Cái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy…
Chương 72: Chương 72
Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Nghe thấy Hữu Minh nói như vậy anh cũng thấy yên tâm, chí ít anh biết cậu em này của anh thật lòng muốn tiến tới với Lan Anh, như vậy ít ra anh không thấy khó xử dù biết rằng chuyện này của riêng hai đứa nhưng đứa nào cũng là em anh, anh không thể nghiêng về một phía được, nhất là chuyện này cô vợ nhỏ của anh kiểu gì cũng xen vào chắc luôn.Anh vỗ vai Hữu Minh rồi nói:- Chúng ta ra chỗ nướng đồ ăn ngồi ăn với nhấm nháp vài ly,Khánh Dũng chắc cũng đang đợi chúng ta đấy.- Dạ anh cả, chúng ta đi thôi.Ở trong bếp cô mở tủ lạnh ra thấy có rất nhiều trái cây, có dâu tây, có nho,có táo,có lê và cả cherry nữa, cô sắp xếp ra rồi nói:- Cậu sắp ít trái cây ra đ ĩa đi mang cho mọi người ăn,còn mình làm nước ép táo lê cho hai đứa mình.- Ừ, để mình sắp ra đ ĩa.Cô chầm chừ không biết lên hỏi bạn không, mà không hỏi cô rất khó chịu,nghĩ hoài cuối cùng cô quay lại hỏi Lan Anh:- Lan Anh nè, cậu có tâm sự phải không, nói cho mình biết đi,biết đâu mình giúp được,còn không thì nói ra cũng nhẹ lòng mà.Thật ra chuyện cậu với Hữu Minh thì mình cũng biết rồi, chủ yếu cậu muốn thế nào thôi.Lan Anh trầm tư suy nghĩ rồi thở dài, cô nằm dài lên bàn kiểu chán đời, vừa nói với cô- Thật ra mình không biết lên đi như thế nào đây, vì cả hai đều chưa quen biết gì nhau nhiều, mình lại chưa yêu anh ấy,cũng như anh ấy không yêu mình, tụi mình phải nói sao giờ nhỉ, có lẽ giống bạn tình hơn, khi anh ấy nói muốn cưới mình, cậu biết không mình cũng rất vui chí ít anh ta không phải kẻ hèn chơi xong rồi bỏ chạy, mình thật không biết phải diễn tả hay nói với cậu như thế nào đây nữa.- Vậy mình hỏi cậu nhé.- Cậu nói đi mình sẽ trả lời.- Vậy cậu có cảm xúc gì với Hữu Minh không?- Nói không có thì là sạo vì mình có cảm giác khi quan hệ với anh ấy.Cậu nghĩ xem là mình thích hay không thích anh Minh.- Mình nghĩ cậu hiện đang bắt đầu có cảm giác với Hữu Minh, chỉ là do hai người bắt đầu mối quan hệ hơi ngược với người khác một chút, nhưng mà đâu sao, có thể quay lại đi chậm lại một chút tìm hiểu nhau là được mà, cậu hãy cho cậu và cả cho Hữu Minh cơ hội hiểu rõ lòng mình đi, cậu thấy sao.- Mình sẽ thử nghe lời cậu, ngày mai tính tiếp, giờ chúng ta mang nước ép với trái cây ra, không mọi người lại đợi.- Ừ, mình xong rồi,chúng ta đi thôi, sau này có chuyện gì phải nói với mình đấy, không được suy nghĩ linh tinh biết không.- Ô tê bà già xưa.Cả hai cùng cười bước ra khỏi bếp,mang trái cây và nước ép ra đến bàn thì bên này ba anh chàng cũng đang đi lại, trén tay còn cầm chai rượu để uống, thấy hai cô đang cười vui vẻ, anh cũng nhận ra bên cô cũng đã giải quyết xong rồi, chuyện tiếp theo phải phụ thuộc hai người này thôi,chứ anh với cô cũng tận lực rồi.Năm người ngồi quay quanh đống lửa,trời lúc này cũng ngả về tối, lúc này trên bàn đồ ăn chú Tư nướng cũng đã chín hết, chú đã đi vào trong nhường lại không khí cho lớp trẻ vui chơi.Khánh Dũng mở chai rượu ra rót đều ba ly cho ba người,còn hai cô uống nước ép, thấy còn thiếu thiếu gì anh liền lấy điện thoại ra gọi cho hai đứa em còn lại đến cho đông vui.Cả hai cùng nói hẹn 20 phút sau có mặt..
