Chương 1: Trở về mạnh mẽ Nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua mối tế bào trên toàn cơ thể. Hoắc Băng Tâm mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn vào một mảnh màu đỏ. Mùi khét bay đến cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm. “Khụ khụ” Cô rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức lực. Không đúng. Không phải mình đang đợi Phong Thần Nam về nhà cùng ăn bữa tối kỷ niệm ngày cưới đã được chuẩn bị kỹ càng sao? Tại sao đột nhiên khi thức dậy mình lại ở trong biển lửa thế này? Mà quá trình xảy ra; cô lại không có một chút ký ức nào. Lửa càng ngày càng lớn, ánh mắt mờ mịt, cô mơ hồ phán đoán mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang xa lạ. Không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải chạy. Hoắc Băng Tâm loạng choạng đứng dậy, còn chưa đi được mấy.bước, chiếc tủ bị cháy xém bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống, hoàn toàn chặn mất con đường duy nhất của cô. “Khụ khụ khụ” Gô bịt mũi, đầu óc cảm thấy choáng váng, nặng trĩu. Nhìn thấy vài bóng người mờ mịt bên ngoài công xưởng, trong lòng Hoắc Băng Tâm khẽ động, hét…
Chương 376
Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ ĐóTác giả: Hồng Mạo TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1: Trở về mạnh mẽ Nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua mối tế bào trên toàn cơ thể. Hoắc Băng Tâm mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn vào một mảnh màu đỏ. Mùi khét bay đến cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm. “Khụ khụ” Cô rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức lực. Không đúng. Không phải mình đang đợi Phong Thần Nam về nhà cùng ăn bữa tối kỷ niệm ngày cưới đã được chuẩn bị kỹ càng sao? Tại sao đột nhiên khi thức dậy mình lại ở trong biển lửa thế này? Mà quá trình xảy ra; cô lại không có một chút ký ức nào. Lửa càng ngày càng lớn, ánh mắt mờ mịt, cô mơ hồ phán đoán mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang xa lạ. Không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải chạy. Hoắc Băng Tâm loạng choạng đứng dậy, còn chưa đi được mấy.bước, chiếc tủ bị cháy xém bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống, hoàn toàn chặn mất con đường duy nhất của cô. “Khụ khụ khụ” Gô bịt mũi, đầu óc cảm thấy choáng váng, nặng trĩu. Nhìn thấy vài bóng người mờ mịt bên ngoài công xưởng, trong lòng Hoắc Băng Tâm khẽ động, hét… Chương 376Mắt thấy Ngọc Diệp cùng Phong Thần Nam dừng bước, quyết định không chạy nữa, Hoa Minh bỗng nhiên lại mở miệng xúi giục Công Tôn Thanh.“Tôi biết bà đang lo lắng về điều gì. Máu của bà, cực kỳ quý giá, lại dung hợp với rất nhiều huyết mạch của các tộc bị diệt tộc thời thượng cổ, có hiệu quả trường thọ. Nhược điểm duy nhất là không thể chảy máu. Một khi chảy máu, nó sẽ bắt đầu lão hóa, tuổi thọ bị rút ngắn…”Công Tôn buông tay ra, cúi đầu lạnh lùng nhìn Hoa Minh nằm trong quan tài thủy tinh.“Xem ra ông hiểu rất rõ về vết thương trí mạng của tôi.”“Quá khen.”“Thì ra thứ mà ông mơ ước chính là máu của tôi.”“Tôi muốn không nhiều lắm, tôi chỉ cần rút một ống máu, chờ đến lúc tôi khôi phục dung mạo và tuổi thọ, tự nhiên sẽ thả bà đi.”Hoa Minh không giấu diếm tham vọng của mình nữa.Bà ấy đoán quả nhiên không sai.Người thực sự muốn trường sinh, chính là Hoa Minh.Cơ Tưởng Thừa chẳng qua là một tên ngu xuẩn bị Hoa Minh đùa giỡn.Từ đầu đến cuối, sử dụng máu của kẻ thù để luyện thuốc, chỉ là ngụy trang mà thôi.Hoa Minh đem cái bí tịch này nói cho Cơ Tưởng Thừa, là muốn lộ ra tên ngu xuẩn này, dẫn dụ Công Tôn Thanh rời khỏi núi.Hoặc là, chờ Cơ Tưởng Thừa luyện chế được thuốc trường sinh, sau đó Hoa Minh lại gi3t chết Cơ Tưởng Thừa, từ đó lấy được thuốc trường sinh, kéo dài tuổi thọ.Kết cục trong kết cục.Thật là một người đàn ông đáng sợ và ghê tởm.