Tác giả:

Công là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi…

Chương 2

Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Câu chuyện cười qua đi, Công ở nhà nguyên một tuần lễ, cái váy của bạn thân tặng cũng không làm cậu vui lên được, cuối cùng phải cần hai cái váy và cuộc gọi giết người hàng loạt của giáo viên mới có thể giựt cậu dậy.Công là sinh viên năm ba thuộc khoa nghệ thuật, thời gian trước trường học tổ chức triển lãm tranh, mỗi người phải nộp một tác phẩm, trình độ của Công được xem là cao nhất, bị ép làm người phụ trách.Giáo viên nói với cậu, có nhân vật cỡ bự muốn tới xem triển lãm tranh của họ, bắt Công đúng giờ phải tới trường tiếp đãi họ.Trường hợp này phải tạo ấn tượng tốt, Công phân vân giữa áo và váy tầm mười phút, cuối cùng nhịn đau mặc áo sơ mi có điểm vài bông hoa nhỏ, sải chân chạy tới trường học, cuối cùng vì chạy quá nhanh, quên dòm đường, mém tông vào xe người ta.Thời gian gấp gáp, cậu nói xin lỗi với tài xế, vội vàng chạy đi mà không chú ý tới người đàn ông ngồi hàng ghế sau nhìn mình chằm chằm.Tới nơi, bạn thân cho cậu chai nước, thở còn chưa thông thì giáo viên lại lên lớp về những hạng mục cần chú ý.Nghe nói nhân vật mặt bự lần này tuổi còn khá trẻ cho nên giáo viên cho đệ tử trẻ tuổi của mình ra tiếp đón luôn. Người tới là nghệ nhân đứng trên đỉnh cao nghệ thuật, Công phải thật bình tĩnh, xuất ra khí chất và tự tin của học bá, đừng rụt rè cũng đừng nói nhiều.Công nuốt nước miếng, gật gật đầu nói mình biết rồi.Giáo viên tiếp, nếu khẩn trương thì uống miếng nước cho bình tĩnh lại.Công: không khẩn trương, không khẩn trương — sau đó mở nắp chai nước, uống miếng nước.Hơi nước này uống vào lúc nhịp thở cậu còn chưa ổn định, miệng còn chưa nuốt, thầy hướng dẫn đã vươn tay vẫy vẫy, cười nói:“Ngài tới rồi!”Công xoay người định chào hỏi.Nhưng lúc nhìn thấy ‘mặt bự’ phía sau, nước chưa kịp nuốt phun ra toàn bộ.Cậu cảm thấy ông trời chắc hẳn ghen tỵ ‘hồng nhan’ đây mà.Bằng không tại sao lại để cho cậu gặp lại người nọ một lần nữa chứ?!

Câu chuyện cười qua đi, Công ở nhà nguyên một tuần lễ, cái váy của bạn thân tặng cũng không làm cậu vui lên được, cuối cùng phải cần hai cái váy và cuộc gọi giết người hàng loạt của giáo viên mới có thể giựt cậu dậy.

Công là sinh viên năm ba thuộc khoa nghệ thuật, thời gian trước trường học tổ chức triển lãm tranh, mỗi người phải nộp một tác phẩm, trình độ của Công được xem là cao nhất, bị ép làm người phụ trách.

Giáo viên nói với cậu, có nhân vật cỡ bự muốn tới xem triển lãm tranh của họ, bắt Công đúng giờ phải tới trường tiếp đãi họ.

Trường hợp này phải tạo ấn tượng tốt, Công phân vân giữa áo và váy tầm mười phút, cuối cùng nhịn đau mặc áo sơ mi có điểm vài bông hoa nhỏ, sải chân chạy tới trường học, cuối cùng vì chạy quá nhanh, quên dòm đường, mém tông vào xe người ta.

Thời gian gấp gáp, cậu nói xin lỗi với tài xế, vội vàng chạy đi mà không chú ý tới người đàn ông ngồi hàng ghế sau nhìn mình chằm chằm.

Tới nơi, bạn thân cho cậu chai nước, thở còn chưa thông thì giáo viên lại lên lớp về những hạng mục cần chú ý.