Nghe thấy Hữu Minh nói như vậy anh cũng thấy yên tâm, chí ít anh biết cậu em này của anh thật lòng muốn tiến tới với Lan Anh, như vậy ít ra anh không thấy khó xử dù biết rằng chuyện này của riêng hai đứa nhưng đứa nào cũng là em anh, anh không thể nghiêng về một phía được, nhất là chuyện này cô vợ nhỏ của anh kiểu gì cũng xen vào chắc luôn.
Anh vỗ vai Hữu Minh rồi nói:
- Chúng ta ra chỗ nướng đồ ăn ngồi ăn với nhấm nháp vài ly,Khánh Dũng chắc cũng đang đợi chúng ta đấy.
- Dạ anh cả, chúng ta đi thôi.
Ở trong bếp cô mở tủ lạnh ra thấy có rất nhiều trái cây, có dâu tây, có nho,có táo,có lê và cả cherry nữa, cô sắp xếp ra rồi nói:
- Cậu sắp ít trái cây ra đ ĩa đi mang cho mọi người ăn,còn mình làm nước ép táo lê cho hai đứa mình.
- Ừ, để mình sắp ra đ ĩa.
Cô chầm chừ không biết lên hỏi bạn không, mà không hỏi cô rất khó chịu,nghĩ hoài cuối cùng cô quay lại hỏi Lan Anh:
- Lan Anh nè, cậu có tâm sự phải không, nói cho mình biết đi,biết đâu mình giúp được,còn không thì nói ra cũng nhẹ lòng mà.
Thật ra chuyện cậu với Hữu Minh thì mình cũng biết rồi, chủ yếu cậu muốn thế nào thôi.
Lan Anh trầm tư suy nghĩ rồi thở dài, cô nằm dài lên bàn kiểu chán đời, vừa nói với cô
- Thật ra mình không biết lên đi như thế nào đây, vì cả hai đều chưa quen biết gì nhau nhiều, mình lại chưa yêu anh ấy,cũng như anh ấy không yêu mình, tụi mình phải nói sao giờ nhỉ, có lẽ giống bạn tình hơn, khi anh ấy nói muốn cưới mình, cậu biết không mình cũng rất vui chí ít anh ta không phải kẻ hèn chơi xong rồi bỏ chạy, mình thật không biết phải diễn tả hay nói với cậu như thế nào đây nữa.
- Vậy mình hỏi cậu nhé.
- Cậu nói đi mình sẽ trả lời.
- Vậy cậu có cảm xúc gì với Hữu Minh không?
- Nói không có thì là sạo vì mình có cảm giác khi quan hệ với anh ấy.Cậu nghĩ xem là mình thích hay không thích anh Minh.
- Mình nghĩ cậu hiện đang bắt đầu có cảm giác với Hữu Minh, chỉ là do hai người bắt đầu mối quan hệ hơi ngược với người khác một chút, nhưng mà đâu sao, có thể quay lại đi chậm lại một chút tìm hiểu nhau là được mà, cậu hãy cho cậu và cả cho Hữu Minh cơ hội hiểu rõ lòng mình đi, cậu thấy sao.
- Mình sẽ thử nghe lời cậu, ngày mai tính tiếp, giờ chúng ta mang nước ép với trái cây ra, không mọi người lại đợi.
- Ừ, mình xong rồi,chúng ta đi thôi, sau này có chuyện gì phải nói với mình đấy, không được suy nghĩ linh tinh biết không.
- Ô tê bà già xưa.
Cả hai cùng cười bước ra khỏi bếp,mang trái cây và nước ép ra đến bàn thì bên này ba anh chàng cũng đang đi lại, trén tay còn cầm chai rượu để uống, thấy hai cô đang cười vui vẻ, anh cũng nhận ra bên cô cũng đã giải quyết xong rồi, chuyện tiếp theo phải phụ thuộc hai người này thôi,chứ anh với cô cũng tận lực rồi.
Năm người ngồi quay quanh đống lửa,trời lúc này cũng ngả về tối, lúc này trên bàn đồ ăn chú Tư nướng cũng đã chín hết, chú đã đi vào trong nhường lại không khí cho lớp trẻ vui chơi.
Khánh Dũng mở chai rượu ra rót đều ba ly cho ba người,còn hai cô uống nước ép, thấy còn thiếu thiếu gì anh liền lấy điện thoại ra gọi cho hai đứa em còn lại đến cho đông vui.
