Cái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy…

Chương 117: Chương 117

Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Cô..cô...!thật là ức h**p người quá đáng mà.Đang nói thì cánh cửa phòng được mở ra,xuất hiện trước mắt hai cô lúc này là anh.Nhìn thấy anh bước ra Thanh thanh nhìn anh rồi hất mặt hứng đôi mắt chỉ qua Mỹ Duyên ngầm hỏi anh.Thấy anh ra Mỹ Duyên đã lao qua ôm chầm lấy cánh tay anh rồi kể liền:- Anh Duy,cô gái này không biết ở đâu xuất hiện lại còn vô lý hất cả bình cafe vào người em nè, anh coi hư hết bộ đồ em mặc,thêm nữa bình cafe đó còn đang nóng,chắc em bị bỏng luôn rồi, anh phải làm chủ cho em mới được.Anh nhìn Mỹ Duyên rồi kéo tay cô tránh xa khỏi mình rồi đi lại chỗ cô vợ đang đứng coi kịch kia:- Em có bị bổng không?có bị thương chỗ nào không, đưa tay anh coi nào.Nói rồi anh kéo cô xoay một vòng tìm kiếm vết thương,rồi xem kỹ đôi tay cô coi có bị gì không.Thanh Thanh chưa kịp trả lời thì Mỹ Duyên đã nhảy vào nói:- Anh hỏi nhầm người không, đáng lý ra anh phải hỏi em mới đúng chứ.Anh quay lại nói:- Tôi hỏi cô làm gì, nếu bị đổ cafe thì còn không đi về phòng ban của mình thay đồ,đứng đây cho ai coi,- Anh phải quan tâm em chứ, anh đã hứa chăm sóc cho em mà,với lại cô ta là ai, anh nói đi.- Ai hứa chăm sóc cô hồi nào,cô đang mơ ngủ à, người nào hứa với cô thì kêu người đó nhé, còn tôi không rảnh cũng không quan tâm, tôi chỉ chăm sóc cũng như quan tâm chỉ có một người là vợ tôi mà thôi,cô hiểu chưa.- Thì sau này chúng ta sẽ lấy nhau, em sẽ là vợ của anh mà, anh không quan tâm em thì còn quan tâm ai vào đây, chả nhẽ cô ta.Thấy Mỹ Duyên chỉ mình,cô cười cười hỏi lại Mỹ Duyên:- Tất nhiên là tôi rồi, không lẽ không được sao,hay anh ấy còn phải xin phép cô à.- Cô câm miệng lại,ai cho cô nói, chuyện của chúng tôi không cần người thứ ba như cô xen vào.- Ôh,thế tôi cũng mượn câu của cô vừa nói để nói lại cô, chuyện của vợ chồng tộ không cần người thứ ba như cô xen vào nhé, giờ chồng à, chồng có lời gì muốn nói không.!- Anh không biết gì hết, em đừng nghe cô ta nói, đúng là hồi nhỏ có chơi chung nhưng hồi đó cũng có em mà, còn chuyện yêu đương lại càng không có,anh chỉ yêu mình em, không ai có thể đi vào trái tim anh ngoài em hết.- Có đúng không!- 100% anh không nói dối.Nghe hai người nói chuyện Mỹ Duyên như hóa đá,cô nhìn hai người rồi kéo Thanh Thanh ra khỏi Khánh Duy, cô muốn nghe thật chính xác lại chuyện hai người nói:- Cô với anh Duy vừa gọi nhau là gì,cô nói lại cho tôi nghe, cô là gì của ảnh.Thanh Thanh nhìn Mỹ Duyên rồi mở miệng nói:- Cô nghe cho rõ đây, tôi là vợ hợp pháp của anh Duy giám đốc của cô, và cũng là thanh mai trúc mã với anh ấy vậy cô nói xem tôi có đủ tư cách cấm cô v3 vãn lại gần chồng của tôi không?- Tôi không tin, tôi không tin, cả hai người đều thông đồng lừa tôi, tôi không tin..Nói xong Mỹ Duyên bỏ chạy,cô tính kéo tay lại nhưng đã bị anh ngăn cản, anh ôm cô rồi kéo cô đi vào phòng anh nói:- Kệ cô ta, như thế cho cô ta khỏi mơ tưởng nữa, như vậy cô ta cũng khỏi đến công ty mà làm phièn mọi người nữa.- Xiiii, khỏi giả bộ, thích mà bày đặt õng ẹo, hôm nay em không đột xuất xuất hiện ở đây thì sao bắt được chuyện này nhỉ, anh khôn hồn nói rõ ràng ra không đừng trách em không nể tình.Anh kéo cô ngồi lên lòng mình rồi nói.

