Cái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy…

Chương 154: Chương 154

Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Tái mặt khi nghe những câu đó Mỹ Duyên gật đầu như máy xong rồi chạy về chỗ ngồi.Lan Anh nhìn biểu hiện của Mỹ Duyên thì vô cùng ngạc nhiên,cô không nghĩ lại nhìn được cảnh con hồ ly và con gà, thật sự được mở mang tầm nhìn.Cô húc cùi tay qua Khánh Chi rồi hỏi nhỏ:- Sao mà bà thím đó sợ chị vậy làm em tò mò lẫn phục chị sát đất luôn.- Bí mật không thể bật mí.- Xời ơi … thiệt không kể luôn hả.- Chứ sao, đã nói bị mật rồi, thôi chúng ta đi, ở lại nó xỉu thì mình không khỏi liên quan đâu.- Oke.Hai chị em chào mọi người rồi đi ra khỏi phòng, Khánh Chi ra trước do còn mải quay nhìn Mỹ Duyên mà không biết có người đi tới thế là đâm sầm vào nhau, cô không bị té mà còn được ôm, qua phút bỡ ngỡ thì cô đẩy vòng tay người đó ra,cũng phát hiện người ôm mình là anh chàng đi theo anh hai mình,Lan Anh nhìn qua cũng nhận ra anh chàng trợ lý Lâm đang ôm chị họ mình cô hắng giọng chọc:- Ái chà chà hai người có cần ôm nhau khi mới gặp không vậy.Đẩy khỏi vòng tay Khánh Chi lườm anh rồi quay sang cô em họ nói:- Ăn nói linh tinh.Em ngứa đòn à.Rồi quay sang hỏi anh:- Bước vào thình lình như vậy là sao, bộ anh nghe lén theo dõi chị em tôi à.Trợ lý Lâm chưa kịp nói gì nhưng do mọi người trong phòng đã nhận ra là anh liền chạy lại chào hỏi:- Trợ lý Lâm xuống đây có gì sai bảo ạ, để chúng tôi biết.- Không có gì đâu, mọi người vào làm việc của mình đi, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.- Dạ, vậy chúng tôi xin phép vào làm tiếp.- Được rồi mọi người làm đi.Nói xong anh mới nhìn kỹ cô gái đi cùng Lan Anh cũng bắt gặp đôi mắt tinh ranh đó đang soi mói nhìn mình.Khi bốn mắt nhìn nhau,anh bị loạn nhịp trong giây phút đó, ai mà ngờ được sau này lại là cô vợ anh yêu hết lòng cơ chứ.Bị anh nhìn Khánh Chi cũng có cảm giác hồi hộp loạn nhịp tim,cô cũng không nghĩ sau này cô sẽ yêu người đàn ông này.Nhưng đó là chuyện sau khi trợ lý Lâm nghỉ làm để về giúp ba mình quản lý bang hội.Khi cả hai đi qua cảm giác lúng túng Lan Anh không nhìn ra nhưng nhờ cô nói chuyện khiến bầu không khí đó được che đậy lại, lúc này anh quay sang hỏi hai cô:- Lan Anh em với bạn đi đâu mà xuống đây vậy.- Tụi em đi gặp một người xin cái hẹn thôi.- Vậy hả, mà người bên cạnh em là ai vậy,anh chưa gặp bao giờ.- À,thế thì em nghĩ anh lên tự giới thiệu với nhau đi, dù sao anh cũng có lời được ôm chị họ em rồi còn gì.- Chị họ em? chả nghẽ là…- Anh đoán đúng rùi,em gái sếp anh đó.Anh khá bất ngờ không ngờ em gái boss mình xinh đẹp đến vậy,anh chìa tay ra chào cô rồi nói:- Nghe đến cô từ lâu nhưng giờ mới được gặp mặt, xin chào cô tư, tôi là trợ lý của boss tên Lâm.Khánh Chi bắt tay anh rồi cười nói:- Em có nghe và biết anh,chỉ có anh không biết em thôi.Nhưng dù sao cũng cám ơn anh đã đỡ cho em không bị té, em tên Khánh Chi, rất vui được gặp anh.Cầm vào tay anh mới thấy tay cô rất là mịm màng, anh thật muốn được cầm đôi tay này mãi thôi, chỉ là cô rút tay nhanh khiến anh hơi hụt hẫng, nhưng không để cô biết anh mặt ngoài thì vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng đã rối lên một mối rồi.Anh hỏi hai cô:- Tụi em xuống đây rồi có lên tầng không,hay còn đi đâu nữa, có cần anh giúp gì không?- Dạ vậy sẵn có anh thì tụi em cũng tính đi lên tầng anh họ có chút việc luôn.

