thậm chí nhìn mặt nhau là muốn xông lên đánh vài trận.Chẳng lẽ Ninh Viên Viên là loại người thay lòng đổi dạ, hay cô muốn làm vậy để thu hút sự chú ý của hắn?Ánh mắt của Tần Mặc càng lúc càng lạnh lẽo, anh âm trầm nhìn về phía tầng 2Ninh Viên Viên bị Quất Quất quấn đến đau đầuThân hình chú chó to lớn, cứ dính vào người cô.Khiến Ninh Viên Viên mém nữa ngã xuốngCô thở dài nhìn nó, nó hưng phấn vẫy đuôi ngồi nhìn côMột chó một người nhìn nhau, ngu ngơ đến buồn cười.