Cô..

cô...!thật là ức h**p người quá đáng mà.

Đang nói thì cánh cửa phòng được mở ra,xuất hiện trước mắt hai cô lúc này là anh.

Nhìn thấy anh bước ra Thanh thanh nhìn anh rồi hất mặt hứng đôi mắt chỉ qua Mỹ Duyên ngầm hỏi anh.

Thấy anh ra Mỹ Duyên đã lao qua ôm chầm lấy cánh tay anh rồi kể liền:

- Anh Duy,cô gái này không biết ở đâu xuất hiện lại còn vô lý hất cả bình cafe vào người em nè, anh coi hư hết bộ đồ em mặc,thêm nữa bình cafe đó còn đang nóng,chắc em bị bỏng luôn rồi, anh phải làm chủ cho em mới được.

Anh nhìn Mỹ Duyên rồi kéo tay cô tránh xa khỏi mình rồi đi lại chỗ cô vợ đang đứng coi kịch kia:

- Em có bị bổng không?có bị thương chỗ nào không, đưa tay anh coi nào.

Nói rồi anh kéo cô xoay một vòng tìm kiếm vết thương,rồi xem kỹ đôi tay cô coi có bị gì không.Thanh Thanh chưa kịp trả lời thì Mỹ Duyên đã nhảy vào nói:

- Anh hỏi nhầm người không, đáng lý ra anh phải hỏi em mới đúng chứ.

Anh quay lại nói:

- Tôi hỏi cô làm gì, nếu bị đổ cafe thì còn không đi về phòng ban của mình thay đồ,đứng đây cho ai coi,

- Anh phải quan tâm em chứ, anh đã hứa chăm sóc cho em mà,với lại cô ta là ai, anh nói đi.

- Ai hứa chăm sóc cô hồi nào,cô đang mơ ngủ à, người nào hứa với cô thì kêu người đó nhé, còn tôi không rảnh cũng không quan tâm, tôi chỉ chăm sóc cũng như quan tâm chỉ có một người là vợ tôi mà thôi,cô hiểu chưa.

- Thì sau này chúng ta sẽ lấy nhau, em sẽ là vợ của anh mà, anh không quan tâm em thì còn quan tâm ai vào đây, chả nhẽ cô ta.

Thấy Mỹ Duyên chỉ mình,cô cười cười hỏi lại Mỹ Duyên:

- Tất nhiên là tôi rồi, không lẽ không được sao,hay anh ấy còn phải xin phép cô à.

- Cô câm miệng lại,ai cho cô nói, chuyện của chúng tôi không cần người thứ ba như cô xen vào.

- Ôh,thế tôi cũng mượn câu của cô vừa nói để nói lại cô, chuyện của vợ chồng tộ không cần người thứ ba như cô xen vào nhé, giờ chồng à, chồng có lời gì muốn nói không.!

- Anh không biết gì hết, em đừng nghe cô ta nói, đúng là hồi nhỏ có chơi chung nhưng hồi đó cũng có em mà, còn chuyện yêu đương lại càng không có,anh chỉ yêu mình em, không ai có thể đi vào trái tim anh ngoài em hết.

- Có đúng không!

- 100% anh không nói dối.

Nghe hai người nói chuyện Mỹ Duyên như hóa đá,cô nhìn hai người rồi kéo Thanh Thanh ra khỏi Khánh Duy, cô muốn nghe thật chính xác lại chuyện hai người nói:

- Cô với anh Duy vừa gọi nhau là gì,cô nói lại cho tôi nghe, cô là gì của ảnh.

Thanh Thanh nhìn Mỹ Duyên rồi mở miệng nói:

- Cô nghe cho rõ đây, tôi là vợ hợp pháp của anh Duy giám đốc của cô, và cũng là thanh mai trúc mã với anh ấy vậy cô nói xem tôi có đủ tư cách cấm cô v3 vãn lại gần chồng của tôi không?

- Tôi không tin, tôi không tin, cả hai người đều thông đồng lừa tôi, tôi không tin..

Nói xong Mỹ Duyên bỏ chạy,cô tính kéo tay lại nhưng đã bị anh ngăn cản, anh ôm cô rồi kéo cô đi vào phòng anh nói:

- Kệ cô ta, như thế cho cô ta khỏi mơ tưởng nữa, như vậy cô ta cũng khỏi đến công ty mà làm phièn mọi người nữa.

- Xiiii, khỏi giả bộ, thích mà bày đặt õng ẹo, hôm nay em không đột xuất xuất hiện ở đây thì sao bắt được chuyện này nhỉ, anh khôn hồn nói rõ ràng ra không đừng trách em không nể tình.

Anh kéo cô ngồi lên lòng mình rồi nói.

Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Cô..cô...!thật là ức h**p người quá đáng mà.Đang nói thì cánh cửa phòng được mở ra,xuất hiện trước mắt hai cô lúc này là anh.Nhìn thấy anh bước ra Thanh thanh nhìn anh rồi hất mặt hứng đôi mắt chỉ qua Mỹ Duyên ngầm hỏi anh.Thấy anh ra Mỹ Duyên đã lao qua ôm chầm lấy cánh tay anh rồi kể liền:- Anh Duy,cô gái này không biết ở đâu xuất hiện lại còn vô lý hất cả bình cafe vào người em nè, anh coi hư hết bộ đồ em mặc,thêm nữa bình cafe đó còn đang nóng,chắc em bị bỏng luôn rồi, anh phải làm chủ cho em mới được.Anh nhìn Mỹ Duyên rồi kéo tay cô tránh xa khỏi mình rồi đi lại chỗ cô vợ đang đứng coi kịch kia:- Em có bị bổng không?có bị thương chỗ nào không, đưa tay anh coi nào.Nói rồi anh kéo cô xoay một vòng tìm kiếm vết thương,rồi xem kỹ đôi tay cô coi có bị gì không.Thanh Thanh chưa kịp trả lời thì Mỹ Duyên đã nhảy vào nói:- Anh hỏi nhầm người không, đáng lý ra anh phải hỏi em mới đúng chứ.Anh quay lại nói:- Tôi hỏi cô làm gì, nếu bị đổ cafe thì còn không đi về phòng ban của mình thay đồ,đứng đây cho ai coi,- Anh phải quan tâm em chứ, anh đã hứa chăm sóc cho em mà,với lại cô ta là ai, anh nói đi.- Ai hứa chăm sóc cô hồi nào,cô đang mơ ngủ à, người nào hứa với cô thì kêu người đó nhé, còn tôi không rảnh cũng không quan tâm, tôi chỉ chăm sóc cũng như quan tâm chỉ có một người là vợ tôi mà thôi,cô hiểu chưa.- Thì sau này chúng ta sẽ lấy nhau, em sẽ là vợ của anh mà, anh không quan tâm em thì còn quan tâm ai vào đây, chả nhẽ cô ta.Thấy Mỹ Duyên chỉ mình,cô cười cười hỏi lại Mỹ Duyên:- Tất nhiên là tôi rồi, không lẽ không được sao,hay anh ấy còn phải xin phép cô à.- Cô câm miệng lại,ai cho cô nói, chuyện của chúng tôi không cần người thứ ba như cô xen vào.- Ôh,thế tôi cũng mượn câu của cô vừa nói để nói lại cô, chuyện của vợ chồng tộ không cần người thứ ba như cô xen vào nhé, giờ chồng à, chồng có lời gì muốn nói không.!- Anh không biết gì hết, em đừng nghe cô ta nói, đúng là hồi nhỏ có chơi chung nhưng hồi đó cũng có em mà, còn chuyện yêu đương lại càng không có,anh chỉ yêu mình em, không ai có thể đi vào trái tim anh ngoài em hết.- Có đúng không!- 100% anh không nói dối.Nghe hai người nói chuyện Mỹ Duyên như hóa đá,cô nhìn hai người rồi kéo Thanh Thanh ra khỏi Khánh Duy, cô muốn nghe thật chính xác lại chuyện hai người nói:- Cô với anh Duy vừa gọi nhau là gì,cô nói lại cho tôi nghe, cô là gì của ảnh.Thanh Thanh nhìn Mỹ Duyên rồi mở miệng nói:- Cô nghe cho rõ đây, tôi là vợ hợp pháp của anh Duy giám đốc của cô, và cũng là thanh mai trúc mã với anh ấy vậy cô nói xem tôi có đủ tư cách cấm cô v3 vãn lại gần chồng của tôi không?- Tôi không tin, tôi không tin, cả hai người đều thông đồng lừa tôi, tôi không tin..Nói xong Mỹ Duyên bỏ chạy,cô tính kéo tay lại nhưng đã bị anh ngăn cản, anh ôm cô rồi kéo cô đi vào phòng anh nói:- Kệ cô ta, như thế cho cô ta khỏi mơ tưởng nữa, như vậy cô ta cũng khỏi đến công ty mà làm phièn mọi người nữa.- Xiiii, khỏi giả bộ, thích mà bày đặt õng ẹo, hôm nay em không đột xuất xuất hiện ở đây thì sao bắt được chuyện này nhỉ, anh khôn hồn nói rõ ràng ra không đừng trách em không nể tình.Anh kéo cô ngồi lên lòng mình rồi nói.

Chương 117: Chương 117