Tái mặt khi nghe những câu đó Mỹ Duyên gật đầu như máy xong rồi chạy về chỗ ngồi.

Lan Anh nhìn biểu hiện của Mỹ Duyên thì vô cùng ngạc nhiên,cô không nghĩ lại nhìn được cảnh con hồ ly và con gà, thật sự được mở mang tầm nhìn.

Cô húc cùi tay qua Khánh Chi rồi hỏi nhỏ:

- Sao mà bà thím đó sợ chị vậy làm em tò mò lẫn phục chị sát đất luôn.

- Bí mật không thể bật mí.

- Xời ơi … thiệt không kể luôn hả.

- Chứ sao, đã nói bị mật rồi, thôi chúng ta đi, ở lại nó xỉu thì mình không khỏi liên quan đâu.

- Oke.

Hai chị em chào mọi người rồi đi ra khỏi phòng, Khánh Chi ra trước do còn mải quay nhìn Mỹ Duyên mà không biết có người đi tới thế là đâm sầm vào nhau, cô không bị té mà còn được ôm, qua phút bỡ ngỡ thì cô đẩy vòng tay người đó ra,cũng phát hiện người ôm mình là anh chàng đi theo anh hai mình,

Lan Anh nhìn qua cũng nhận ra anh chàng trợ lý Lâm đang ôm chị họ mình cô hắng giọng chọc:

- Ái chà chà hai người có cần ôm nhau khi mới gặp không vậy.

Đẩy khỏi vòng tay Khánh Chi lườm anh rồi quay sang cô em họ nói:

- Ăn nói linh tinh.

Em ngứa đòn à.

Rồi quay sang hỏi anh:

- Bước vào thình lình như vậy là sao, bộ anh nghe lén theo dõi chị em tôi à.

Trợ lý Lâm chưa kịp nói gì nhưng do mọi người trong phòng đã nhận ra là anh liền chạy lại chào hỏi:

- Trợ lý Lâm xuống đây có gì sai bảo ạ, để chúng tôi biết.

- Không có gì đâu, mọi người vào làm việc của mình đi, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.

- Dạ, vậy chúng tôi xin phép vào làm tiếp.

- Được rồi mọi người làm đi.

Nói xong anh mới nhìn kỹ cô gái đi cùng Lan Anh cũng bắt gặp đôi mắt tinh ranh đó đang soi mói nhìn mình.

Khi bốn mắt nhìn nhau,anh bị loạn nhịp trong giây phút đó, ai mà ngờ được sau này lại là cô vợ anh yêu hết lòng cơ chứ.

Bị anh nhìn Khánh Chi cũng có cảm giác hồi hộp loạn nhịp tim,cô cũng không nghĩ sau này cô sẽ yêu người đàn ông này.

Nhưng đó là chuyện sau khi trợ lý Lâm nghỉ làm để về giúp ba mình quản lý bang hội.

Khi cả hai đi qua cảm giác lúng túng Lan Anh không nhìn ra nhưng nhờ cô nói chuyện khiến bầu không khí đó được che đậy lại, lúc này anh quay sang hỏi hai cô:

- Lan Anh em với bạn đi đâu mà xuống đây vậy.

