Cái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy…

Chương 83: Chương 83

Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Lan Anh vừa cười vừa nói, nhưng lúc này cô khá bực bội tự nhiên ở đâu xuất hiện con khùng nhảy vào kiếm chuyện với cô.Thấy cô nói thế biết là nhỏ này không phải dạng dễ bắt nạt, nhưng lại thấy cô đi một mình, còn bọn họ đi hai người cho lên cũng bớt cảm giác sợ mà vùng lên.- Không phải tại cô, hôm qua tôi đã được vào ăn trong nhà hàng đó với bạn tôi rồi sao, cô làm tôi mất mặt với bạn của mình, lại còn làm tôi bị cấm không được vào đó nữa, ít ra cô phải xin lỗi hay cũng phải tỏ vẻ hối hận chứ.- Sờ tay lên chán coi có nóng không, sao nói nhảm thế.Ai làm cô bị cấm vào, còn không phải do cô tự làm tự chịu à, hay là do thấy hôm qua tôi không nói liền nghĩ tôi hiền dễ bắt nạt sao, ngứa đòn không vậy.Tránh ra để người khác ra,còn muốn đứng trong này nói nhảm thì cứ tự nhiên, tôi không rảnh.Nói xong Lan Anh đẩy hai cô gái đó ra hai bên cô đi giữa hai người bước ra thang máy, vừa ra đã thấy bàn của hai chị em Thanh Thanh đang ngồi rồi.Cô sải bước đi lại thì bị kéo tay lại tiếp cô bực mình quát:- Còn không bỏ tay ra.- Tụi này không bỏ đó, cô không xin lỗi tôi thì đừng hòng đi.Thanh và Phong nghe thấy tiếng Lan Anh đang cãi nhau liền chạy ra coi xem có chuyện gì.Cô ra vỗ vai bạn hỏi:- Có chuyện gì thế mày, sao lại cãi nhau giữa đường thế.Lan Anh bực tức nói:- Tao đâu rảnh thế,tự nhiên con điên ở đâu chui ra bắt tao xin lỗi thôi.Thấy bạn của Lan Anh chạy đến không những thế lại là hai người nữa,cô gái thấy tình thế không làm căng được thì quay sang nhìn cô nói:- Tôi chỉ muốn bạn cô xin lỗi tôi thôi chứ không có gì cả.Thanh Thanh quay nhìn bạn ngạc nhiên hỏi- Mày làm gì mà người ta bắt mày xin lỗi thế Lan Anh.- Tao không hề làm gì nha, oan uổng cho tao à.Cô quay sang nhìn hai cô gái đó rồi nói- Bạn tôi nói không thì chắc chắn là không rồi,có phải chị có hiểu nhầm gì không?Cô gái nghe thấy Thanh Thanh bênh bạn mình thì càng tức hơn lớn giọng nói- Cô là bạn của nhỏ này,cô không bênh mới lạ,đúng là cùng một ruộc chơi với nhau,chắc cũng trả tốt lành gì.- Cô nói gì, cho cô nói lại một lần nữa.Thanh Thanh nhíu mày nói.- Tôi nói hai chúng mày cùng một ruộc với nhau chuyên đi chài trai thứ hồ ly tinh.Rồi quay sang chỉ vào nhóc Phong nói tiếp- Đó,trẻ nó cũng không tha kìa không phải hồ ly thì là gì nữa, em trai à tránh xa loại người này ra đi không lúc tụi nó moi sạch của em rồi cũng đá em thôi.Thanh Phong đứng cạnh bị trúng đạn nhìn hai cô gái nói:- Hai bà thím à,có bệnh thì đi khám đi nhé, đi ra đường não bỏ quên nhà hay gì rồi, muốn chết cũng đừng lôi theo chứ.Anh quay gót đi vào quán trước vừa đi vừa quay mặt lại nói với chị gái:- Chị hai em vào trước, em không muốn bị lây bệnh đâu.Bị gọi là ngu hai cô đều tức, lúc này cô bạn bên cạnh cũng lên tiếng quát:- Đồ mất dạy, dám nói người khác như thế rồi bỏ đi à, ba mẹ mày không biết dạy mày sao.Nghe cô gái đó chửi em trai mình còn lôi ba mẹ mình ra, Thanh Thanh đi lại gần hai cô hỏi:- Chị vừa nói ai mất dạy,em tôi chỉ tôi được quyền chửi thôi nhé, còn người khác chửi là không yên với tôi đâu.Giờ chị nói lại coi.- Cô muốn làm gì!-.