Nghe nói nhân vật mặt bự lần này tuổi còn khá trẻ cho nên giáo viên cho đệ tử trẻ tuổi của mình ra tiếp đón luôn. Người tới là nghệ nhân đứng trên đỉnh cao nghệ thuật, Công phải thật bình tĩnh, xuất ra khí chất và tự tin của học bá, đừng rụt rè cũng đừng nói nhiều.

Công nuốt nước miếng, gật gật đầu nói mình biết rồi.

Giáo viên tiếp, nếu khẩn trương thì uống miếng nước cho bình tĩnh lại.

Công: không khẩn trương, không khẩn trương — sau đó mở nắp chai nước, uống miếng nước.

Hơi nước này uống vào lúc nhịp thở cậu còn chưa ổn định, miệng còn chưa nuốt, thầy hướng dẫn đã vươn tay vẫy vẫy, cười nói:

“Ngài tới rồi!”

Công xoay người định chào hỏi.

Nhưng lúc nhìn thấy ‘mặt bự’ phía sau, nước chưa kịp nuốt phun ra toàn bộ.

Cậu cảm thấy ông trời chắc hẳn ghen tỵ ‘hồng nhan’ đây mà.

Bằng không tại sao lại để cho cậu gặp lại người nọ một lần nữa chứ?!

Xin lỗi, nhận nhầm ngườiTác giả: Nhất Nam PhuTruyện Đam MỹCông là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn. Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu. Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước. Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào. Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay. Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi… Câu chuyện cười qua đi, Công ở nhà nguyên một tuần lễ, cái váy của bạn thân tặng cũng không làm cậu vui lên được, cuối cùng phải cần hai cái váy và cuộc gọi giết người hàng loạt của giáo viên mới có thể giựt cậu dậy.Công là sinh viên năm ba thuộc khoa nghệ thuật, thời gian trước trường học tổ chức triển lãm tranh, mỗi người phải nộp một tác phẩm, trình độ của Công được xem là cao nhất, bị ép làm người phụ trách.Giáo viên nói với cậu, có nhân vật cỡ bự muốn tới xem triển lãm tranh của họ, bắt Công đúng giờ phải tới trường tiếp đãi họ.Trường hợp này phải tạo ấn tượng tốt, Công phân vân giữa áo và váy tầm mười phút, cuối cùng nhịn đau mặc áo sơ mi có điểm vài bông hoa nhỏ, sải chân chạy tới trường học, cuối cùng vì chạy quá nhanh, quên dòm đường, mém tông vào xe người ta.Thời gian gấp gáp, cậu nói xin lỗi với tài xế, vội vàng chạy đi mà không chú ý tới người đàn ông ngồi hàng ghế sau nhìn mình chằm chằm.Tới nơi, bạn thân cho cậu chai nước, thở còn chưa thông thì giáo viên lại lên lớp về những hạng mục cần chú ý.Nghe nói nhân vật mặt bự lần này tuổi còn khá trẻ cho nên giáo viên cho đệ tử trẻ tuổi của mình ra tiếp đón luôn. Người tới là nghệ nhân đứng trên đỉnh cao nghệ thuật, Công phải thật bình tĩnh, xuất ra khí chất và tự tin của học bá, đừng rụt rè cũng đừng nói nhiều.Công nuốt nước miếng, gật gật đầu nói mình biết rồi.Giáo viên tiếp, nếu khẩn trương thì uống miếng nước cho bình tĩnh lại.Công: không khẩn trương, không khẩn trương — sau đó mở nắp chai nước, uống miếng nước.Hơi nước này uống vào lúc nhịp thở cậu còn chưa ổn định, miệng còn chưa nuốt, thầy hướng dẫn đã vươn tay vẫy vẫy, cười nói:“Ngài tới rồi!”Công xoay người định chào hỏi.Nhưng lúc nhìn thấy ‘mặt bự’ phía sau, nước chưa kịp nuốt phun ra toàn bộ.Cậu cảm thấy ông trời chắc hẳn ghen tỵ ‘hồng nhan’ đây mà.Bằng không tại sao lại để cho cậu gặp lại người nọ một lần nữa chứ?!

Chương 2