- Tụi em đi gặp một người xin cái hẹn thôi.

- Vậy hả, mà người bên cạnh em là ai vậy,anh chưa gặp bao giờ.

- À,thế thì em nghĩ anh lên tự giới thiệu với nhau đi, dù sao anh cũng có lời được ôm chị họ em rồi còn gì.

- Chị họ em? chả nghẽ là…

- Anh đoán đúng rùi,em gái sếp anh đó.

Anh khá bất ngờ không ngờ em gái boss mình xinh đẹp đến vậy,anh chìa tay ra chào cô rồi nói:

- Nghe đến cô từ lâu nhưng giờ mới được gặp mặt, xin chào cô tư, tôi là trợ lý của boss tên Lâm.

Khánh Chi bắt tay anh rồi cười nói:

- Em có nghe và biết anh,chỉ có anh không biết em thôi.

Nhưng dù sao cũng cám ơn anh đã đỡ cho em không bị té, em tên Khánh Chi, rất vui được gặp anh.

Cầm vào tay anh mới thấy tay cô rất là mịm màng, anh thật muốn được cầm đôi tay này mãi thôi, chỉ là cô rút tay nhanh khiến anh hơi hụt hẫng, nhưng không để cô biết anh mặt ngoài thì vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng đã rối lên một mối rồi.

Anh hỏi hai cô:

- Tụi em xuống đây rồi có lên tầng không,hay còn đi đâu nữa, có cần anh giúp gì không?

- Dạ vậy sẵn có anh thì tụi em cũng tính đi lên tầng anh họ có chút việc luôn.