Lan Anh vừa cười vừa nói, nhưng lúc này cô khá bực bội tự nhiên ở đâu xuất hiện con khùng nhảy vào kiếm chuyện với cô.

Thấy cô nói thế biết là nhỏ này không phải dạng dễ bắt nạt, nhưng lại thấy cô đi một mình, còn bọn họ đi hai người cho lên cũng bớt cảm giác sợ mà vùng lên.

- Không phải tại cô, hôm qua tôi đã được vào ăn trong nhà hàng đó với bạn tôi rồi sao, cô làm tôi mất mặt với bạn của mình, lại còn làm tôi bị cấm không được vào đó nữa, ít ra cô phải xin lỗi hay cũng phải tỏ vẻ hối hận chứ.

- Sờ tay lên chán coi có nóng không, sao nói nhảm thế.

Ai làm cô bị cấm vào, còn không phải do cô tự làm tự chịu à, hay là do thấy hôm qua tôi không nói liền nghĩ tôi hiền dễ bắt nạt sao, ngứa đòn không vậy.

Tránh ra để người khác ra,còn muốn đứng trong này nói nhảm thì cứ tự nhiên, tôi không rảnh.

Nói xong Lan Anh đẩy hai cô gái đó ra hai bên cô đi giữa hai người bước ra thang máy, vừa ra đã thấy bàn của hai chị em Thanh Thanh đang ngồi rồi.

Cô sải bước đi lại thì bị kéo tay lại tiếp cô bực mình quát:

- Còn không bỏ tay ra.

- Tụi này không bỏ đó, cô không xin lỗi tôi thì đừng hòng đi.

Thanh và Phong nghe thấy tiếng Lan Anh đang cãi nhau liền chạy ra coi xem có chuyện gì.

Cô ra vỗ vai bạn hỏi:

- Có chuyện gì thế mày, sao lại cãi nhau giữa đường thế.

Lan Anh bực tức nói:

- Tao đâu rảnh thế,tự nhiên con điên ở đâu chui ra bắt tao xin lỗi thôi.

Thấy bạn của Lan Anh chạy đến không những thế lại là hai người nữa,cô gái thấy tình thế không làm căng được thì quay sang nhìn cô nói:

- Tôi chỉ muốn bạn cô xin lỗi tôi thôi chứ không có gì cả.

Thanh Thanh quay nhìn bạn ngạc nhiên hỏi

- Mày làm gì mà người ta bắt mày xin lỗi thế Lan Anh.

- Tao không hề làm gì nha, oan uổng cho tao à.

Cô quay sang nhìn hai cô gái đó rồi nói

- Bạn tôi nói không thì chắc chắn là không rồi,có phải chị có hiểu nhầm gì không?

Cô gái nghe thấy Thanh Thanh bênh bạn mình thì càng tức hơn lớn giọng nói

- Cô là bạn của nhỏ này,cô không bênh mới lạ,đúng là cùng một ruộc chơi với nhau,chắc cũng trả tốt lành gì.

- Cô nói gì, cho cô nói lại một lần nữa.

Thanh Thanh nhíu mày nói.

- Tôi nói hai chúng mày cùng một ruộc với nhau chuyên đi chài trai thứ hồ ly tinh.

Rồi quay sang chỉ vào nhóc Phong nói tiếp

- Đó,trẻ nó cũng không tha kìa không phải hồ ly thì là gì nữa, em trai à tránh xa loại người này ra đi không lúc tụi nó moi sạch của em rồi cũng đá em thôi.

Thanh Phong đứng cạnh bị trúng đạn nhìn hai cô gái nói:

- Hai bà thím à,có bệnh thì đi khám đi nhé, đi ra đường não bỏ quên nhà hay gì rồi, muốn chết cũng đừng lôi theo chứ.

Anh quay gót đi vào quán trước vừa đi vừa quay mặt lại nói với chị gái:

- Chị hai em vào trước, em không muốn bị lây bệnh đâu.

Bị gọi là ngu hai cô đều tức, lúc này cô bạn bên cạnh cũng lên tiếng quát:

- Đồ mất dạy, dám nói người khác như thế rồi bỏ đi à, ba mẹ mày không biết dạy mày sao.

Nghe cô gái đó chửi em trai mình còn lôi ba mẹ mình ra, Thanh Thanh đi lại gần hai cô hỏi:

- Chị vừa nói ai mất dạy,em tôi chỉ tôi được quyền chửi thôi nhé, còn người khác chửi là không yên với tôi đâu.

Giờ chị nói lại coi.

