Chương 1: Trở về mạnh mẽ Nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua mối tế bào trên toàn cơ thể. Hoắc Băng Tâm mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn vào một mảnh màu đỏ. Mùi khét bay đến cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm. “Khụ khụ” Cô rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức lực. Không đúng. Không phải mình đang đợi Phong Thần Nam về nhà cùng ăn bữa tối kỷ niệm ngày cưới đã được chuẩn bị kỹ càng sao? Tại sao đột nhiên khi thức dậy mình lại ở trong biển lửa thế này? Mà quá trình xảy ra; cô lại không có một chút ký ức nào. Lửa càng ngày càng lớn, ánh mắt mờ mịt, cô mơ hồ phán đoán mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang xa lạ. Không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải chạy. Hoắc Băng Tâm loạng choạng đứng dậy, còn chưa đi được mấy.bước, chiếc tủ bị cháy xém bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống, hoàn toàn chặn mất con đường duy nhất của cô. “Khụ khụ khụ” Gô bịt mũi, đầu óc cảm thấy choáng váng, nặng trĩu. Nhìn thấy vài bóng người mờ mịt bên ngoài công xưởng, trong lòng Hoắc Băng Tâm khẽ động, hét…
Chương 368
Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ ĐóTác giả: Hồng Mạo TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1: Trở về mạnh mẽ Nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua mối tế bào trên toàn cơ thể. Hoắc Băng Tâm mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn vào một mảnh màu đỏ. Mùi khét bay đến cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm. “Khụ khụ” Cô rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức lực. Không đúng. Không phải mình đang đợi Phong Thần Nam về nhà cùng ăn bữa tối kỷ niệm ngày cưới đã được chuẩn bị kỹ càng sao? Tại sao đột nhiên khi thức dậy mình lại ở trong biển lửa thế này? Mà quá trình xảy ra; cô lại không có một chút ký ức nào. Lửa càng ngày càng lớn, ánh mắt mờ mịt, cô mơ hồ phán đoán mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang xa lạ. Không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải chạy. Hoắc Băng Tâm loạng choạng đứng dậy, còn chưa đi được mấy.bước, chiếc tủ bị cháy xém bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống, hoàn toàn chặn mất con đường duy nhất của cô. “Khụ khụ khụ” Gô bịt mũi, đầu óc cảm thấy choáng váng, nặng trĩu. Nhìn thấy vài bóng người mờ mịt bên ngoài công xưởng, trong lòng Hoắc Băng Tâm khẽ động, hét… Chương 368Cơ Tưởng Thừa thừa lúc bọn họ buông tay, phản ứng đầu tiên không phải là chạy theo mà là đưa tay vào trong cổ họng muốn phun nhổ độc ra.“Oẹ…”Không có kết quả.Trong cổ họng quả thật giống như bị tảng đá chặn lại.Bất kể ông ta có móc yết hầu nhiều cỡ nào cũng không thể giảm bớt tình trạng đó.Cảm giác hít thở không thông càng mãnh liệt hơn.Lúc này ông ta mới ý thức được hai bức tường đang ngày càng hẹp lại.Trên hành lang sớm đã không còn bóng dáng Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, ông ta thử tìm kiếm cơ quan khắp nơi để thoát khỏi tình trạng này nhưng tìm hồi lâu cũng không có kết quả.Sự khí thở đã khiến cho tim đập ngày càng nhanh.Não bộ không cung cấp đủ máu, tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ.Bởi vì dây thanh quản cũng bị chặn nên Cơ Tưởng Thừa có kêu cũng không kêu ra tiếng.ông ta chỉ có thể co cẳng chạy trốn.Hai bên vách tường đầy lưỡi dao ngày càng đến gần, độ rộng cuối cùng ngay cả bả vai cũng không qua được.Cơ Tưởng Thừa cũng sốt ruột nhưng chỉ có thể chạy.Thế nhưng chạy là một hành động cần rất nhiều dưỡng khí, mà Cơ Tưởng Thừa bây giờ đang hô hấp khó khăn thì cảm thấy dưỡng khí là một thứ vô cùng xa xỉ.“A…A…”ông ta gian nan phát ra một tiếng kêu nhưng âm thanh cực kì mỏng yếu.Không ai nghe thấy tiếng cầu cứu của ông ta.Đến cả tiếng bước chân của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cũng không còn nghe thấy nữa.Cơ Tưởng Thừa dùng toàn lực chạy đi, nhưng tầm mắt đã mơ hồ không nhìn rõ được đường đi phía trước, ngay cả thân thể cũng đứng không vững nữa.Mãi cho đến khi lưỡi dao không chút lưu tình đâm vào da thịt mình.ông ta đau đớn muốn kêu to nhưng yết hầu đã bị khoá chết, đến chết cũng không thể phát ra thanh âm.ông ta muốn chạy trốn.ông ta muốn hít thở.ông ta muốn, tiếp tục sống…Một đầu khác của hành lang.Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đang ôm chặt nhau.“Phong Thần Nam, hôm nay hai ta có phải sẽ phải chết ở chỗ này không?”“Câm miệng, đừng nói lời nói gở.”“Nhưng mà bây giờ….”“Đợi thêm chút nữa.”Tuy giọng nói của Phong Thần Nam giống như một liều thuốc an thần khiến người nghe cảm thấy an tâm nhưng hiện tại là thời khắc chỉ mành treo chuông cực kì nguy hiểm, Thời Ngọc Diệp cảm giác được cái chết đã cách mình ngày càng gần.