Hạnh Phúc Của Em 2Tác giả: Tran Thi Thanh ThaoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCái cảm giác bọp ghẹt trái tim từ đôi bàn tay vô hình trong bóng tối làm cô không thoát ra được,vừa đau đớn vừa sợ hãi cô không cách nào chạy được,cảm giác đó khiến cô không thể nào cất tiếng kêu cứu. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ánh sáng và một giọng nói trong mơ hồ Tiểu Thanh,sau này anh sẽ bảo vệ em nhé và tiếng cười khúc khích của một bé gái. Reng,reng,reng.....! Tiếng chuông báo thức đánh thức Thanh Thanh đang vật lộn với giấc mơ đã hoàn toàn thức tỉnh Ầm, Ầm,Ầm..... Tiếng đập cửa của Thanh Phong bên ngoài vang lên - Chị còn chưa chịu dậy nữa, mặt trời muốn đi xuống luôn rồi,mà còn chưa chịu thức,con gái gì đâu ngủ nướng thấy sợ, kiểu này ai sau cưới con heo lười chị là số xui tám đời. Cô còn trong mơ màng mà cũng tỉnh hẳn sau câu nói của cậu em trai, bật nhảy khỏi giường, hai chân không mang dép cô lao ra khỏi cửa túm thằng e trời đánh đang lải nhải ngoài cửa - Em thích ăn đập vào sáng sớm thay ăn sáng đúng không? Tiểu Phong gỡ tay chị khỏi áo cười nói: - Em chỉ gọi chị dậy… Tái mặt khi nghe những câu đó Mỹ Duyên gật đầu như máy xong rồi chạy về chỗ ngồi.Lan Anh nhìn biểu hiện của Mỹ Duyên thì vô cùng ngạc nhiên,cô không nghĩ lại nhìn được cảnh con hồ ly và con gà, thật sự được mở mang tầm nhìn.Cô húc cùi tay qua Khánh Chi rồi hỏi nhỏ:- Sao mà bà thím đó sợ chị vậy làm em tò mò lẫn phục chị sát đất luôn.- Bí mật không thể bật mí.- Xời ơi … thiệt không kể luôn hả.- Chứ sao, đã nói bị mật rồi, thôi chúng ta đi, ở lại nó xỉu thì mình không khỏi liên quan đâu.- Oke.Hai chị em chào mọi người rồi đi ra khỏi phòng, Khánh Chi ra trước do còn mải quay nhìn Mỹ Duyên mà không biết có người đi tới thế là đâm sầm vào nhau, cô không bị té mà còn được ôm, qua phút bỡ ngỡ thì cô đẩy vòng tay người đó ra,cũng phát hiện người ôm mình là anh chàng đi theo anh hai mình,Lan Anh nhìn qua cũng nhận ra anh chàng trợ lý Lâm đang ôm chị họ mình cô hắng giọng chọc:- Ái chà chà hai người có cần ôm nhau khi mới gặp không vậy.Đẩy khỏi vòng tay Khánh Chi lườm anh rồi quay sang cô em họ nói:- Ăn nói linh tinh.Em ngứa đòn à.Rồi quay sang hỏi anh:- Bước vào thình lình như vậy là sao, bộ anh nghe lén theo dõi chị em tôi à.Trợ lý Lâm chưa kịp nói gì nhưng do mọi người trong phòng đã nhận ra là anh liền chạy lại chào hỏi:- Trợ lý Lâm xuống đây có gì sai bảo ạ, để chúng tôi biết.- Không có gì đâu, mọi người vào làm việc của mình đi, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.- Dạ, vậy chúng tôi xin phép vào làm tiếp.- Được rồi mọi người làm đi.Nói xong anh mới nhìn kỹ cô gái đi cùng Lan Anh cũng bắt gặp đôi mắt tinh ranh đó đang soi mói nhìn mình.Khi bốn mắt nhìn nhau,anh bị loạn nhịp trong giây phút đó, ai mà ngờ được sau này lại là cô vợ anh yêu hết lòng cơ chứ.Bị anh nhìn Khánh Chi cũng có cảm giác hồi hộp loạn nhịp tim,cô cũng không nghĩ sau này cô sẽ yêu người đàn ông này.Nhưng đó là chuyện sau khi trợ lý Lâm nghỉ làm để về giúp ba mình quản lý bang hội.Khi cả hai đi qua cảm giác lúng túng Lan Anh không nhìn ra nhưng nhờ cô nói chuyện khiến bầu không khí đó được che đậy lại, lúc này anh quay sang hỏi hai cô:- Lan Anh em với bạn đi đâu mà xuống đây vậy.- Tụi em đi gặp một người xin cái hẹn thôi.- Vậy hả, mà người bên cạnh em là ai vậy,anh chưa gặp bao giờ.- À,thế thì em nghĩ anh lên tự giới thiệu với nhau đi, dù sao anh cũng có lời được ôm chị họ em rồi còn gì.- Chị họ em? chả nghẽ là…- Anh đoán đúng rùi,em gái sếp anh đó.Anh khá bất ngờ không ngờ em gái boss mình xinh đẹp đến vậy,anh chìa tay ra chào cô rồi nói:- Nghe đến cô từ lâu nhưng giờ mới được gặp mặt, xin chào cô tư, tôi là trợ lý của boss tên Lâm.Khánh Chi bắt tay anh rồi cười nói:- Em có nghe và biết anh,chỉ có anh không biết em thôi.Nhưng dù sao cũng cám ơn anh đã đỡ cho em không bị té, em tên Khánh Chi, rất vui được gặp anh.Cầm vào tay anh mới thấy tay cô rất là mịm màng, anh thật muốn được cầm đôi tay này mãi thôi, chỉ là cô rút tay nhanh khiến anh hơi hụt hẫng, nhưng không để cô biết anh mặt ngoài thì vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng đã rối lên một mối rồi.Anh hỏi hai cô:- Tụi em xuống đây rồi có lên tầng không,hay còn đi đâu nữa, có cần anh giúp gì không?- Dạ vậy sẵn có anh thì tụi em cũng tính đi lên tầng anh họ có chút việc luôn.

Chương 154: Chương 154