- Cô muốn làm gì!

-.

Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Lan Anh vừa cười vừa nói, nhưng lúc này cô khá bực bội tự nhiên ở đâu xuất hiện con khùng nhảy vào kiếm chuyện với cô.Thấy cô nói thế biết là nhỏ này không phải dạng dễ bắt nạt, nhưng lại thấy cô đi một mình, còn bọn họ đi hai người cho lên cũng bớt cảm giác sợ mà vùng lên.- Không phải tại cô, hôm qua tôi đã được vào ăn trong nhà hàng đó với bạn tôi rồi sao, cô làm tôi mất mặt với bạn của mình, lại còn làm tôi bị cấm không được vào đó nữa, ít ra cô phải xin lỗi hay cũng phải tỏ vẻ hối hận chứ.- Sờ tay lên chán coi có nóng không, sao nói nhảm thế.Ai làm cô bị cấm vào, còn không phải do cô tự làm tự chịu à, hay là do thấy hôm qua tôi không nói liền nghĩ tôi hiền dễ bắt nạt sao, ngứa đòn không vậy.Tránh ra để người khác ra,còn muốn đứng trong này nói nhảm thì cứ tự nhiên, tôi không rảnh.Nói xong Lan Anh đẩy hai cô gái đó ra hai bên cô đi giữa hai người bước ra thang máy, vừa ra đã thấy bàn của hai chị em Thanh Thanh đang ngồi rồi.Cô sải bước đi lại thì bị kéo tay lại tiếp cô bực mình quát:- Còn không bỏ tay ra.- Tụi này không bỏ đó, cô không xin lỗi tôi thì đừng hòng đi.Thanh và Phong nghe thấy tiếng Lan Anh đang cãi nhau liền chạy ra coi xem có chuyện gì.Cô ra vỗ vai bạn hỏi:- Có chuyện gì thế mày, sao lại cãi nhau giữa đường thế.Lan Anh bực tức nói:- Tao đâu rảnh thế,tự nhiên con điên ở đâu chui ra bắt tao xin lỗi thôi.Thấy bạn của Lan Anh chạy đến không những thế lại là hai người nữa,cô gái thấy tình thế không làm căng được thì quay sang nhìn cô nói:- Tôi chỉ muốn bạn cô xin lỗi tôi thôi chứ không có gì cả.Thanh Thanh quay nhìn bạn ngạc nhiên hỏi- Mày làm gì mà người ta bắt mày xin lỗi thế Lan Anh.- Tao không hề làm gì nha, oan uổng cho tao à.Cô quay sang nhìn hai cô gái đó rồi nói- Bạn tôi nói không thì chắc chắn là không rồi,có phải chị có hiểu nhầm gì không?Cô gái nghe thấy Thanh Thanh bênh bạn mình thì càng tức hơn lớn giọng nói- Cô là bạn của nhỏ này,cô không bênh mới lạ,đúng là cùng một ruộc chơi với nhau,chắc cũng trả tốt lành gì.- Cô nói gì, cho cô nói lại một lần nữa.Thanh Thanh nhíu mày nói.- Tôi nói hai chúng mày cùng một ruộc với nhau chuyên đi chài trai thứ hồ ly tinh.Rồi quay sang chỉ vào nhóc Phong nói tiếp- Đó,trẻ nó cũng không tha kìa không phải hồ ly thì là gì nữa, em trai à tránh xa loại người này ra đi không lúc tụi nó moi sạch của em rồi cũng đá em thôi.Thanh Phong đứng cạnh bị trúng đạn nhìn hai cô gái nói:- Hai bà thím à,có bệnh thì đi khám đi nhé, đi ra đường não bỏ quên nhà hay gì rồi, muốn chết cũng đừng lôi theo chứ.Anh quay gót đi vào quán trước vừa đi vừa quay mặt lại nói với chị gái:- Chị hai em vào trước, em không muốn bị lây bệnh đâu.Bị gọi là ngu hai cô đều tức, lúc này cô bạn bên cạnh cũng lên tiếng quát:- Đồ mất dạy, dám nói người khác như thế rồi bỏ đi à, ba mẹ mày không biết dạy mày sao.Nghe cô gái đó chửi em trai mình còn lôi ba mẹ mình ra, Thanh Thanh đi lại gần hai cô hỏi:- Chị vừa nói ai mất dạy,em tôi chỉ tôi được quyền chửi thôi nhé, còn người khác chửi là không yên với tôi đâu.Giờ chị nói lại coi.- Cô muốn làm gì!-.

Chương 83: Chương 83