“Ông đã chờ đợi cái kết cục này trong bao lâu?”“Không lâu, so với cuộc sống mà bà không thể nhìn thấy tuổi thọ kết thúc kia, nó không đáng nhắc tới.”Công Tôn Thanh chuyển tầm mắt về máy theo dõi trên màn hình.Tâm trạng bà ấy rất phức tạp.Khi khoảng cách giữa hai bức tường càng ngày càng gần hơn.Giọng nói của Hoa Minh, giống như giọng nói của ác ma quanh quẩn bên tai bà ấy.“Tôi nhớ rằng bà đã từng nói rằng trường thọ đối với bà mà nói không phải là một món quà đáng tự hào.”“Nếu bà không cần nó, tại sao không đưa nó cho những người có nhu cầu, chẳng hạn như tôi?”“Công Tôn Thanh, làm người không thể quá ích kỷ như thế được. ““Hãy nghĩ về con cháu của bà, cháu gái đằng ngoại của bà sắp chết…”Công Tôn Thanh hít sâu một hơi: “Câm miệng lại!”Hoa Minh cười tủm tỉm nhìn bà ấy.Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Công Tôn Thanh nói: “Tôi đồng ý với ông.”Cơ quan đã tạm dừng.Công Tôn Thanh xác nhận Ngọc Thời và Phong Thần Nam không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương 376
Mắt thấy Ngọc Diệp cùng Phong Thần Nam dừng bước, quyết định không chạy nữa, Hoa Minh bỗng nhiên lại mở miệng xúi giục Công Tôn Thanh.
“Tôi biết bà đang lo lắng về điều gì. Máu của bà, cực kỳ quý giá, lại dung hợp với rất nhiều huyết mạch của các tộc bị diệt tộc thời thượng cổ, có hiệu quả trường thọ. Nhược điểm duy nhất là không thể chảy máu. Một khi chảy máu, nó sẽ bắt đầu lão hóa, tuổi thọ bị rút ngắn…”
Công Tôn buông tay ra, cúi đầu lạnh lùng nhìn Hoa Minh nằm trong quan tài thủy tinh.
“Xem ra ông hiểu rất rõ về vết thương trí mạng của tôi.”
“Quá khen.”
“Thì ra thứ mà ông mơ ước chính là máu của tôi.”
“Tôi muốn không nhiều lắm, tôi chỉ cần rút một ống máu, chờ đến lúc tôi khôi phục dung mạo và tuổi thọ, tự nhiên sẽ thả bà đi.”
Hoa Minh không giấu diếm tham vọng của mình nữa.
Bà ấy đoán quả nhiên không sai.
Người thực sự muốn trường sinh, chính là Hoa Minh.
Cơ Tưởng Thừa chẳng qua là một tên ngu xuẩn bị Hoa Minh đùa giỡn.
Từ đầu đến cuối, sử dụng máu của kẻ thù để luyện thuốc, chỉ là ngụy trang mà thôi.
Hoa Minh đem cái bí tịch này nói cho Cơ Tưởng Thừa, là muốn lộ ra tên ngu xuẩn này, dẫn dụ Công Tôn Thanh rời khỏi núi.
Hoặc là, chờ Cơ Tưởng Thừa luyện chế được thuốc trường sinh, sau đó Hoa Minh lại gi3t chết Cơ Tưởng Thừa, từ đó lấy được thuốc trường sinh, kéo dài tuổi thọ.
Kết cục trong kết cục.
Thật là một người đàn ông đáng sợ và ghê tởm.
“Ông đã chờ đợi cái kết cục này trong bao lâu?”
“Không lâu, so với cuộc sống mà bà không thể nhìn thấy tuổi thọ kết thúc kia, nó không đáng nhắc tới.”
Công Tôn Thanh chuyển tầm mắt về máy theo dõi trên màn hình.
Tâm trạng bà ấy rất phức tạp.
Khi khoảng cách giữa hai bức tường càng ngày càng gần hơn.
Giọng nói của Hoa Minh, giống như giọng nói của ác ma quanh quẩn bên tai bà ấy.
“Tôi nhớ rằng bà đã từng nói rằng trường thọ đối với bà mà nói không phải là một món quà đáng tự hào.”
“Nếu bà không cần nó, tại sao không đưa nó cho những người có nhu cầu, chẳng hạn như tôi?”
“Công Tôn Thanh, làm người không thể quá ích kỷ như thế được. “
“Hãy nghĩ về con cháu của bà, cháu gái đằng ngoại của bà sắp chết…”
Công Tôn Thanh hít sâu một hơi: “Câm miệng lại!”
Hoa Minh cười tủm tỉm nhìn bà ấy.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Công Tôn Thanh nói: “Tôi đồng ý với ông.”
Cơ quan đã tạm dừng.