Chương 368
Cơ Tưởng Thừa thừa lúc bọn họ buông tay, phản ứng đầu tiên không phải là chạy theo mà là đưa tay vào trong cổ họng muốn phun nhổ độc ra.
“Oẹ…”
Không có kết quả.
Trong cổ họng quả thật giống như bị tảng đá chặn lại.
Bất kể ông ta có móc yết hầu nhiều cỡ nào cũng không thể giảm bớt tình trạng đó.
Cảm giác hít thở không thông càng mãnh liệt hơn.
Lúc này ông ta mới ý thức được hai bức tường đang ngày càng hẹp lại.
Trên hành lang sớm đã không còn bóng dáng Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, ông ta thử tìm kiếm cơ quan khắp nơi để thoát khỏi tình trạng này nhưng tìm hồi lâu cũng không có kết quả.
Sự khí thở đã khiến cho tim đập ngày càng nhanh.
Não bộ không cung cấp đủ máu, tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ.
Bởi vì dây thanh quản cũng bị chặn nên Cơ Tưởng Thừa có kêu cũng không kêu ra tiếng.
ông ta chỉ có thể co cẳng chạy trốn.
Hai bên vách tường đầy lưỡi dao ngày càng đến gần, độ rộng cuối cùng ngay cả bả vai cũng không qua được.
Cơ Tưởng Thừa cũng sốt ruột nhưng chỉ có thể chạy.
Thế nhưng chạy là một hành động cần rất nhiều dưỡng khí, mà Cơ Tưởng Thừa bây giờ đang hô hấp khó khăn thì cảm thấy dưỡng khí là một thứ vô cùng xa xỉ.
“A…A…”
ông ta gian nan phát ra một tiếng kêu nhưng âm thanh cực kì mỏng yếu.
Không ai nghe thấy tiếng cầu cứu của ông ta.
Đến cả tiếng bước chân của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cũng không còn nghe thấy nữa.
Cơ Tưởng Thừa dùng toàn lực chạy đi, nhưng tầm mắt đã mơ hồ không nhìn rõ được đường đi phía trước, ngay cả thân thể cũng đứng không vững nữa.
Mãi cho đến khi lưỡi dao không chút lưu tình đâm vào da thịt mình.
ông ta đau đớn muốn kêu to nhưng yết hầu đã bị khoá chết, đến chết cũng không thể phát ra thanh âm.
ông ta muốn chạy trốn.
ông ta muốn hít thở.
ông ta muốn, tiếp tục sống…
Một đầu khác của hành lang.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đang ôm chặt nhau.
“Phong Thần Nam, hôm nay hai ta có phải sẽ phải chết ở chỗ này không?”
“Câm miệng, đừng nói lời nói gở.”
“Nhưng mà bây giờ….”
“Đợi thêm chút nữa.”
Tuy giọng nói của Phong Thần Nam giống như một liều thuốc an thần khiến người nghe cảm thấy an tâm nhưng hiện tại là thời khắc chỉ mành treo chuông cực kì nguy hiểm, Thời Ngọc Diệp cảm giác được cái chết đã cách mình ngày càng gần.
Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ ĐóTác giả: Hồng Mạo TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1: Trở về mạnh mẽ Nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua mối tế bào trên toàn cơ thể. Hoắc Băng Tâm mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn vào một mảnh màu đỏ. Mùi khét bay đến cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm. “Khụ khụ” Cô rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức lực. Không đúng. Không phải mình đang đợi Phong Thần Nam về nhà cùng ăn bữa tối kỷ niệm ngày cưới đã được chuẩn bị kỹ càng sao? Tại sao đột nhiên khi thức dậy mình lại ở trong biển lửa thế này? Mà quá trình xảy ra; cô lại không có một chút ký ức nào. Lửa càng ngày càng lớn, ánh mắt mờ mịt, cô mơ hồ phán đoán mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang xa lạ. Không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải chạy. Hoắc Băng Tâm loạng choạng đứng dậy, còn chưa đi được mấy.bước, chiếc tủ bị cháy xém bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống, hoàn toàn chặn mất con đường duy nhất của cô. “Khụ khụ khụ” Gô bịt mũi, đầu óc cảm thấy choáng váng, nặng trĩu. Nhìn thấy vài bóng người mờ mịt bên ngoài công xưởng, trong lòng Hoắc Băng Tâm khẽ động, hét… Chương 368Cơ Tưởng Thừa thừa lúc bọn họ buông tay, phản ứng đầu tiên không phải là chạy theo mà là đưa tay vào trong cổ họng muốn phun nhổ độc ra.“Oẹ…”Không có kết quả.Trong cổ họng quả thật giống như bị tảng đá chặn lại.Bất kể ông ta có móc yết hầu nhiều cỡ nào cũng không thể giảm bớt tình trạng đó.Cảm giác hít thở không thông càng mãnh liệt hơn.Lúc này ông ta mới ý thức được hai bức tường đang ngày càng hẹp lại.Trên hành lang sớm đã không còn bóng dáng Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, ông ta thử tìm kiếm cơ quan khắp nơi để thoát khỏi tình trạng này nhưng tìm hồi lâu cũng không có kết quả.Sự khí thở đã khiến cho tim đập ngày càng nhanh.Não bộ không cung cấp đủ máu, tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ.Bởi vì dây thanh quản cũng bị chặn nên Cơ Tưởng Thừa có kêu cũng không kêu ra tiếng.ông ta chỉ có thể co cẳng chạy trốn.Hai bên vách tường đầy lưỡi dao ngày càng đến gần, độ rộng cuối cùng ngay cả bả vai cũng không qua được.Cơ Tưởng Thừa cũng sốt ruột nhưng chỉ có thể chạy.Thế nhưng chạy là một hành động cần rất nhiều dưỡng khí, mà Cơ Tưởng Thừa bây giờ đang hô hấp khó khăn thì cảm thấy dưỡng khí là một thứ vô cùng xa xỉ.“A…A…”ông ta gian nan phát ra một tiếng kêu nhưng âm thanh cực kì mỏng yếu.Không ai nghe thấy tiếng cầu cứu của ông ta.Đến cả tiếng bước chân của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cũng không còn nghe thấy nữa.Cơ Tưởng Thừa dùng toàn lực chạy đi, nhưng tầm mắt đã mơ hồ không nhìn rõ được đường đi phía trước, ngay cả thân thể cũng đứng không vững nữa.Mãi cho đến khi lưỡi dao không chút lưu tình đâm vào da thịt mình.ông ta đau đớn muốn kêu to nhưng yết hầu đã bị khoá chết, đến chết cũng không thể phát ra thanh âm.ông ta muốn chạy trốn.ông ta muốn hít thở.ông ta muốn, tiếp tục sống…Một đầu khác của hành lang.Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đang ôm chặt nhau.“Phong Thần Nam, hôm nay hai ta có phải sẽ phải chết ở chỗ này không?”“Câm miệng, đừng nói lời nói gở.”“Nhưng mà bây giờ….”“Đợi thêm chút nữa.”Tuy giọng nói của Phong Thần Nam giống như một liều thuốc an thần khiến người nghe cảm thấy an tâm nhưng hiện tại là thời khắc chỉ mành treo chuông cực kì nguy hiểm, Thời Ngọc Diệp cảm giác được cái chết đã cách mình ngày càng gần.