Cả hai cùng nói hẹn 20 phút sau có mặt..
Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Nghe thấy Hữu Minh nói như vậy anh cũng thấy yên tâm, chí ít anh biết cậu em này của anh thật lòng muốn tiến tới với Lan Anh, như vậy ít ra anh không thấy khó xử dù biết rằng chuyện này của riêng hai đứa nhưng đứa nào cũng là em anh, anh không thể nghiêng về một phía được, nhất là chuyện này cô vợ nhỏ của anh kiểu gì cũng xen vào chắc luôn.Anh vỗ vai Hữu Minh rồi nói:- Chúng ta ra chỗ nướng đồ ăn ngồi ăn với nhấm nháp vài ly,Khánh Dũng chắc cũng đang đợi chúng ta đấy.- Dạ anh cả, chúng ta đi thôi.Ở trong bếp cô mở tủ lạnh ra thấy có rất nhiều trái cây, có dâu tây, có nho,có táo,có lê và cả cherry nữa, cô sắp xếp ra rồi nói:- Cậu sắp ít trái cây ra đ ĩa đi mang cho mọi người ăn,còn mình làm nước ép táo lê cho hai đứa mình.- Ừ, để mình sắp ra đ ĩa.Cô chầm chừ không biết lên hỏi bạn không, mà không hỏi cô rất khó chịu,nghĩ hoài cuối cùng cô quay lại hỏi Lan Anh:- Lan Anh nè, cậu có tâm sự phải không, nói cho mình biết đi,biết đâu mình giúp được,còn không thì nói ra cũng nhẹ lòng mà.Thật ra chuyện cậu với Hữu Minh thì mình cũng biết rồi, chủ yếu cậu muốn thế nào thôi.Lan Anh trầm tư suy nghĩ rồi thở dài, cô nằm dài lên bàn kiểu chán đời, vừa nói với cô- Thật ra mình không biết lên đi như thế nào đây, vì cả hai đều chưa quen biết gì nhau nhiều, mình lại chưa yêu anh ấy,cũng như anh ấy không yêu mình, tụi mình phải nói sao giờ nhỉ, có lẽ giống bạn tình hơn, khi anh ấy nói muốn cưới mình, cậu biết không mình cũng rất vui chí ít anh ta không phải kẻ hèn chơi xong rồi bỏ chạy, mình thật không biết phải diễn tả hay nói với cậu như thế nào đây nữa.- Vậy mình hỏi cậu nhé.- Cậu nói đi mình sẽ trả lời.- Vậy cậu có cảm xúc gì với Hữu Minh không?- Nói không có thì là sạo vì mình có cảm giác khi quan hệ với anh ấy.Cậu nghĩ xem là mình thích hay không thích anh Minh.- Mình nghĩ cậu hiện đang bắt đầu có cảm giác với Hữu Minh, chỉ là do hai người bắt đầu mối quan hệ hơi ngược với người khác một chút, nhưng mà đâu sao, có thể quay lại đi chậm lại một chút tìm hiểu nhau là được mà, cậu hãy cho cậu và cả cho Hữu Minh cơ hội hiểu rõ lòng mình đi, cậu thấy sao.- Mình sẽ thử nghe lời cậu, ngày mai tính tiếp, giờ chúng ta mang nước ép với trái cây ra, không mọi người lại đợi.- Ừ, mình xong rồi,chúng ta đi thôi, sau này có chuyện gì phải nói với mình đấy, không được suy nghĩ linh tinh biết không.- Ô tê bà già xưa.Cả hai cùng cười bước ra khỏi bếp,mang trái cây và nước ép ra đến bàn thì bên này ba anh chàng cũng đang đi lại, trén tay còn cầm chai rượu để uống, thấy hai cô đang cười vui vẻ, anh cũng nhận ra bên cô cũng đã giải quyết xong rồi, chuyện tiếp theo phải phụ thuộc hai người này thôi,chứ anh với cô cũng tận lực rồi.Năm người ngồi quay quanh đống lửa,trời lúc này cũng ngả về tối, lúc này trên bàn đồ ăn chú Tư nướng cũng đã chín hết, chú đã đi vào trong nhường lại không khí cho lớp trẻ vui chơi.Khánh Dũng mở chai rượu ra rót đều ba ly cho ba người,còn hai cô uống nước ép, thấy còn thiếu thiếu gì anh liền lấy điện thoại ra gọi cho hai đứa em còn lại đến cho đông vui.Cả hai cùng nói hẹn 20 phút sau có mặt..