Công Tôn Thanh xác nhận Ngọc Thời và Phong Thần Nam không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ ĐóTác giả: Hồng Mạo TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngChương 1: Trở về mạnh mẽ Nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua mối tế bào trên toàn cơ thể. Hoắc Băng Tâm mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn vào một mảnh màu đỏ. Mùi khét bay đến cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm. “Khụ khụ” Cô rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức lực. Không đúng. Không phải mình đang đợi Phong Thần Nam về nhà cùng ăn bữa tối kỷ niệm ngày cưới đã được chuẩn bị kỹ càng sao? Tại sao đột nhiên khi thức dậy mình lại ở trong biển lửa thế này? Mà quá trình xảy ra; cô lại không có một chút ký ức nào. Lửa càng ngày càng lớn, ánh mắt mờ mịt, cô mơ hồ phán đoán mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang xa lạ. Không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải chạy. Hoắc Băng Tâm loạng choạng đứng dậy, còn chưa đi được mấy.bước, chiếc tủ bị cháy xém bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống, hoàn toàn chặn mất con đường duy nhất của cô. “Khụ khụ khụ” Gô bịt mũi, đầu óc cảm thấy choáng váng, nặng trĩu. Nhìn thấy vài bóng người mờ mịt bên ngoài công xưởng, trong lòng Hoắc Băng Tâm khẽ động, hét… Chương 376Mắt thấy Ngọc Diệp cùng Phong Thần Nam dừng bước, quyết định không chạy nữa, Hoa Minh bỗng nhiên lại mở miệng xúi giục Công Tôn Thanh.“Tôi biết bà đang lo lắng về điều gì. Máu của bà, cực kỳ quý giá, lại dung hợp với rất nhiều huyết mạch của các tộc bị diệt tộc thời thượng cổ, có hiệu quả trường thọ. Nhược điểm duy nhất là không thể chảy máu. Một khi chảy máu, nó sẽ bắt đầu lão hóa, tuổi thọ bị rút ngắn…”Công Tôn buông tay ra, cúi đầu lạnh lùng nhìn Hoa Minh nằm trong quan tài thủy tinh.“Xem ra ông hiểu rất rõ về vết thương trí mạng của tôi.”“Quá khen.”“Thì ra thứ mà ông mơ ước chính là máu của tôi.”“Tôi muốn không nhiều lắm, tôi chỉ cần rút một ống máu, chờ đến lúc tôi khôi phục dung mạo và tuổi thọ, tự nhiên sẽ thả bà đi.”Hoa Minh không giấu diếm tham vọng của mình nữa.Bà ấy đoán quả nhiên không sai.Người thực sự muốn trường sinh, chính là Hoa Minh.Cơ Tưởng Thừa chẳng qua là một tên ngu xuẩn bị Hoa Minh đùa giỡn.Từ đầu đến cuối, sử dụng máu của kẻ thù để luyện thuốc, chỉ là ngụy trang mà thôi.Hoa Minh đem cái bí tịch này nói cho Cơ Tưởng Thừa, là muốn lộ ra tên ngu xuẩn này, dẫn dụ Công Tôn Thanh rời khỏi núi.Hoặc là, chờ Cơ Tưởng Thừa luyện chế được thuốc trường sinh, sau đó Hoa Minh lại gi3t chết Cơ Tưởng Thừa, từ đó lấy được thuốc trường sinh, kéo dài tuổi thọ.Kết cục trong kết cục.Thật là một người đàn ông đáng sợ và ghê tởm.“Ông đã chờ đợi cái kết cục này trong bao lâu?”“Không lâu, so với cuộc sống mà bà không thể nhìn thấy tuổi thọ kết thúc kia, nó không đáng nhắc tới.”Công Tôn Thanh chuyển tầm mắt về máy theo dõi trên màn hình.Tâm trạng bà ấy rất phức tạp.Khi khoảng cách giữa hai bức tường càng ngày càng gần hơn.Giọng nói của Hoa Minh, giống như giọng nói của ác ma quanh quẩn bên tai bà ấy.“Tôi nhớ rằng bà đã từng nói rằng trường thọ đối với bà mà nói không phải là một món quà đáng tự hào.”“Nếu bà không cần nó, tại sao không đưa nó cho những người có nhu cầu, chẳng hạn như tôi?”“Công Tôn Thanh, làm người không thể quá ích kỷ như thế được. ““Hãy nghĩ về con cháu của bà, cháu gái đằng ngoại của bà sắp chết…”Công Tôn Thanh hít sâu một hơi: “Câm miệng lại!”Hoa Minh cười tủm tỉm nhìn bà ấy.Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Công Tôn Thanh nói: “Tôi đồng ý với ông.”Cơ quan đã tạm dừng.Công Tôn Thanh xác nhận Ngọc Thời và Phong Thần Nam không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.